“Nhớ kỹ chưa?” Khi Lục Thẩm Nhất bước tới cổng điện tử của khu nhà, anh dừng lại nhìn Lăng Vân.
“Hả?”
Lục Thẩm Nhất mỉm cười, nói: “Lát nữa về trường, cậu dẫn mình đi nhé.”
Lúc này Lăng Vân mới phản ứng lại, Lục Thẩm Nhất vừa hỏi cô đã nhớ đường chưa, cô không khỏi trừng mắt, chỉ có bấy nhiêu đường mà cũng không nhớ được sao!
Khi cửa phòng 601 mở ra, một ông lão tóc bạc phơ, ăn mặc chỉnh tề đang ngồi trước TV xem tin tức, trước mặt còn có một cuốn sổ tay cũ.
“Về rồi à.” Ông lão quay đầu nhìn ra cửa, thấy Lục Thẩm Nhất xách mấy túi đồ lớn trong tay, sự nghi ngờ trong mắt càng lớn.
Ông ấy đứng dậy bước về phía cửa, “Nhất Nhất, con đi đổ rác mà sao còn mang đồ về?”
Lục Thẩm Nhất ra vẻ thần bí nhướn mày, “Cháu nhìn thấy trước cửa nhà, ông nội cũng không biết ai gửi sao?”
Ông lão càng không hiểu, mở túi ni-lông ra, thấy bên trong chứa đầy rau tươi, thậm chí rễ rau còn dính bùn đất.
“Ai tặng thế này, thời buổi này chắc chắn không mua nổi rau tươi như vậy trong thành phố đâu.” Ông lão nghi ngờ, nhìn ra phía sau cửa.
“Ông nội, cháu chào ông, cháu là bạn của Lục Thẩm Nhất, cháu tên là Lăng Vân, những đặc sản này là cháu mang đến, chủ yếu là muốn đến thăm ông ạ.” Lăng Vân thò đầu ra từ sau cửa, sau đó bước đến trước mặt ông lão, mỉm cười nói.
Ông lão nghe xong, vội vàng mời Lăng Vân vào nhà ngồi, vừa mời vừa không quên trách mắng Lục Thẩm Nhất.
“Thằng nhóc này, lại bày trò trêu chọc ông già này rồi đấy.” Ông lão chỉ vào Lục Thẩm Nhất đang cười cợt nhả mà trách móc.
Lần nữa ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại này, tâm trạng của Lăng Vân hoàn toàn khác với lần trước. Ngoài cửa sổ là trời thu trong xanh, trong nhà là không khí ấm áp của hai ông cháu, nỗi lo lắng và câu nệ ngày hôm đó tan biến, lúc này Lăng Vân đang tự nhiên trò chuyện với ông lão về chuyện nhà.
Lục Thẩm Nhất rót cho Lăng Vân một ly nước ấm, ngồi bên cạnh cô nghe hai người nói chuyện.
“À, ông nội, nhà cháu ở Sa Giang ạ.”
“Ôi chao! Sa Giang đến đây xa lắm, cô gái nhỏ như cháu mang nhiều đồ ở xa thế này tới, đúng là vất vả rồi.” Ông lão nghe xong, cảm ơn rối rít.
Khi Lăng Vân vội vàng nói không có gì, Lục Thẩm Nhất lại rót đầy nước ấm vào ly cho cô.
Đồng hồ treo tường trong phòng khách phát ra tiếng báo giờ dài, đã là bốn giờ chiều.
“Tiểu Lăng, ở trường Nhất Nhất còn bạn nữ nào khác không? Lần trước nó bảo ông kê thuốc Đông y hoạt huyết hóa ứ, nói là để cho một người rất quan trọng.” Ông lão mong đợi câu trả lời.
Nhưng Lăng Vân chưa kịp mở miệng, Lục Thẩm Nhất đã ngắt lời.
“Ông nội, ở trường còn có việc, con và Lăng Vân phải về trước.” Trước khi ông lão kịp nói gì, Lục Thẩm Nhất đã kéo Lăng Vân ra cửa, Lăng Vân vội nói: “Tạm biệt ông nội ạ.”, cửa đã bị đóng lại.
Trong thang máy, Lục Thẩm Nhất quay lưng về phía Lăng Vân, như đang xem quảng cáo trên màn hình.
“Lục Thẩm Nhất, ở trường có việc gì vậy?” Lăng Vân nghi ngờ hỏi, trong kỳ nghỉ thì có việc gì quan trọng chứ.
Lục Thẩm Nhất quay lại, hô hấp có chút dồn dập, ánh mắt bối rối, tầm mắt lảng tránh.
“Bài thi Toán lần trước chưa giảng xong, về lớp mình giảng bài cho cậu.”
“Ồ, được.” Lăng Vân nhìn chăm chú vào số tầng đang giảm dần, trong đầu nghĩ về tuyến đường ra khỏi khu nhà.
Hai người đứng ở cổng, Lăng Vân đang cố gắng vẽ trong đầu một bản đồ tuyến đường, nhưng thất bại.
