Ngày Yên Nghỉ

Chương 116




Edit + Beta: V

Sau đó, Vinh Quý và Tiểu Mai rất may mắn được chứng kiến cảnh nhà cụ Vương đi săn.

Đúng vậy, là đi săn đấy.

Nơi mà bọn họ đang ở chỉ là một phần nhỏ của thành phố rộng lớn này, nói đúng hơn, số nhân khẩu nhà cụ Vương không quá nhiều, bọn họ chỉ có thể dọn dẹp một khu vực này mà thôi. Phố người Hoa trên cầu gỗ trân quý tựa như ốc đảo ngoài sa mạc, ở bên ngoài “ốc đảo” là thiên đường của đám sâu bọ. Mấy con sâu múp thịt mà Vinh Quý sợ hãi chẳng là nghĩa lý gì ở nơi này.

Cậu gặp được một con sâu bự dài cả 1 m!

Lớp vỏ trên thân dày chừng 30, 40 cm, hình như trong miệng của nó còn có thêm miệng nữa, lần đầu nhìn thấy loài sâu này, Vinh Quý trợn tròn mắt! Ngay sau đó, Mã Phàm lập tức nhảy qua dùng kẹp gắp con sâu kia lên.

Cơ thể dài ngoằng của nó uốn éo, định bò lên cái kẹp, cơ mà hành động của nó cứ như chuyển động chậm, để lộ hoàn toàn phần bụng màu trắng xanh với vô số bàn chân nhỏ xíu trước mặt Vinh Quý.

Miệng cậu há to hơn…

“Bọn ông gọi con này là sâu bắp cải, cái con mà làm con sợ ở vườn rau hôm nay là ấu trùng của nó, loài này trưởng thành sẽ rất cao to, chất thịt ngon, khá dễ bắt, bắt được một con là có thể giải quyết bữa tối của hai người.” Giọng nói ôn hòa của cụ Vương chậm rãi rót vào tai cậu, cụ cũng theo nhóm Vinh Quý đến đây, cùng ngồi trên chiếc xe việt dã gầm cao, con trai lớn của cụ Vương là Ellen phụ trách lái xe nên ba người bọn họ rất an toàn.

“Sau khi bọn ông đến nơi này thì nó chính là món ăn đầu tiên đó.” Ông cụ nói.

Nhìn đám sâu bắp cải đáng sợ phía trước, Vinh Quý không khỏi kính nể cả nhà cụ Vương.

“Nó cũng là thức ăn chính của các loài sâu khác trên tinh cầu này.” Ông cụ tiếp tục nói, sau đó…

“Sau đó, chúng nó suýt nữa thì bị ăn hết sạch.”

Vinh Quý: = 口 =

“Bây giờ bọn ông buộc phải nuôi dưỡng chúng, con sâu mà con thấy trong vườn rau là bọn ông nuôi đấy, cố gắng đảm bảo chúng nó có thể ở trong môi trường tương đối tự nhiên và không bị ô nhiễm, mỗi ngày đều có lượng vận động và thức ăn đầy đủ, vậy thì sâu bắp cải được nuôi vừa sạch lại vừa ăn ngon.”

Vinh Quý: 囧!

Nhìn nụ cười tủm tỉm của cụ Vương, Vinh Quý há hốc mồm: Ông cho là mình đang nuôi gà, nuôi heo sao ạ? Lại dùng phương pháp nuôi gà thả vườn…

Đây mới là người đàn ông đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn nè!

Cụ Vương lúc này ấy hả, Vinh Quý nhìn thôi đã thấy sợ. Nhưng ngay sau đó, cậu biết loài sâu bắp cải này chỉ là nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất trong thực đơn của cụ Vương, kế tiếp, bọn họ nhìn thấy con bò cạp lớn chừng cái nắm tay, chúng đang kết bè kết phái bò trên tảng đá!

Còn có cả rết nữa! Một con ít nhất cũng phải 1,5 m! Lớn hơn cả vòng eo của Vinh Quý!

Kế đó còn có sâu gai! Cái diện mạo này… đúng là cay mắt quá đi à! Vinh Quý từ chối diễn tả.

Dưới sự dẫn dắt của Ellen, toàn bộ sâu đều bị hạ gục hết, chúng được đưa vào cốp xe phía sau.

Bội thu.

Lúc thắng lợi trở về, bọn họ lại băng qua những ruộng hoa màu, hoa màu này là cụ Vương dẫn theo cả nhà trồng, tiểu mạch, lúa mạch… về cơ bản thì mỗi thứ trồng một ít, hai bên cánh đồng hoa màu cũng treo đèn lồng đỏ, tuy xung quanh vẫn tối đen, nhưng nhìn qua không còn tịch mịch và quạnh quẽ nữa.

