"Chuyện vì vậy? Sư tỷ cứ nói, không sao đâu!" Thiết Bổ Thiên rất cảm kích sư tỷ nàng, nghe vậy liền lập tức đáp ứng.
"Ta có thể hỏi... Phụ thân đứa nhỏ này, bộ dáng ra sao?" Thanh âm Dương Nhược Lan có chút run rẩy.
Thiết Bổ Thiên ôm nhu nhìn thoáng qua nhi tử đang ngủ say, hé miệng mỉm cười nói: "Sư tỷ, cái này còn phải hỏi sao? Tướng mạo mạo đứa nhỏ này, gần như giống hệt với phụ thân nó, không khác chút nào!"
"Không khác chút nào?" Thanh âm Dương Nhược Lan run rẩy, trong lòng giống như có sét đánh: Chẳng lẽ, lần trước ta đã tìm lộn người?
Thân thể nàng run rẩy, lảo đảo muốn ngã, khiến Thiết Bổ Thiên hoảng sợ.
Đột nhiên, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ điên cuồng: Chẳng lẽ... người kia... chính là con ta? Mà tiểu tử kia khiến mình cảm thấy vô cùng thân thiết... Lại chính là tôn tử mình????
Nàng biết ý niệm này có chút kỳ quái, không phù hợp thực tế, quá mức phỏng đoán, nhưng lại không thể khống chế được mình suy nghĩ tới nó....
Khuôn mặt Dương Nhược Lan trong chốc lát đã trở nên đỏ bừng, nhưng chẳng mấy chốc lại lại trở nên trắng bệch, biến hóa không ngừng. Tim nàng đập giống như nổi trống, thậm chí Thiết Bổ Thiên cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Sư tỷ, ngươi làm sao vậy?" Thiết Bổ Thiên lo lắng hỏi.
Dương Nhược Lan mắt điếc tai ngơ, đột nhiên khàn khàn nói: "Hắn họ Sở?"
Thiết Bổ Thiên nghi hoặc gật đầu, thầm nghĩ, cái này thì có gì là bí mật, chẳng phải ngươi cũng sớm biết rồi sao?
"Hắn tên Sở Dương?" Dương Nhược Lan truy vấn.
"Đúng." Thiết Bổ Thiên nói. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
"Hắn bao nhiêu tuổi?" Lại hỏi.
"Có lẽ là mười tám... hoặc là mười chín?" Thiết Bổ Thiên có chút không xác định nói.
"Không biết bao nhiêu tuổi?" Dương Nhược Lan mở to hai mắt.
"Ừm, nghe nói hắn bị vứt bỏ... Không biết thân thế của mình...." Thiết Bổ Thiên trầm tư trả lời.
Từ trong miệng Dương Nhược Lan chợt phát ra một tiếng khe khẽ, không biết là thanh âm gì, giống như bị thiên lôi oanh đỉnh, trong lòng tựa hồ đột nhiên bị một cây cương châm cháy hồng đâm vào!
Nhịn không được choáng váng, hai mắt toàn sao là sao.
Thân thể nàng lay động một hồi lâu, rốt cuộc mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh. Lại phát hiện, trong lúc bất tri bất giác, mình đã rơi lệ đầy mặt rồi.
Bị vứt bỏ!
Không biết thân thế của mình!
Hai câu nói này, đã khiến Dương Nhược Lan toàn thân đau đớn, lục phủ ngũ tạng như quặn thắt lại, co rút, đau đớn. Đau đến trước mắt nàng biến thành mau đen, gần như mất đi ý thức.
Hồn phách tựa hồ đang phiêu phiêu đãng đãng, trong mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy thanh âm của mình hỏi: "Hắn bị vứt bỏ? Không biết thân thế của mình? Không biết tuổi tác bản thân?"
"Ừm...." Thiết Bổ Thiên cảm thấy mờ mịt: "Từ nhỏ hắn đã được sư phụ thu dưỡng, hoàng hậu Ô Thiến Thiến chính là sư tỷ của hắn, có qua lại với hắn, ta cũng không rõ ràng lắm."
"Hoàng hậu Ô Thiến Thiến... sư tỷ của hắn?" Dương Nhược Lan chỉ cảm thấy giống như đã bôn ba vượt qua thiên sơn vạn thủy, cả người ướt dẫm mồ hôi, một điểm khí lực cũng không có, thậm chí có thể an ổn ngồi bên mép giường cũng đã hao hết tất cả khí lực của mình rồi!
