Ngày Yên Nghỉ

Chương 13




Trồng, hái, thu hoạch, nếu chế tạo dịch dinh dưỡng xem như là nấu cơm thì… anh mỗi ngày còn phải nấu cơm.

À phải rồi, còn phải chăm sóc người già neo đơn… À không! Là cơ thể không thể hoạt động của mình…

Bàn tay máy đặt trên làn da khô nẻ, tiểu người máy ngồi phát ngốc trong chốc lát.

Nhưng anh cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ về những chuyện này lắm, bởi rất nhanh chủ nhân của một đôi tay máy khác cũng đang đặt trên làn da khô nẻ nói với anh.

“Tiểu Mai, có một bóng đèn bị hư kìa, cậu đi đổi đi.”

“Ừ.” Trả lời một tiếng xong, đoạn anh đứng lên đi đổi bóng đèn. Bởi thân không đủ cao nên anh còn phải đi lấy cái thang trước. Mấy hôm nay bị kêu đi đổi bóng đèn riết nên anh làm quen tay rồi.

Thật là một sự thật đáng sợ mà!

Anh biết rõ tất cả những chuyện sẽ xảy ra sau khi anh đẩy cánh cửa ấy ra, anh cũng có một ngàn một vạn phương pháp để đối phó với chúng, nhưng anh lại không biết kết quả của việc không đẩy cửa chờ đợi mình lại là như thế này!

“Cậu vất vả rồi, a đúng rồi, cậu đem miếng vải sạch lại đây, cậu chảy nước miếng rồi nè.” Vừa mới làm xong một việc, anh còn chưa kịp cất cái thang về chỗ cũ thì chỉ thị kế tiếp lại tới nữa.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua thân thể trơn mịn của mình nằm trên giường, thấy phía dưới miệng chảy ra nước đọng, anh đi qua kiểm tra ống dẫn một chút rồi nói: “Không phải nước miếng, là do ban nãy cậu tác động quá mạnh làm ống dẫn dịch chuyển.”

“A! Vậy hả! May là cậu cẩn thận!” Đầu sỏ gây tội gãi gãi đầu, còn phát ra tiếng cười “ha ha ha” vô cùng tiêu chuẩn nữa.

Tiểu Mai: “…”

Anh còn có thể nói gì đây? Anh đã luyện thành thói quen câm nín rồi.

Chỉ mới mấy ngày mà thôi, anh cơ hồ đã có thể tưởng tượng ra được kết cục đang chờ đợi mình là gì: Mỗi ngày trồng đậu, trở thành một nông dân trồng đậu đạt tiêu chuẩn!

Điều này hoàn toàn khác với thứ mà anh muốn ban đầu. Sau khi rời khỏi cánh cửa kia anh chợt nhớ tới nơi mình sinh ra, đột nhiên rất muốn trở về nhìn một chút, anh biết rõ nơi này đã không còn gì cả, chỉ là cho dù không có ai cũng không sao, anh có thể ở đây yên lặng suy tính một chút.

Yên lặng suy tính một chút.

Thế mà từ khi dịch chuyển ý thức của Vinh Quý thành công, cơ thể máy của cậu chính thức khởi động thì cái ý tưởng ấy đã hoàn toàn trở thành vọng tưởng.

Mỗi ngày 25 giờ họ đều ở cùng nhau, ngoại trừ tám giờ tắt máy ngủ thì miệng Vinh Quý cơ hồ là hoạt động không ngừng nghỉ!

Còn lúc anh tắt máy thì cậu tự động lấy cổng nguồn cắm vào người anh rồi cùng nhau nạp điện!

Nguyên liệu hạn hẹp, chỉ có một cổng bổ sung năng lượng, anh chỉ có thể nhịn.

Số lượng đậu mà hai người dùng tiêu hao không ít, chỉ không biết do Tiểu Mai là trời sinh có thiên phú về làm ruộng hay sao đó mà thu hoạch của họ cũng đầy đủ, thời gian dài còn tích góp được hai giỏ đậu.

Nếu bảo tồn thật kỹ trong tầng hầm mà nói, đậu đất còn có thể tồn trữ trong một thời gian rất dài để làm lương thực.

Anh không nắm rõ số lượng cụ thể của đậu đất, chỉ có Vinh Quý là nghiêm túc đếm đếm, mỗi ngày trước khi đi ngủ còn đếm một lần.

