Ngày Yên Nghỉ

Chương 107




Edit: Nhân tố X giấu tên

Beta: V

“Đại Hoàng, cậu đi chậm chút, người bị thương có vẻ không ổn lắm ~” Chỗ trống lớn nhất trong xe để cho người bị thương nằm, Vinh Quý đáng thương rúc vào bên cạnh, trong tay cậu cầm một mảnh giấy nhỏ, thỉnh thoảng lau mồ hôi cho người nọ.

Lúc đầu vốn không sao, nhưng nửa giờ sau, người bị thương đột nhiên rùng mình, đổ mồ hôi đầm đìa, Vinh Quý đành phải tìm khăn tay bắt đầu lau mồ hôi cho cậu ta.

Vừa lau mồ hôi, cậu vừa nhìn kĩ dáng vẻ của đối phương.

Đây là một chàng trai trẻ có mái tóc vàng, mái tóc của cậu ta trông giống hệt như màu vàng kim vậy! Ngoài ra, đường nét trên khuôn mặt của cậu ta cũng rất sâu, lông mày cao cao, lộ ra vầng trán đầy đặn, chiếc mũi bên dưới thậm chí còn cao và thẳng hơn, cộng với làn da cực kỳ nhợt nhạt… Vinh Quý cảm thấy so với Tiểu Mai, anh chàng này còn trông giống người nước ngoài hơn!

Vinh Quý vốn rất ít khi gặp người nước ngoài nên cậu có chút tò mò, cậu lau mồ hôi cho đối phương, thỉnh thoảng dùng tay sờ lên trán và sống mũi của cậu ta. Thật ra cậu làm việc này khá bí mật, cho đến khi cậu nhớ ra phải ngẩng đầu lên cho đỡ mỏi cổ… thật ra là nới lỏng ốc vít trên cổ, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Tiểu Mai nhìn chằm chằm về phía này.

“À… ừm… lâu rồi tớ không gặp người có gương mặt giống người ngoại quốc ấy mà ~” Vinh Quý chột dạ giải thích.

Cậu nghĩ rằng Tiểu Mai sẽ nói, đừng làm phiền người bệnh gì đó, nhưng mà…

“Cậu ta là người lạ, dưới tình huống chưa rõ, cậu đừng chạm lung tung vào cậu ta, đề phòng trên người cậu ta có bệnh khuẩn gì đấy.” Quả nhiên Tiểu Mai lại lo lắng, nhưng không ngờ đối tượng mà anh lo lắng lại là cậu.

Vinh Quý cảm động một chút rồi lại nói: “Cậu yên tâm! Tớ là người máy mà! Vi khuẩn gì truyền qua cũng không sao hết á!”

Đúng là người máy lúc nào cũng ở trong trạng thái khỏe mạnh – Tiểu Mai ngừng một chút, sau đó lại nói: “Nhưng sau đó cậu vẫn phải tiếp xúc với cơ thể kia của cậu, nếu vi khuẩn nào đó có thời gian ủ bệnh dài thì cậu sẽ bị lây bệnh gián tiếp, hậu quả vô cùng đáng sợ.”

Nghĩ đến cơ thể của mình, Vinh Quý lập tức không dám sơ suất nữa. Cậu nhanh chóng rửa tay, sau đó lấy hai đôi găng tay trong hành lý ra, đưa một cái cho Tiểu Mai, một cái thì tự mình đeo vào.

Dần dần, ngay cả Vinh Quý cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, cậu ta đổ quá nhiều mồ hôi, một chiếc khăn tay nhỏ cũng không thể lau được hết. Hơn nữa cậu ta còn run rẩy không ngừng, Vinh Quý phải lấy chăn bông ra đắp cho cậu ta, nhưng hình như một chiếc chăn bình thường hoàn toàn không thể cải thiện được tình hình. Vinh Quý suy nghĩ một lúc rồi gọi Tiểu Mai lại, đồng tâm hiệp lực dùng dây thừng cuốn chặt chăn bông vào người cậu ta.

“Đây là sốt, Viện trưởng nói nếu sốt thì nên đổ mồ hôi nhiều một chút, mồ hôi chảy ra sẽ tốt hơn.” Vinh Quý – rất có kinh nghiệm nói với Tiểu Mai.

“Nhưng mà…”

“Cậu ấy ra nhiều mồ hôi quá. Tiểu Mai, cậu có biết làm thuốc hạ sốt không?” Vinh Quý lo lắng xin Tiểu Mai giúp đỡ.

“Trước khi tới bệnh viện vẫn nên đừng uống thuốc linh tinh thì hơn, uống chút nước ấm để bổ sung nước là được rồi.” Tiểu Mai nói.