“Lục Thẩm Nhất, rẽ trái hay phải?” Lăng Vân cúi đầu, chuẩn bị nhận lấy sự cười nhạo từ Lục Thẩm Nhất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cậu viết bằng tay nào?”
“Tay trái.” Lăng Vân nói xong thì đi sang bên phải.
Càng đi về phía trước, trong lòng Lăng Vân càng cảm thấy không chắc chắn, hoàn toàn không có ấn tượng đã đến nơi này, cho đến khi cô lại thấy nhóm người già đang vây quanh bàn cờ đá.
Đối với họ, Lăng Vân thực sự có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, con đường họ chỉ lần trước có thể nói không đúng, nhưng đoạn đường từ cổng bảo vệ đến chỗ chơi cờ thì cô vẫn nhớ rõ.
“Đi theo mình, rẽ phải.” Lăng Vân tự tin nói với Lục Thẩm Nhất, giọng nói cũng lớn hơn nhiều.
Những chiếc ghế gỗ quen thuộc, con đường nhỏ trải đầy đá cuội lần lượt hiện trong mắt Lăng Vân, cô vô cùng kiêu ngạo nhướng mày với Lục Thẩm Nhất, bước nhanh về phía cổng bảo vệ.
Nhưng khác với tưởng tượng của cô, cô nhìn quanh một vòng, không thấy Nhị Trung đâu.
“Sao lại dừng lại?” Lục Thẩm Nhất biết rõ còn cố ý hỏi.
Lăng Vân cũng có tính sĩ diện, vừa rồi mình đã kiêu ngạo như thế, giờ mà nói không biết đường thì thật là mất mặt.
“Chân mình hơi đau.” Lăng Vân không dám nhìn Lục Thẩm Nhất, nói.
Xe cộ qua lại trên đường, hai người đứng ở ngã tư, trong không khí chỉ có tiếng gió thổi qua.
Lục Thẩm Nhất bước tới đỡ Lăng Vân, nói: “Đừng đi nữa, chúng ta bắt taxi.”
Trong lòng Lăng Vân càng thêm chột dạ, trong lúc chờ xe cô còn không quên nhìn sắc mặt Lục Thẩm Nhất.
Chẳng mấy chốc, một chiếc taxi màu xanh dừng lại trước mặt hai người.
“Đi đâu cơ?” Bác tài xế không thể tin được hỏi lại lần nữa.
“Trường THPT số 2 Tây Giang.” Lần này Lăng Vân giành trả lời trước.
Lục Thẩm Nhất không đợi bác tài trả lời, mở cửa sau đỡ Lăng Vân ngồi lên, bác tài lẩm bẩm trong miệng nhưng vẫn nhận chuyến này.
Chiếc taxi dừng lại sau khi đi qua hai khúc cua, rất nhanh, chưa đến năm phút, đồng hồ tính tiền thậm chí vẫn đang dừng lại ở mức giá khởi điểm.
Khi xuống xe, Lục Thẩm Nhất bước xuống trước, anh đứng ở cửa xe, một tay đặt lên nóc xe, tay kia đỡ Lăng Vân xuống xe.
Thực ra, Lăng Vân đã đi sai hướng ở ngã rẽ thứ hai, dẫn đến con đường đến trường vốn dĩ chỉ có vài bước kéo dài thành một vòng lớn.
Khi cửa xe đóng lại, bác tài không hề do dự, chiếc taxi nhanh chóng khởi động, cứ như thể giây tiếp theo là tận thế vậy.
“Lục Thẩm Nhất, mình xin lỗi.” Lăng Vân cúi đầu, trong lòng đầy áy náy.
“Tại sao lại xin lỗi?”
“Mình đã nói dối…”
Trong phòng học, Lăng Vân không ngừng xoay chiếc bút trong tay, cô bất an chờ đợi câu trả lời của Lục Thẩm Nhất.
“Mình biết. Đừng nghĩ nhiều nữa, làm bài đi.” Giọng nói của Lục Thẩm Nhất lạnh lùng nhưng rất có hiệu quả, Lăng Vân không nói thêm gì nữa.
Chạng vạng tối, những đám mây trên bầu trời có hình dạng khác nhau, màu trắng kết hợp với màu cam, trên nền trời xanh tạo nên một cảnh đẹp độc đáo.
Lăng Vân nằm trên bàn, dường như có tâm sự nặng nề.
Cô lấy cuốn nhật ký ra, lật đến trang thứ hai, tâm trạng bỗng trào dâng.
“Ngày 25 tháng 10 năm 2017
Lúc ở nhà Lục Thẩm Nhất, tình cờ biết được hình như mình là một người rất quan trọng đối với cậu ấy, lúc đó trong lòng rất mơ hồ. Bạn bè cũng có thể là người rất quan trọng mà! Mình đã nhiều lần phủ nhận đáp án trong lòng mình, nhưng nó cứ xuất hiện mãi.