Được sư phụ thu dưỡng từ nhỏ...
Bị vứt bỏ...
Không biết thân thế của mình.
Đứa trẻ này, diện mạo giống phụ thân nó như đúc, giống như đeo khuôn mặt của phụ thân nó vậy...
Dương Nhược Lan thần hồn phiêu đãng, ánh mắt ngây dại, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống. Thiết Bổ Thiên gọi nàng mấy tiếng, không ngờ nàng không hề nghe thấy, hồi nơi thiên ngoại.
"Sư phụ của hắn?" Dương Nhược Lan cuối cùng đã nhớ ra vấn đề này. Đây không thể nghi ngờ chính là một manh mối trọng yếu!
"Sư môn của hắn là môn phái nào?"
"Thiên Ngoại lâu!"
"Sư phụ hắn là ai? Tên là gì?"
"Nghe nói tên là Mạnh Siêu Nhiên! Tiểu sư đệ nhỏ nhất của Thiên Ngoại lâu thế hệ trước." Dương Nhược Lan hỏi càng lúc càng nhanh. Thiết Bổ Thiên đối đáp trôi chảy, cũng càng lúc càng nhanh. Hiện giờ, nàng đã ẩn ước cảm thấy điều gì đó, có chút sợ hãi, có chút hoảng hốt khó hiểu, còn có một loại trực giác mơ hồ...
Loại trực giác mơ hồ này, khiến khuôn mặt Thiết Bổ Thiên dần dần trắng đi, rồi lại lập tức trở nên đỏ bừng, trả lời vấn đề của Dương Nhược Lan, cũng có chút cẩn thận...
Không thể nào... ta ta... không thể nào... sẽ không trùng hợp như vậy chứ... Sở Dương là một cô nhi... Nghe nói sư tỷ và tỷ phu mười tám năm trước đã từng đánh mất hài tử, đến nay vẫn chưa tìm được....
Thiết Bổ Thiên cũng hoảng hốt rồi, một cảm giác xấu hổ vô cùng dâng lên trong lòng.
Đây... không thể nào... Sẽ không trùng hợp như vậy. Trời ơi...
Cái này... nếu... là thật... ta....
Vị đế vương một nước này luôn luôn kiên cường cơ trí, là tuyệt đại bá chủ nắm giữ quyền sinh quyền sát mấy trăm triệu lê dân bách tính, là hoàng đế bệ hạ tại nhiệm của một đệ nhất đế quốc, đột nhiên tâm hoảng ý loạn.
Trong lúc bối rối, ánh mắt hai người vô ý lại chạm vào nhau.
Trong mắt Dương Nhược Lan là hoài nghi... hoài nghi... hoài nghi... hi vọng... hi vọng... hi vọng...
Ở trong mắt Thiết Bổ Thiên, lại là kinh nghi, ngượng ngừng, sợ hãi, không xác định, mơ hồ... còn pha lẫn xấu hổ, xấu hổ vô cùng...
"Ngươi...." Dương Nhược Lan kinh ngạc nói.
"Ngươi...." Thiết Bổ Thiên ngẩn người nói.
Hai người cùng há miệng, cùng ngậm lại, trầm mặc. Cùng nhìn khuôn mặt phức tạp của đối phương.
"Ngươi nói trước đi."
"Ngươi nói trước đi."
Lại đồng thanh lên tiếng, sau đó lại cùng trầm mặc.
"Khụ khụ...."
"Khụ khụ...."
"Ta nghe nói ngươi...."
"Ta nghe nói ngươi....."
Hai nữ nhân giống như bị trúng ma chú, ở cùng một thời điểm, cùng mở miệng, cùng ngậm miệng, sau đó lại nói giống hệt nhau, cứ ngồi ngây ngẩn như vậy.
"Để ta nói trước đi...." Dương Nhược Lan thở dài: "Ta và... tỷ phu... tỷ phu ngươi...." Đột nhiên cảm thấy hai chữ tỷ phu này khó đọc vô cùng...
Khuôn mặt trắng như bạch ngọc của Thiết Bổ Thiên lập tức đỏ lên, tựa như bốc lên một cơn đại hỏa, cúi đầu thật sâu, trái tim đập thình thịch....