“Ừm… Vậy tụi mình nấu canh gừng được không? Hình như cái đó có thể giúp người ta đổ mồ hôi hạ sốt á…” Vinh Quý vừa nói vừa lục lọi hành lý, nơi đây cũng có một thứ giống như gừng trong vườn thuốc của bà Glara. Lúc phát hiện ra hương vị giống y xì đúc thì cậu vô cùng kích động, bà Glara bèn đào cho cậu vài củ.

Tìm được gừng, Vinh Quý còn lục được mấy củ tỏi. Cậu nhớ lúc nhỏ cậu bị sốt, Viện trưởng sẽ giã tỏi rồi bôi vào lòng bàn chân cậu, thế là, cậu nhờ Tiểu Mai làm một dụng cụ để giã tỏi và bắt đầu giã. Khi cậu đang giã tỏi thì Tiểu Mai đi nấu canh gừng, hai người bôi tỏi vào lòng bàn chân của chàng trai nọ rồi múc cho cậu ta một chén canh gừng nóng hổi. May mà việc này hiệu quả vô cùng, sau đó cậu ta không còn run rẩy và đổ mồ hôi nữa.

“Ui ~ Cậu ấy ngủ rồi.” Vinh Quý vui vẻ nói.

Tiểu Mai: “…”

“Nhà cậu ấy ở số 38, đường số 3, thị trấn Yotte. Còn cách chúng ta… ừm… khoảng 20 km nữa.” Vinh Quý ngồi xuống ghế phó lái và bắt đầu nghiên cứu bản đồ hành trình trên màn hình.

Theo lý thuyết thì khoảng cách này không xa lắm, nhưng thời tiết ở đây rất xấu, chẳng những lạnh mà còn bắt đầu có tuyết rơi.

Thông thường, Vinh Quý sẽ hét lên khi nhìn thấy tuyết, sau đó vui vẻ cùng Tiểu Mai ra ngoài nghịch. Tuy nhiên, trong xe có người bị thương đang chờ được chữa trị nên cậu không hề có hứng thú mà chỉ lo rằng thời tiết này xe sẽ rất khó chạy.

Và thực tế, khi tuyết dày đến một mức nhất định, bọn họ bất đắc dĩ phải dừng lại. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Mặc dù trong xe rất ấm áp, nhưng nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài, Vinh Quý thực sự lo lắng bọn họ sẽ bị tuyết lớn chôn vùi mất.

May thay tuyết không kéo dài, nhưng mặt đất lại kết băng cực kỳ nhanh và tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Trong khi Vinh Quý đang lo lắng không biết phải làm gì tiếp theo thì Tiểu Mai không chút hoang mang ấn vào bảng điều khiển của Đại Hoàng vài lần.

Đại Hoàng bất thình lình chấn động, hình như nó đột nhiên cao lên một chút, sau đó vững vàng tiến về phía trước. Vinh Quý tò mò mở cửa xe nhìn: Trên bề mặt lốp xe bình thường của Đại Hoàng đột nhiên xuất hiện thêm một thứ gì đó.

“Xích chống trượt là thiết bị được thiết kế đặc biệt để xe có thể di chuyển trong thời tiết băng tuyết.” Tiểu Mai nhẹ nhàng giải thích.

Vinh Quý đột nhiên thở phào nhẹ nhõm: Đã bảo mà ~ Có Tiểu Mai ở đây, mọi chuyện đều có thể giải quyết!

Tuyết lớn vô cùng, bọn họ đành phải đi chậm một chút, đi 20 km mà mất tận hai tiếng đồng mới đến địa điểm được đánh dấu trên bản đồ hành trình.

Không giống như những thành phố lớn mà bọn họ đã ghé thăm trước đây, nơi này trông giống như một thôn trang nhỏ vậy.

Vinh Quý lập tức nhớ về Messertal – quê hương của Tiểu Mai.

Trong trời tuyết tĩnh lặng, những ngôi nhà nhỏ phủ đầy tuyết dày kia trông cứ như mấy ụ tuyết ấy.

Mỗi nhà đều cách nhau rất xa, điều này khiến cho thôn trang lại càng trở nên tĩnh mịch hơn.

Trong thôn có đèn, nhưng do tuyết rơi dày đặc nên những ngọn đèn le lói đều bị tuyết phủ che khuất, khiến cả thôn trông vô cùng tối tăm.

Đại Hoàng chủ động bật đèn pha lớn, đèn pha do Tiểu Mai chế tạo có chất lượng vô cùng tốt, chiếu rọi cả con đường phía trước.

Chiếu cả số nhà nữa.

