Edit + Beta: V
Hôm sau, Vinh Quý nhận được điện thoại hẹn trước của Mary, vì vậy sau khi đưa Tiểu Mai đi làm thì cậu lập tức lái xe đến nhà cô ấy.
Hình như hôm nay là ngày Mary giao hàng nên lúc Vinh Quý đến thì cô ấy đã sớm chuyển đồ ra, từng thùng nấm được chất một cách chỉnh tề, chúng cao xấp xỉ Mary.
“Chào buổi sáng, Mary, để cậu đợi lâu rồi!” Vinh Quý vô cùng vui vẻ chào hỏi Mary.
Kể từ hôm qua tâm trạng của Vinh Quý đã rất tốt rồi, đáng tiếc là cậu không nói ra được: Chỉ có thợ rèn cấp ba mới có thể đeo bao tay, dù Tiểu Mai có đưa cậu đeo đi chăng nữa thì cũng không được. Nhưng mấy lời như thế vẫn không nên nói ra thì hơn, gì chứ mấy chuyện này thì trước giờ Vinh Quý kín miệng lắm.
Không được nói nên cậu chỉ có thể biểu hiện sự vui vẻ ra bên ngoài, cũng may là mỗi ngày cậu đều vui vẻ nên mấy hành động vui sướng như kia cũng không khiến người khác chú ý.
“Không lâu đâu.” Mary nghiêm túc lên tiếng chào Vinh Quý, cô quen thuộc vỗ đuôi xe Đại Hoàng: “Chào buổi sáng, Đại Hoàng!”
Khi cô vỗ thì cửa thùng xe phía sau chậm rãi mở ra.
Mary bắt đầu chuyển hàng.
“Để tớ đến chuyển cho!” Từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục “con trai phải phụ giúp con gái làm việc” nên Vinh Quý tranh thủ thời gian nhảy xuống xe đến chuyển hàng phụ.
“Không cần đâu, sức tớ lớn hơn cậu nên làm nhanh hơn.” Mary lập tức nói.
Vinh Quý nhìn Mary có thể chuyển ba thùng nấm một lượt, lại nhìn bản thân chuyển mới có một thùng mà đã thấy cố sức, cậu im ru cả buổi.
Nhưng Vinh Quý vẫn cố gắng khuân đồ đến kho để hàng hóa chuyên chở trên người Đại Hoàng. Cũng may sáng sớm Tiểu Mai đã cân nhắc qua tình huống sức của hai người không đủ, vậy nên anh đã làm thêm một cái tay bốc dỡ tự động ở khoang để hàng hóa của Đại Hoàng, nó trông hơi giống với cái giá đỡ, Vinh Quý chỉ cần đưa hàng hóa đến cạnh đuôi xe rồi nhấn nút thì máy móc bên trong sẽ tự động chuyển hàng hóa vào.
“Không hổ là thầy Mai, thiết kế này thật tuyệt!” Mary hiểu rõ chức năng này rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy thì sẽ bội phục và ca ngợi một tiếng.
Dù cho không làm mấy công việc như luyện kim hoặc chế tạo máy móc nhưng với tư cách là một người lùn, từ sâu trong lòng Mary rất ngưỡng mộ những người có tài năng trác tuyệt trên phương diện này.
Dưới góc nhìn của cô, thầy Mai chế tạo máy móc hoàn toàn để phục vụ sinh hoạt con người, đây là một bậc thầy rất hiếm thấy và cô cảm thấy vô cùng trân quý.
Ví dụ như khuân đồ như thế này, tuy sức của các cô lớn, chuyển hàng cũng không khó mấy, nhưng làm sao để chuyển hàng vừa đẹp vừa tao nhã, ví dụ như lúc chuyển đồ lên kho để hàng thì không thể tránh khỏi chuyện khom người lộ quần lót, hành động này không tao nhã và không đẹp mắt chút nào!
Vậy nên rất nhiều cô gái đều lựa chọn mặc quần khi chuyển hàng.
Thế nhưng các cô không, vui, vẻ, gì, khi, mặc, quần, cả.
Khoang để hàng hóa chuyên chở trên người Đại Hoàng hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề này.
Phát minh của thầy Mai thật sự quá tuyệt vời!