“Sớm muộn gì cũng có một ngày, ông sẽ khiến đèn lồng đỏ trải rộng khắp tinh cầu này.” Cụ Vương cười ha hả nói.

“Ông muốn mở rộng khu phố người Hoa đến mọi nơi trong tháp!” Ông cụ cười, lại ấp ủ kế hoạch lớn lao.

“Đến lúc đó, A Quý có thể thưởng thức mỹ thực quê nhà ở mọi nơi rồi!”

“Thật ạ? Con có được giảm giá không ~” Mắt Vinh Quý sáng lấp lánh, cậu nhìn ông cụ một cách ngưỡng mộ.

“Giảm giá gì chớ? Miễn phí hết! Con cứ đến đi, ông viết phiếu cho…”

Một già một trẻ bắt đầu mài mực viết chữ trên xe, Ellen lái xe ở đằng trước, hắn không ngăn cản mà còn lái chậm lại một chút. Tiểu Mai cũng không lên tiếng, thông qua gương chiếu hậu, anh chạm mắt với Ellen. Ellen nở nụ cười thân thiện với anh, Tiểu Mai…

Tiểu Mai gật nhẹ đầu rồi tiếp tục nhìn phía trước, thoạt trông rất ngốc.

Anh suy nghĩ về chuyện kiếp trước.

Thật sự rất khó định nghĩa ký ức kiếp trước, cho đến một ngày Vinh Quý kể cho Hana nghe, cậu kể chuyện về kiếp trước kiếp này, anh cảm thấy cách nói ấy không tồi, thế nên Tiểu Mai đơn giản định nghĩa một số ký ức trong đầu là “kiếp trước”.

“Kiếp trước”, anh đã từng gặp Ellen, nhưng lúc ấy Ellen không nở nụ cười thiện ý với anh.

Gần đoạn đầu đài, xung quanh có rất nhiều người, ai nấy đều kìm nén sự hưng phấn khi sắp chứng kiến một hồi khổ hình, cánh và lông chim màu trắng phủ lên toàn bộ màu sắc của nơi đây.

Ở thế giới kia, chỉ có Vương của tộc hút máu là màu đen. Người nọ vẫn luôn cúi đầu, cho đến khi máy chém sắp rơi xuống thì hắn mới ngẩng đầu lên.

Cách nhiều người như vậy, tầm mắt hắn nhìn anh một cách chuẩn xác.

Sau đó…

Nở một nụ cười ác ý.

Người nọ là Ellen.

“Tiểu… Tiểu Mai đúng không, nếu cậu cảm thấy ngồi phía sau nhàm chán thì có thể lên ngồi ở ghế phó lái ở cạnh tôi, tôi kể cho cậu nghe về chủng loại hoa màu ven đường nhé?”

Tiểu Mai lại ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, lần này, anh không dời mắt đi, đối phương cũng vậy. Thời gian đối mắt của anh và Ellen lại dài hơn một chút.

Thoạt nhìn, đối phương vừa khôn khéo, vừa bình tĩnh, đứng từ xa nhìn lại chắc chắn làm người ta cảm giác rất khó tiếp cận, nhưng lúc này, ánh mắt đối phương rất thân thiện, hệt như nhìn một tiểu bối vậy.

Nhảy xuống khỏi ghế sau, Tiểu Mai lưu loát bò lên ghế phó lái. Vì thế, đoạn đường kế tiếp, băng ghế trước yên tĩnh, thỉnh thoảng Ellen giới thiệu một chút về chủng loại hoa màu ven đường, các mẹo nuôi dưỡng, loài sâu nào nhiều (?). Tiểu Mai thường “ừm” một tiếng, đôi lúc sẽ hỏi một vài vấn đề, nom rất hài hòa.

Còn nhóm ngồi ở băng ghế sau lại vô cùng huyên náo, không những Vinh Quý nhờ cụ Vương viết cho mình một phiếu VIP, mà còn xin đối phương viết chữ cho nữa, một già một trẻ, hai người trò chuyện khí thế ngất trời.

Con xe bội thu băng qua cây cầu gỗ trở về sân nhà cụ Vương.

Đủ các loại sâu chất chồng giữa sân trông cực kỳ đồ sộ!

Lúc này, Vinh Quý mới phát hiện rốt cuộc bọn họ đã bắt được bao nhiêu con mồi, tuy cậu đã ước lượng sương sương rồi, cơ mà số lượng con mồi nhiều như vậy, chẳng cần tính cũng biết không thể ăn hết trong ngày một ngày hai được.