Lúc đầu, Vinh Quý lo rằng số nhà sẽ khó tìm vì tuyết rơi dày đặc, tuy nhiên, những nơi thường xuyên bị tuyết phủ kín như vậy chắc chắn phải có biện pháp riêng chứ!

Quả nhiên, trong khoảnh khắc đèn pha được bật lên, Vinh Quý nhìn thấy một tấm bảng kim loại nhỏ trên ngôi nhà gần bọn họ nhất. Cậu không biết nó được làm từ chất liệu gì, bởi trong khi các bức tường xung quanh đều phủ đầy tuyết thì trên bề mặt tấm bảng kim loại không hề có tuyết đọng, ở đó viết xuống một hàng chữ rõ ràng “Số 38, đường số 3”.

Ơ kìa… đây là định mệnh sao? Bọn họ tình cờ dừng lại và bất ngờ thay, ngôi nhà gần nhất chính là nơi bọn họ đang tìm kiếm.

Có lẽ vì tuyết rơi dày bao phủ cả thôn trang nên Vinh Quý cảm thấy trái tim lãng mạn của mình cũng đang được bao phủ bởi cảm giác định mệnh.

Cậu không kìm lòng được chia sẻ điều này với Tiểu Mai, sau đó…

“Này là do lệnh điều động khẩn cấp cung cấp thông tin cho chúng ta, bao gồm bản đồ của thị trấn chúng ta cần đến – Yotte, Đại Hoàng hoàn toàn đi theo chỉ dẫn của bản đồ. Cậu không thấy đích đến trên bản đồ ngay từ đầu đã là nhà số 38, đường số 3, thị trấn Yotte rồi à? Bây giờ Đại Hoàng đã dừng xe và còn tự động kéo phanh, điều này nghĩa là chúng ta đã đến nơi.” Tiểu Mai nói một cách vô cảm, thẳng thừng tống khứ cái cảm giác thiêng liêng, lãng mạn trong lòng Vinh Quý sang một bên.

Vinh Quý: =-=

Chậc, không hổ là Tiểu Mai, lúc nào cậu ấy cũng có thể đưa ra một giải thích vô cùng khoa học, không có tí tâm linh mê tín nào cả…

Vinh Quý sờ mũi, cậu định mở cửa Đại Hoàng bước xuống, nhưng trước khi đi ra ngoài, Tiểu Mai đột nhiên kéo cậu lại, nhét thứ gì đó vào người cậu.

Nhìn xuống, Vinh Quý nhận ra đó là một chiếc đèn.

Trông quen quá đi, cái này là đồ thủ công Tiểu Mai làm suốt dọc đường đây mà!

Tiểu Mai làm hai chiếc đèn, đưa một chiếc cho Vinh Quý, chiếc còn lại anh cầm trên tay: “Xuống xe đi.” – anh nói với Vinh Quý.

Lúc này hai người máy nhỏ mới nhảy xuống từ trên người Đại Hoàng.

Bước chân in sâu vào lớp tuyết dày, lòng bàn chân bọn họ hoàn toàn bị tuyết bao phủ. Vinh Quý cảm thấy khả năng giữ thăng bằng của mình hình như không tốt lắm, nếu không thì tại sao cậu luôn cảm thấy mình cứ như sắp ngã đến nơi ấy!

Cũng may Tiểu Mai vẫn vững vàng đi ở phía trước, cậu chỉ cần lần theo dấu chân Tiểu Mai, dùng tay còn lại không cầm đèn giữ chặt áo choàng sau lưng Tiểu Mai, cậu đi theo anh từng bước một, khó khăn lắm mới đến được cửa nhà người ta.

Sau khi tìm được nhà, Tiểu Mai gõ cửa “cốc cốc cốc”.

Không lâu sau, có tiếng bước chân lẹp xẹp vang lên ở bên kia cửa.

Kỳ lạ thay, tự dưng Vinh Quý lại lo lắng mà không hiểu tại sao.

Cậu không nói gì, chỉ nắm chặt áo choàng của Tiểu Mai, nhích cơ thể lại gần anh hơn.

Vì vậy, khi cánh cửa cọt kẹt mở ra, bà chủ nhà cầm đèn và khoác chiếc áo choàng dày cộp nhìn thấy hai người máy nhỏ chỉ cao tới thắt lưng.

Bọn họ gần như dính chặt vào nhau, một người máy nhỏ đứng phía trước cầm chiếc đèn với vẻ mặt vô cảm, trong khi người máy nhỏ còn lại túm lấy người bạn trước mặt với vẻ mặt lo lắng, cậu chỉ dám thò đầu ra từ phía sau.

Trong đêm tối, nếu chỉ nhìn người máy phía trước, có lẽ bạn sẽ giật mình, nhưng với cái đầu to dè dặt ở phía sau, bầu không khí kỳ dị đã biến đâu không thấy.