Tuy nhiên…
Mary nhìn thoáng qua người máy Vinh Quý bên cạnh, phát minh này không phải sinh ra từ việc tránh để lộ quần lót của nữ người lùn, mà là vì nam người máy cũ nát kia.
Mỗi ngày có không ít vận đơn, sức lực của Vinh Quý quá nhỏ nên nhiều lần cậu mệt đến mức suýt nữa rụng rời cơ thể (← thật ra cũng từng rụng rời rồi). Không lâu sau, thầy Mai lập tức lắp thiết bị hỗ trợ bốc dỡ hàng trên xe, đợi đến khi cải tiến Đại Hoàng xong rồi thì máy móc này tức thì thăng lên một tầm cao mới.
Nói đến Đại Hoàng.
Mary lập tức nhìn sang nó: Vẫn là một chiếc xe màu vàng, phía trước vẫn treo tấm bảng bên trong có thai phụ, nhưng Đại Hoàng bây giờ đã hoàn toàn không còn là Đại Hoàng trước kia nữa.
Trong ngoài rực rỡ hẳn lên, thầy Mai gần như cải tiến Đại Hoàng thành một chiếc xe hoàn toàn mới.
Thế nhưng nó vẫn là Đại Hoàng, không lựa chọn đổi một chiếc xe mới mà hai người máy vẫn bảo lưu nguyên vẹn hệ thống của Đại Hoàng.
“Mary, lên xe thôi nào.” Mary đang ngây người thì chợt nghe tiếng gọi của Vinh Quý, cô vội vàng ngồi vào bên trái của xe.
Vừa lên xe thì cô lập tức nhìn thấy một cái khung nhỏ bên cạnh Tiểu Hắc được đặt trước ghế lái, bên trong là một… hóa đơn phạt được đóng gọn gàng.
Khụ khụ, không sai đâu, đúng như tưởng tượng của bạn đó, đó chính là hóa đơn phạt quá tốc độ.
Trên xe có hóa đơn phạt thì cũng bình thường thôi, nhưng đây là một hóa đơn phạt được đóng khung đó ~
“Đây là hóa đơn phạt quá tốc độ đầu tiên mà Đại Hoàng của tụi tớ nhận được đấy ~ vậy nên phải giữ lại làm kỷ niệm.” Lúc hỏi thăm về hóa đơn này thì Vinh Quý trả lời như thế.
“Còn khung là do Tiểu Mai làm ~” Biểu cảm khi đó của Vinh Quý… rõ ràng là không có biểu cảm gì vậy mà sao lại khiến người ta có cảm giác thiếu đánh quá vậy cà.
Để cho một thợ rèn cấp ba đi làm khung, còn trưng hóa đơn phạt được đóng khung lên khoe nữa!
Quá là thiếu đánh!
Nhưng nhắc cũng lạ, hình như sau lần kia thì dù là cô hay đám Reya cũng bắt đầu quen gọi chiếc xe này là “Đại Hoàng”.
Đúng là kỳ lạ ghê nơi.
“Dù Đại Hoàng có thể tăng tốc nhưng cậu cũng đừng lái quá nhanh.” Mary ngồi trên chiếc ghế quen thuộc và dặn dò theo thói quen.
“Ừ, tớ biết mà, cậu bị say xe ~” Vinh Quý lập tức đáp, dứt lời cậu vặn mở Tiểu Hắc bên cạnh lên, tiếng nhạc êm tai tức thì vang vọng khắp xe.
Mary thoải mái tựa lưng lên ghế.
“Vừa rồi tớ không phát hiện, hình như hôm nay cậu rất vui vẻ nhỉ, sao vậy, có chuyện tốt gì à?” Mặc dù rất lạnh lùng với người xa lạ nhưng đối với người quen, Mary vẫn nguyện ý tán gẫu đôi câu.
Hiển nhiên, Vinh Quý đã được cô xếp vào phạm vi “người quen” rồi.
Cũng chính vì quen thuộc nên cô nhanh chóng phát hiện hôm nay tâm trạng của Vinh Quý rất hưng phấn.
“Hì hì ~ hôm qua Tiểu Mai tặng quà cho tớ, quà gì thì giữ bí mật nha, vậy nên tớ rất vui đó!” Vinh Quý vừa đắc ý vừa ra vẻ thần bí nhỏ giọng nói.
Mỗi ngày đều bị thồn một họng thức ăn cho chó – by Mary.