“Đây là thói quen cũ của tớ, đồ ăn vặt ở cô nhi viện có hạn, chúng tớ mỗi ngày đều phải kiểm kê rồi chia cho mỗi người một ít, như vậy mới có thể ăn nhiều thêm mấy ngày.” Rõ ràng không có ai hỏi, thế mà trong lúc đếm Vinh Quý lại chủ động giải thích.

Mỗi ngày Vinh Quý đều nói rất nhiều chuyện, mấy hôm nay tên của mọi người và những chuyện nhỏ nhặt trong cô nhi viện đều đã được cậu nhắc qua.

“Mỗi ngày kiên trì mát xa quả nhiên là có hiệu quả.” Nhẹ nhàng mát xa cơ thể của mình, Vinh Quý thoả mãn nói. Thân thể hiện tại của cậu là người máy nhưng thị lực lại tốt hơn trước đây rất nhiều, chẳng những có thể nhìn vào ban đêm mà còn có thể ghi nhớ lại từng chi tiết mà cậu đã nhìn qua. Thế nên qua vài ngày mát xa, cơ thể cậu dù chỉ hơi mịn hơn một chút cậu cũng có thể nhận ra được.

Thấy cậu rút tay về, Tiểu Mai cũng nghe lời mà rút tay về đặt lên đầu gối.

“Tiếp theo là đến thân thể của cậu.” Vinh Quý vòng qua thân thể của mình rồi ngồi xuống cạnh thân thể của Tiểu Mai, Vinh Quý tuyên bố mục tiêu kế tiếp của hai người chính là thân thể của anh.

“Kỳ thật, thân thể của tôi không mát xa cũng không sao.” Cái gọi là “mát xa toàn thân” của Vinh Quý vô cùng tốn thời gian, một thân thể mất đến bốn giờ đồng hồ, hai người cộng lại cũng khoảng tám giờ, mát xa hết còn chưa xong, Vinh Quý còn yêu cầu mang thân thể của hai người ra ngoài, nói văn vẻ là hóng gió một chút?

Tuy hiện giờ họ khá nhàn rỗi, cơ bản là không có việc gì để làm, thế nhưng dùng toàn bộ thời gian tinh hoa nhất của một ngày để “bảo dưỡng thân thể”, đối với Tiểu Mai thì đây là một việc vô cùng phí thời gian và phí sức lực.

Đúng rồi, còn hao điện nữa.

Hiện tại thời gian nạp điện mỗi ngày của hai người phải gia tăng thêm hai giờ, này cũng là do ban ngày tiêu hao năng lượng quá nhiều.

“Không được!” Đề nghị của Tiểu Mai vừa ra khỏi miệng đã bị Vinh Quý phủ quyết.

Cánh tay máy nhẹ nhàng ấn lên chân thân thể Tiểu Mai, Vinh Quý nói: “Phải công bằng, cậu đã giúp tớ mát xa thì tớ cũng phải giúp cậu mát xa!”

“Vậy tôi không giúp cậu mát xa là được rồi?” Tiểu Mai tiếp tục đề nghị.

“Thế thì càng không được, khả năng kiểm soát của tớ không tốt, tuy bây giờ đã tiến bộ nhiều rồi nhưng sức của tớ vẫn quá lớn, những nơi cần cẩn thận mát xa còn phải dựa vào cậu.” Vinh Quý lần nữa phủ quyết.

Có trời mới biết, cái gọi là “nơi cần cẩn thận mát xa” của Vinh Quý gần như chiếm ba phần tư cơ thể, nói cách khác…

Hai thân thể trước mắt về cơ bản đều dựa vào Tiểu Mai, Vinh Quý phụ trách ở bên cạnh nâng cơ thể và chỉ đạo bằng miệng.

Tiểu Mai: “…”

Cứ thế, Vinh Quý nhẹ nhàng nâng chân của Tiểu Mai lên, cẩn thận xoa bóp từng chút một, đoạn kêu Tiểu Mai: “Mu và lòng bàn chân đã mát xa xong, còn lại đầu ngón chân nhờ cậu đó!”

Thế là Tiểu Mai chỉ có thể tiếp nhận “cẩn thận” mát xa ngón chân của mình.

Anh nhận ra rằng, dựa theo trình tự mỗi ngày mát xa này, dù là ai cũng sẽ hiểu rõ từng chi tiết về cơ thể của mình. Ví như lần đầu trong đời anh phát hiện: ngón chân cái và ngón chân thứ hai của mình dài bằng nhau!