Bà chủ nhà nhếch môi, hỏi: “Xin lửa? Chỗ ở? Xe dọn tuyết? Hay xăng?”

Một dấu chấm hỏi lớn lập tức hiện lên trong đầu Vinh Quý.

May là phản ứng của Tiểu Mai nhanh hơn nhiều so với cậu‌: Tại một thôn trang nhỏ nằm giữa hai thành phố thế này, người ta thường làm một số công việc kinh doanh nhỏ để thuận tiện cho người qua đường. Có lẽ người phụ nữ trước mặt coi họ như những khách hàng cần giúp đỡ.

Tiểu Mai lắc đầu: “Chúng tôi đến để đưa con của bà về nhà, xe của cậu ta gặp tai nạn giao thông liên hoàn trên đoạn đường thứ ba ở quốc lộ 3408. Chúng tôi nhận được lệnh điều động khẩn cấp nên phụ trách đưa cậu ta về.”

Tiểu Mai nói rõ mục đích mà bọn họ khi đến đây một cách ngắn gọn và súc tích.

Vinh Quý đã lường trước khá nhiều tình huống có thể xảy ra của người nhà sau khi biết con trai mình bị tai nạn xe, thậm chí cậu còn xin Tiểu Mai một viên thuốc tim. Cậu nghĩ đến rất nhiều những phản ứng khác nhau mà người nhà của những người bị thương sẽ có, nhưng cậu không ngờ đến tình huống xảy ra hiện giờ:

“Con trai? Con trai tôi đã chết từ lâu rồi, mấy cậu đùa tôi à?” Khuôn mặt bà chủ nhà gần như bị chiếc áo choàng che kín, Vinh Quý chỉ nhìn thấy vết nhăn trên phần mặt lộ ra ngoài.

“Nhưng… nhưng trên thẻ thông hành của người đó ghi như vậy.” Hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ phản ứng thế này, Vinh Quý nhịn không được nhích người ra một tí.

“Là mấy người đến từ thành phố Sao Trời phải không? Người ở đó không được cấp thẻ thông hành như người bình thường nên thường xuyên đánh cắp thông tin thân phận của người khác. Thông tin của người nhà quê như chúng tôi là loại dễ làm giả nhất, bữa trước còn có người đến bắt một cái tên hoàn toàn không có ở trong thôn đấy.” Người phụ nữ nói một cách lão luyện.

Nghe chủ nhà nói xong, Vinh Quý sửng sốt, cậu há mồm, ngơ ngác hỏi: “Vậy… bọn tôi nên đưa cậu ấy đi đâu đây?”

“Ném tới thành phố Sao Trời, nếu gặp phải những kẻ có thân phận giả như thế này ở gần đây thì rất có thể người đó đến từ thành phố Sao Trời.”

“Không thì mấy cậu cứ việc ném xuống đường đi, dù sao người ở đó cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.” Người phụ nữ cho bọn họ một lời khuyên.

“Nhưng… nếu bọn tôi không đưa cậu ấy về nhà, lấy được chữ ký của xác nhận thì lệnh điều động khẩn cấp của bọn tôi sẽ được tính là chưa hoàn thành…” Vinh Quý ngơ ngác.

“Vậy mấy cậu ném nó về lại thành phố Sao Trời đi.” Người phụ nữ nói xong câu đó thì đóng chặt cửa lại.

Bông tuyết từ trên cửa rơi xuống, che phủ khuôn mặt của Tiểu Mai và Vinh Quý.

Hai người máy nhỏ nhìn nhau, ánh mắt nhìn về… người bị thương đang nằm trên Đại Hoàng.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng mình chỉ nhận được một nhiệm vụ hộ tống thông thường mà thôi, cứ tưởng là nhiệm vụ đơn giản nhất, ai mà có dè….

Bọn họ lại nhận được một kẻ có thân phận giả.

Bọn họ phải đi đâu mới tìm được người nhà để ký cho cái kẻ không biết tên tuổi này đây?

Bà chủ nhà khi nãy sẽ không ký tên giùm, vậy bọn họ cứ phải gánh cái nhiệm vụ này trên lưng sao…

Phải làm gì bây giờ?

Nhất thời, hai người máy nhỏ im lặng.

Thời khắc này, Tiểu Mai và Vinh Quý lại tâm linh tương thông một cách lạ kỳ, họ đều đang nghĩ đến một điều, đó là:

Bọn họ gặp rắc rối lớn rồi.



Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay chậm một chút, muộn một chút ~

Trọng điểm ngày hôm nay: Tiểu Mai và A Quý nhặt được một tên đầu đường xó chợ.