Mary chạm lên miệng mình, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà nhếch môi lên một chút.
Sau đó…
“Đúng rồi, Mary ơi, hôm nay cậu muốn đi đâu vậy, sắp tới nhánh rẽ rồi ấy, cậu mau báo địa chỉ cho tớ đi.” Vinh Quý gãi đầu, cậu nói với người bạn nhỏ của mình: “May là cô say xe ấy, Đại Hoàng lái chậm thôi nha…”
Lại thồn một mớ thức ăn cho chó nữa rồi!
Mary nghĩ vậy, sau đó cô báo một địa chỉ.
Không cần Vinh Quý nhập địa chỉ vào, lúc Mary đọc thì Đại Hoàng đã chủ động chuyển âm thanh thành chữ viết rồi đưa vào hệ thống chỉ đường.
Đại Hoàng rẽ tay trái rồi đi đến địa chỉ được báo.
Còn Vinh Quý thì ngơ ngác, mãi đến khi Đại Hoàng dừng ở vị trí quen thuộc, mãi đến khi cậu nhìn thấy nhà thuê của mình thì mới giật mình: “… Đây không phải là nhà của tớ và Mai Tiểu Mai hở? Mary, cậu… chẳng lẽ đối tượng giao hàng hôm nay của cậu là… ông lão cho thuê nhà của tớ sao?”
Mary: “…”
Hình như cô hiểu được được sơ sơ cảm nhận mỗi ngày của thầy Mai rồi.
Sau một hồi im lặng thì Mary lập tức xuống xe, cô mở đuôi xe Đại Hoàng ra rồi bắt đầu dỡ hàng.
“Không phải là ông lão cho thuê nhà, mà người nhận hàng chính là cậu, hàng hôm nay là thầy Mai đặt, cậu mau tới đây ký nhận đi!”
Lo lắng Vinh Quý chuyển – dỡ hàng bất tiện nên phát minh ra máy móc vân vân;
Lo lắng Vinh Quý gặp cướp nên cải tiến Đại Hoàng vân vân;
Lo lắng Vinh Quý không có việc gì làm nên giúp cậu đặt hàng này nọ vân vân;
Lo lắng Vinh Quý làm không tốt nên cố ý tìm các cô mua đồ vân vân…
Mỗi ngày đều ăn cơm chó, Mary cảm thấy mình sắp biến thành chó luôn rồi!
Cô sờ lên bụng rồi nhẹ giọng thở dài.
Còn Vinh Quý thì hình như chưa hoàn hồn lại, hết cách rồi, cô bèn giúp cậu chuyển hàng đến cửa nhà.
“Nè, cậu ký tên ở đây đi.” Thấy Vinh Quý cứng còng ở đó thì Mary bèn nhét bút vào tay cậu rồi chỉ điểm các bước tiếp theo, sau khi cất kỹ đơn Vinh Quý ký nhận thì đến phiên cô bỏ tiền túi ra.
“Đây là tiền xe hôm nay.” Mary lấy thẻ thông hành ra rồi chạm nhẹ vào thiết bị được lắp sẵn, ngay lập tức thẻ thông hành của Vinh Quý vang lên tiếng nhắc nhở nhận được phí.
“Chuyện này, vậy cũng được à?” Vinh Quý lập tức vẫy tay.
Mary bèn trừng mắt: “Sao lại không được? Cậu trả tiền mua nấm, tớ tìm người giao hàng, vừa hay cậu là người giao hàng luôn nên tớ trả tiền cho cậu, có vấn đề gì đâu?”
“Hình như… hình như không có vấn đề…” Vinh Quý ngơ ngác nói.
“Vậy là được rồi ~”
Sau đó, không đợi Vinh Quý suy nghĩ kỹ càng thì cậu nhanh chóng nhận được điện thoại hẹn trước của Lily. Nghe là Lily gọi thì Mary lập tức lên xe, hai người cùng nhau đến nhận hàng tại nhà Lily.
Kết quả là, địa chỉ giao hàng vẫn là nhà của Vinh Quý, và người ký nhận cũng vẫn là Vinh Quý.
Vì vậy, đợi đến khi nhận được điện thoại hẹn trước của Reya và Kiki thì Vinh Quý hỏi ngay có phải địa chỉ nhận hàng là nhà của cậu không.
