Ngày Em Đi Trời Vẫn Nắng

Chương 25: Cầu xin




Dĩ An nhìn người ở trước mặt, Hứa Lâm Phong ngày trước thật sự biến mất rồi, ở phía trước mặt cậu là một con quỷ dữ đội lốt người, không còn là kẻ mà cậu thầm thương trộm nhớ ngày xưa.

Nhưng Dĩ An cũng không hề oán hận người đàn ông trước mắt, bởi vì cậu biết rằng chính hiện thực tàn khốc đã biến bọn họ cho nhau hai thế giới riêng, trở thành những con người khác để kiếm cách tồn tại ở xã hội này.

Từ ngày gặp lại Hứa Lâm Phong, Dĩ An không ngày nào là không khóc. Cảm giác đau đớn cũng trở nên quen thuộc, tựa như nó đã là một phần của cuộc sống cậu.

Dĩ An khóc nấc lên, âm thanh phát ra từ cổ họng cũng thật khó. Cậu nhìn Hứa Lâm Phong khẩn thiết cầu xin.

"Hứa Lâm Phong, chúng ta là đã trưởng thành rồi. Đừng nói chuyện thiếu suy nghĩ có được không? Xem như tôi cầu xin anh, vì đứa con của anh mà đừng li hôn. Anh trở về với gia đình của anh đi, bậc cha mẹ gây nên tội lỗi nhưng đừng để đứa nhỏ phải gánh chịu"

Dĩ An chưa từng sống trong cảnh gia đình tan vỡ, bởi vì cha mẹ anh là ai anh cũng không nhớ. Từ nhỏ anh sống với bà, hai bà cháu nương tựa nhau mà sống. Khi còn bé, mỗi lần nhìn các bạn khác được cha mẹ đưa đón Dĩ An đã từng ước ao có một gia đình có đủ cha và mẹ. Cho nên anh hiểu hơn hết, một đứa trẻ nhỏ nào cũng muốn có đầy đủ mảnh ghép trong gia đình. Không tan vỡ, không lành lặn, và không rời đi.

Hứa Lâm Phong có tội, cậu cũng có tội. Vậy tại sao hậu quả gánh chịu lại là một đứa nhỏ chưa hiểu gì?

Dĩ An chỉ thiếu điều muốn quỳ xuống cầu xin Hứa Lâm Phong, nhưng thật buồn cười thay, khác với dáng vẻ thê thảm đang cầu xin của Dĩ An thì Hứa Lâm Phong lại nở một nụ, nụ cười giống như đang khinh bỉ những lời cậu nói vậy.

Và quả thật là vậy, những lời Hứa Lâm Phong thốt ra khiến Dĩ An như chết lặng.

"Tôi không cần em mở lòng từ bi? Muốn nghĩ tốt cho người khác thì nên xem lại bản thân mình đã đủ khả năng chưa. Hơn nữa, em nghĩ một đứa trẻ sống trong gia đình cha mẹ thường xuyên cãi vã sẽ thật sự hạnh phúc sao?"

Dĩ An không nói nữa, sự bất lực cũng không thể nào nói hết nỗi lòng của cậu. Lí lẽ của hắn cũng không sai, cậu và hắn ngay từ giờ phút này đã không chung chí hướng.

"Em từng bán thân, tôi không chê em. Em bị bao thằng đàn ông khác chơi qua, tôi cũng không trách em. Tôi mua em về, cho em nhà cao cửa rộng, chăn ấm nệm em, em không muốn. Tự ý làm đau thân cũng là em. Chẳng phải người đang gây phiền phức là em sao?"

"Ức...!"

Từng tiếng nấc vang lên, sự uất nghẹn trong lòng không được giải toả. Những âm thanh đau đớn như xé ruột gan không còn nữa, thay vào là từng tiếng nấc nghẹn. Nỗi đau không thể diễn tả thành lời.

Trớ trêu thay, con người trước mắt không còn là Hứa Lâm Phong mà cậu biết, nhưng qua năm tháng, khuôn mặt của hắn cũng đã có sự thay đổi chững chạc hơn. Vậy mà dù hắn có làm cậu đau lòng đến cỡ nào.... Cậu vẫn yêu hắn.

"Dĩ An, anh không giận em... Nhưng nói anh nghe, năm đó vì sao lại không đợi anh? Bà mất khi nào? Em đã lưu lạc đi đâu mà thành ra nông nổi này?"

Nhìn cậu khóc đến thương tâm như vậy, Hứa Lâm Phong cũng đau lòng không kém, cứng không được vậy thì mềm. Hắn biết cậu đang bị thương, cũng không muốn làm cậu đau thêm. Hắn... vẫn muốn biết lí do năm đó cậu hứa chờ đợi hắn lại biến mất không để tung tích.

Nhưng khác với sự chờ đợi của hắn, Dĩ An lại khóc lóc lắc đầu, chuyện của quá khứ cậu cũng không muốn đả động đến. Chỉ có thể nói.

"Dĩ An năm đó chết rồi, Hứa Lâm Phong năm đó cũng chết rồi. Tôi bán thân cũng là do tôi tự nguyện, xin ngài đừng hỏi thêm. Nếu có thể hỏi, xin ngài hãy hỏi giúp tôi xem Hứa Lâm Phong của tôi đang ở đâu có được không?"

Hứa Lâm Phong như phát điên, hắn tức giận đến nổi suýt nữa là đánh Dĩ An một trận. Nhưng vì nhìn bộ dạng thê thảm của cậu, hắn chỉ có thể gào lên.

"Tôi vẫn ở đây! Là tôi đây. Tôi không đi đâu cả, và tôi đủ sức để bảo vệ em. Khốn khiếp, tại sao em cứ phải thể hả Dĩ An"

Tiếng gào bất lực, nước mắt của kẻ tổn thương. Căn phong sang ngủ sang trọng cũng không thể nào che giấu được sự hỗn loạn bên trong nó.