Lúc đó Lục Thẩm Nhất nhanh chóng chấm dứt chủ đề này, có thể là trùng hợp thôi! Có thể cậu ấy đột nhiên nhớ ra còn mấy bài chưa giảng, nhưng mình luôn cảm thấy không phải như vậy, nhưng mình không biết nên như thế nào?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mình đã thẳng thắn với Lục Thẩm Nhất, nhận được câu trả lời bình tĩnh từ cậu ấy. Cậu ấy nói cậu ấy biết, nhưng lại không nói biết cái gì, mình cũng không hỏi thêm, vì cậu ấy bảo mình đừng nghĩ nhiều, hãy làm bài cho tốt.
Phải làm sao đây, mình ngày càng thích Lục Thẩm Nhất rồi…”
Khoảnh khắc đóng cuốn nhật ký lại, thế giới trong không gian của Lăng Vân như ngừng lại, sau đó là tiếng khóc của Dương Lan Tinh vang lên.
Lớp tự học buổi tối rất yên tĩnh, tuy tiếng khóc của Dương Lan Tinh rất nhỏ, nhưng nước mắt trong mắt cô ấy không ngừng tuôn rơi.
Lăng Vân kéo Dương Lan Tinh đi vào nhà vệ sinh.
Hai người đi vào một buồng, cho đến khi nghe thấy tiếng xả nước ở vị trí bên cạnh, họ mới bước ra, đứng cạnh cửa sổ.
“Vân Vân, mẹ mình biết chuyện mình tham gia câu lạc bộ nhảy đường phố rồi, bà ấy nói mình học kém như vậy mà còn lãng phí thời gian vào việc khác, bắt mình rời khỏi câu lạc bộ, nếu không ngày mai sẽ đến trường gặp giáo viên chủ nhiệm.” Dương Lan Tinh nói ra mọi chuyện trong sự an ủi của Lăng Vân.
Dương Lan Tinh dựa vào người Lăng Vân, càng lúc càng kích động. “Nếu mẹ mình đến trường thì mình tiêu đời, nhưng mình không biết phải nói thế nào với Trần Vũ về việc rời câu lạc bộ, mình không muốn rời khỏi câu lạc bộ.”
Dương Lan Tinh lớn lên trong gia đình đơn thân, ba mẹ ly hôn từ rất sớm, những năm qua, hai mẹ con sống rất khó khăn, vất vả lắm mới vượt qua được, nhưng càng ngày mẹ cô ấy quản càng nghiêm, từ việc nhỏ như dùng loại dây buộc tóc nào, đến việc lớn như làm gì vào giờ nào.
Lăng Vân vỗ nhẹ vào lưng Dương Lan Tinh, nhẹ nhàng an ủi, cô nói: “Lan Tinh, sau này cậu muốn trở thành người như thế nào?”
“Lan Tinh, một mình dì nuôi cậu khôn lớn rất không dễ dàng, cách làm của dì hiện tại đúng là không đúng, nhưng xuất phát điểm là tốt.” Lăng Vân thấy Dương Lan Tinh không nói gì, tiếp tục khuyên nhủ.
Dương Lan Tinh dần bình tĩnh lại, lắng nghe Lăng Vân nói tiếp. “Cậu về nói chuyện cẩn thận với dì, ví dụ cậu có thể nói nếu thành tích thi giữa kỳ tốt, chứng minh câu lạc bộ nhảy đường phố không ảnh hưởng đến việc học, thì sẽ không rời câu lạc bộ, mình tin dì sẽ ủng hộ cậu.”
Buổi tối tháng Mười một ở Tây Giang, thời tiết lạnh đến mức muốn mặc áo bông.
Lăng Vân nhanh chóng chạy lên tầng 5, nếu không phải nộp bài tập Chính trị, cô cũng không muốn rời khỏi lớp chút nào.
Trong văn phòng chỉ có mình thầy Trương Cao Trung, thầy ấy cầm cốc thủy tinh, uống từng ngụm trà nóng.
“Lăng Vân đến rồi à.” Thầy Trương Cao Trung vẫn rất nhiệt tình.
Khi mới bước vào văn phòng, Lăng Vân không khỏi run lên, sau đó nhiệt tình đáp lại.
“Em cầm gói trà này đi pha đi, uống cho ấm người.” Thầy Trương Cao Trung đưa cho cô một gói trà lớn được đóng gói kín.
Lăng Vân cảm ơn rồi nhận lấy, khi bước ra khỏi văn phòng, trên mặt cô không giấu được niềm vui.
“Có chuyện gì mà cậu vui thế?” Lục Thẩm Nhất đứng ở góc hành lang, dường như anh cố tình đứng đó.
Sự chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài phòng khiến Lăng Vân không khỏi run lên, cô giơ gói trà trong tay lên, nói: “Thầy Trương cho nè, của mình đó.”
Lăng Vân chưa kịp nói xong, Lục Thẩm Nhất đã khoác áo lên người cô.
“Mình cũng rất thích uống trà.” Lục Thẩm Nhất nhìn túi trà trong tay Lăng Vân.
Lăng Vân nhìn mặt trước của bao bì, “Tổng cộng có mười túi nhỏ, mình bốn cậu sáu nhé!”
Lục Thẩm Nhất cười, anh lấy hai túi trà từ gói trà lớn ra, lắc lắc trước mặt Lăng Vân, nói lời cảm ơn, rồi đi về lớp học.