Sau khi nhận được đáp án khẳng định thì cậu lập tức chở Mary và Lily đến nhà hai nữ người lùn khác, tiếp đó đưa cả bốn cô đến nhà thuê của mình và Tiểu Mai.
“Cơ thể của tụi tớ phải cần dịch dinh dưỡng để duy trì, có lẽ Tiểu Mai muốn chế tạo dịch dinh dưỡng mới.” Vinh Quý nghĩ cả buổi mới cho ra lời giải thích này về sự sắp xếp của Tiểu Mai.
Mary, Lily, Reya và Kiki: Có quỷ mới tin.
Bốn cô người lùn thầm nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài vẫn cười tủm tỉm tiếp nhận lời giải thích của Vinh Quý. Sau khi giao hàng cho cậu xong, thấy Vinh Quý không muốn nhận thì Reya nói: “Tớ tìm người khác giao hàng cũng phải đưa phí, huống chi các cậu đang quan tâm đến công việc kinh doanh của tớ mà ~ tóm lại, cậu cứ nhận đi.”
Bốn phần phí giao hàng nhanh chóng gửi vào thẻ thông hành của Vinh Quý, không thể từ chối nên cậu bèn nghĩ một phương thức khác để cảm ơn bốn người bạn này đã quan tâm đến công việc làm ăn của mình. Cậu suy nghĩ, dù sao chiều nay mọi người không có chuyện gì làm nên Vinh Quý đề nghị ra ngoài thành phố chơi, bốn nữ người lùn lập tức vui vẻ đồng ý.
“Hôm nay tiếp tục làm thủ công đi!” Reya đề nghị, vì vậy Vinh Quý bèn chở mọi người về nhà lấy đồ đạc cần thiết, lại chở bốn nữ người lùn đến cửa hàng vải vóc mua sắm các loại vải ren khác nhau (← cậu cũng mua một ít), sau đó năm người được Đại Hoàng chở vô cùng vui vẻ ra ngoài thành phố chơi.
Tăng ca thì đau khổ, nhưng tăng giải trí tiêu khiển thì chỉ có vui vẻ mà thôi.
Dừng Đại Hoàng ở bên cạnh một ruộng nấm có phong cảnh đẹp, tiểu tổ thủ công năm người bắt tay vào làm việc.
Váy làm nhiều rồi, túi xách cũng vậy, bọn họ thật sự không biết làm cái gì nữa, sau đó Reya chợt nhìn thấy Đại Hoàng đang đỗ.
“Đại Hoàng đã có một cơ thể hoàn toàn mới, chi bằng… tụi mình làm một ít đồ cho Đại Hoàng được không?” Reya nói.
“Không thể tùy tiện làm tặng nam người lùn được, nhưng Đại Hoàng không phải là nam người lùn, chúng ta muốn đưa sao cũng được mà ha!” Kiki nhanh chóng tiếp lời.
“Ý kiến hay đó!” Mary và Lily cũng tán thành.
“Ể?” ← Đây là Vinh Quý chưa nắm được tình hình.
Vì vậy, chủ đề hoạt động của tiểu tổ thủ công hôm nay biến thành trang trí cho Đại Hoàng!
“Tớ làm tấm phủ ghế! Tớ đã thấy cái tấm phủ ghế đó không vừa mắt lâu rồi, nó quá đơn giản!” Đây là lời của Lily.
“Tớ làm thảm, bây giờ Đại Hoàng chưa có thảm, tuy sàn xe được lắp đặt vô cùng chỉnh tề nhưng cần phải trang trí một chút, vừa tô điểm vừa bảo vệ luôn.” Reya cười hì hì.
Hai người ôm hai hạng mục lớn trang trí bên trong cho xe, Mary tạm thời không tìm được việc nên cô bèn dò xét Đại Hoàng một phen, sau một hồi thì nói: “Vậy tớ làm tấm phủ cho xe nha, thuận tiện làm cho đài radio này một tấm phủ viền ren luôn.”
“Vậy tớ làm hương xông trong xe nhé, sẵn làm một vòng hoa lớn luôn ~” Cuối cùng, Kiki nhận thầu làm phần mềm.
Thấy bốn nữ người lùn hưng phấn, Vinh Quý chỉ có thể cười ha ha, còn Đại Hoàng thì…
Hình như cơ thể Đại Hoàng rung lắc một tẹo.