Nhưng bây giờ nhóm Mã Phàm đang lột xác sâu để lấy thịt bên trong…

“Ừm… số sâu này hơi nhiều ha?” Vinh Quý cẩn thận ngồi xổm bên cạnh Mã Phàm, hỏi cậu ta. Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Không nhiều lắm, mớ này chưa đủ để giao hàng, tới chiều ông Ellen và những người khác sẽ đến vườn hái thêm ít rau nữa.” Mã Phàm không ngẩng đầu lên, đáp.

Động tác lột xác sâu của cậu ta thoăn thoắt, trông rất đơn giản, nhưng nếu bạn tự mình làm thì sẽ phát hiện đám sâu bị cậu ta bẻ gãy dễ như trở bàn tay cứng như thế nào, không có sức mạnh hơn người thì sẽ không thể làm thịt đống giáp xác đó được!

“Vậy có nhiều quá không? Tớ thấy nhà cậu không có ai ăn quá nhiều cả…” Vinh Quý nói thật, cả nhà Mã Phàm toàn là những người thon thả, lượng cơm ăn vào không quá nhiều, cậu đã cẩn thận quan sát rồi.

Mã Phàm lắc đầu, nghiêm túc lột lấy thịt con sâu cuối cùng rồi ngẩng đầu cười với Vinh Quý: “Này để chuẩn bị giao hàng đến thành phố Sao Trời đó.”

“Không phải A Quý và Tiểu Mai muốn đến thành phố Sao Trời để tìm bác sĩ chữa bệnh sao? Thật ra, thành phố đó không dễ vào đâu, nếu đi theo con đường bình thường thì phải nộp phí ra vào nhiều lắm, hai cậu còn trẻ như vậy chắc cũng không dư dả đâu he? Ông Ellen nói là nhân lúc giao hàng sẽ dẫn hai cậu trà trộn vào luôn.”

“Ể?” Vinh Quý ngẩn người.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu vài giây, Mã Phàm bỗng cười ha ha: “Do các cậu là người tốt nên có phước báo đó, người bình thường muốn vào thành phố Sao Trời không dễ đâu, chỉ có thể đi đường ngầm. Muốn đi đường ngầm kia thì cực kỳ đắt, toàn là cắt cổ người khác thôi!”

“Nhưng nhà bọn tớ thì khác, ông Ellen và mấy cửa hàng trong thành phố đều ký hợp đồng giao hàng, mỗi tháng giao hàng hai lần, chẳng những không tốn phí cầu đường mà nhà tớ còn có thể kiếm tiền từ thành phố Sao Trời nữa.”

“Ông Ellen định đầu tháng này giao hàng, tiện thể đưa các cậu vào đó luôn.”

Thì ra là thế, Vinh Quý còn nói gì được nữa đây? Cậu không nói nên lời, chỉ có thể nhìn Mã Phàm bằng đôi mắt sáng lấp lánh.

Cảm xúc của cậu vừa chân thành lại vừa nhiệt tình, Mã Phàm vốn định khoe khoang đôi câu, nhưng thấy cậu như thế, cậu ta mà nói nhiều thêm thì cũng ngượng miệng, thế là bèn ngại ngùng gãi đầu rồi tiếp tục làm việc của mình.

Mọi người bận rộn cả ngày trời, chờ đến chạng vạng thì rốt cuộc bọn họ cũng chuẩn bị xong toàn bộ hàng hóa cần giao. Toàn bộ hàng đều chất lên người Đại Hoàng, bởi vì có quá nhiều đồ phải chở nên Tiểu Mai bèn chế tạo thêm một chiếc xe tải cẩu nhỏ móc phía sau mông Đại Hoàng.

Mùi máu tươi tràn ngập thùng xe, Ellen ngồi cùng bọn họ ở hàng ghế trước, Mã Phàm cũng muốn đi theo nhưng lại bị Ellen từ chối vì “không đủ chỗ ngồi”.

Nhiệm vụ “hộ tống” của Vinh Quý và Tiểu Mai vẫn chưa hoàn thành, nhưng Mã Phàm nói, sắp tới cậu ta sẽ thường xuyên đến nhà người phụ nữ kia để xem có thể thuyết phục đối phương chấp nhận mình hay không.

Vinh Quý cảm thấy hơi thấp thỏm.

Cứ thế, trải qua hai ngày tại “phố người Hoa” ở dị thế, Vinh Quý và Tiểu Mai lại lên đường.

Bây giờ, mục đích của bọn họ là thành phố Sao Trời.



Tác giả có lời muốn nói:

Chương quá độ đã kết thúc ~

Ừm, không biết mọi người có phát hiện hay không, thật ra mỗi quyển đều bao gồm hai bản đồ, một nhỏ và một lớn.

Phố người Hoa chính là bản đồ nhỏ đấy ~