Tiểu Mai khác phái nên không tặng đồ được, bốn nữ người lùn đành chỉ điểm Vinh Quý để cậu làm. Còn Đại Hoàng thì không cần lo lắng, bọn họ không cho phép Vinh Quý nhúng tay (lãng phí vật liệu).
“Cậu làm cho thầy Mai đi, còn Đại Hoàng giao cho tụi tớ là được rồi!” Dịu dàng bảo Vinh Quý đừng giúp, bốn nữ người lùn bắt tay vào làm.
Vì vậy, trang bị mới của Đại Hoàng hoàn toàn dựa theo sở thích của các nữ người lùn mà thiết kế.
Không lâu sau đó, Đại Hoàng “cường tráng” không còn “cường tráng” nữa, từng tấm phủ hồng nhạt trùm lên ghế dựa, tấm thảm thủ công thêu hoa văn được trải lên xe, tinh dầu thơm ngào ngạt len lỏi qua từng ngóc ngách, Tiểu Hắc cũng mặc quần áo mới viền ren vào…
Ăn mặc hoàn tất, Đại Hoàng “cường tráng” lập tức biến thành “yêu kiều”.
=-=
Vinh Quý: “Nói chứ hồng phối với vàng trông cũng hợp đó.”
↑
Với tư cách là một chàng thanh niên lập chí trở thành siêu sao, Vinh Quý đánh giá cao về phương diện thời trang.
Các loại quần áo diễn xuất màu mè cậu gặp rồi, con trai mặc váy và trang điểm cũng chẳng lạ, hôm nay Đại Hoàng mặc đồ viền ren lên người thì… trông rất dịu dàng đó nha ~
“Không tệ đâu, để lát trở về tớ cho Tiểu Mai xem.” Vinh Quý cười ha ha cảm ơn những người bạn đã tặng Đại Hoàng quần áo mới.
Các nữ người lùn được khẳng định tay nghề cũng rất vui vẻ.
Bọn họ lại hái thiệt nhiều hoa trang trí cho Đại Hoàng, năm thành viên tiểu tổ thủ công vô cùng vui vẻ về nhà.
Đương nhiên là ngồi trên người Đại Hoàng đột nhiên trở nên yêu kiều rồi.
Đại Hoàng: =-=
Các nữ người lùn rất vui khi nhận được lời khích lệ của Vinh Quý, bọn họ lại cùng làm tấm phủ xe viền ren màu trắng như tuyết cho Đại Hoàng!
Trông thời thượng rồi đấy!
Tối đến, toàn thân Đại Hoàng mang tấm phủ trắng viền ren đậu ở bãi xe của xưởng rèn với phong thái ngạo nghễ, chiếc xe này tượng trưng cho sự yêu thích của người lùn đó ~
Vinh Quý cười hì hì khoe quần áo mới của Đại Hoàng với Tiểu Mai, chủ đề tự nhiên dời đến bốn kiện hàng hồi sáng. Đối với chuyện này, Tiểu Mai bình thản nói: “Vì cần chế tạo dịch dinh dưỡng mới nên tôi tìm người mua đồ, trong trường hợp mua các mặt hàng này thì chúng ta là bên chi tiền. Mà nếu tôi tìm bốn người họ mua thì chắc chắn họ sẽ tìm cậu giao hàng, vậy nên cậu có thể kiếm được bốn phần phí giao hàng. Cân nhắc về mặt chi phí thì chúng ta có thể tiết kiệm được điểm tích lũy.”
Thì ra là thế! Không hổ là Tiểu Mai! Vinh Quý cho Tiểu Mai một tràng pháo tay.
Tối nay bọn họ nhận được rất nhiều nấm, lúa mì đen, hoa tươi và mỡ heo rừng, Tiểu Mai dùng một buổi tối để tạo ra thiệt nhiều dịch dinh dưỡng có độ tinh khiết cao, còn Vinh Quý cũng nghiên cứu ra vài bình tinh dầu heo rừng lớn.
Sau khi sử dụng dịch dinh dưỡng có độ tinh khiết cao và tinh dầu heo rừng thì cơ thể hai người thoạt nhìn sáng láng hơn rất nhiều.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đại Hoàng: Nếu biết hôm nay xuất hiện để biến thành như vầy thì tôi xin từ chối.
—
V: Nghe giải thích cũng thấy có lý mà cũng thấy sai ở đâu đó:)))