Ngàn vạn lần không thể trùng hợp như vậy... Nếu loại chuyện này bị chính mẹ chồng mình vừa vặn bắt được đương trường... Thiết Bổ Thiên cảm thấy, nếu thật sự như vậy, chỉ cần trên mặt đất có cái khe nẻ nào thôi, mình cũng có thể lập tức chui vào. Mắc cỡ chết mất...
Dương Nhược Lan hắng giọng nói: " Mười tám năm trước...Hài tử của ta, bị thất lạc ở Hạ Tam Thiên. Cho tới bây giờ, vẫn chưa tìm lại được... Điềm Điềm, ngươi xem tướng mạo....tỷ phu ngươi.. Với người kia... Có... khụ khụ... chỗ nào giống nhau không?"
Dương Nhược Lan ho khan, nhưng ánh mắt cũng tràn đầy hi vọng, nhìn về phía Thiết Bổ Thiên.
Thiết Bổ Thiên ừm một tiếng, cả người giống như bắt lửa, không ngờ cũng run rẩy.
Khi mới nhìn thấy Sở Phi Lăng, nàng cũng cảm thấy vị tỷ phu này cực kỳ quen mặt, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào. Hơn nữa còn vô cùng quen thuộc, những rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt a. Hơn nữa đây còn là nam nhân của sư tỷ...
Nhưng giờ phút này được Dương Nhược Lan chỉ điểm, nàng rốt cuộc cũng nhớ ra vị tỷ phu này giống ai: Giống Sở Dương! Giống người mà mình nhớ thương...
"Có điểm giống...." Thanh âm Thiết Bổ Thiên giống như muỗi kêu.
"Chỉ có một điểm giống?" Dương Nhược Lan chưa từ bỏ ý định.
"Ừm...khá nhiều điểm...." Thiết Bổ Thiên che mặt, cúi đầu, lộ ra cái cổ duyên dáng như thiên nga đã xấu hổ tới đỏ bừng.
Dương Nhược Lan lập tức hưng phấn lên: "Vậy ngươi nói về hắn... càng chi tiết càng tốt..."
Thiết Bổ Thiên choáng váng, đáng thương nhìn Dương Nhược Lan, nói: "Sư tỷ... sư... cái này... cái này...."
Đáng thương cho vị nhất đại đế vương này, lần đầu tiên cảm thấy khó khăn, xấu hổ như vậy. Quay đầu lại nhìn thoáng qua nhi tử, đột nhiên lại có một loại cảm giác, chỉ hận không thể đem tên tiểu tử này bắt lại, rồi nhét vào trong bụng mình...
Dưới ánh mắt vô cùng mong chờ và lo lắng của Dương Nhược Lan, ánh mắt Thiết Bổ Thiên có chút dại ra, bắt đầu kể lại.
"Các ngươi gặp nhau thế nào?"
"Lúc ấy chuyện gì xảy ra?"
"Hắn nói với ngươi cái gì?"
"Hắn ra sao...."
"Các ngươi làm thế nào mà... có hài tử?"
Từng câu từng câu hỏi giống như liên thanh đạn pháo, liên tiếp được đưa ra, khiến cho Thiết Bổ Thiên choáng váng đầu óc, hoa mày chóng mắt.
Vị nhất đại đế vương này, đối diện với ngàn vạn đại quân vẫn có thể bình tĩnh như thường, nhưng giờ phút này lại giống như một người mắc bệnh cà lăm, hơn nữa... còn là một người mắc bệnh cà lăm phạm tội...
Cúi đầu, giống như nhận tội, kể hết mọi chuyện.
Còn vị quan tòa đại nhân lại đều có hứng thú đối với tất cả quá khứ của phạm nhân. Hỏi đi hỏi lại, không sợ người khác phiền, chỉ cần hỏi là từng điểm từng điểm chi tiết bên trong...
Cuối cùng, khi đáp xong vấn đề cuối cùng, Thiết Bổ Thiên gần như có cảm giác muốn hôn mê...
"Hết rồi."
"Hết rồi?" Dương Nhược Lan vẫn chưa thỏa mãn thở dài.
"Ừm...." Nữ hoàng bệ hạ tiếng như muỗi kêu.
"Chỉ như vậy?"
"Ừm...."
"Thật sự là chịu bao nhiêu đau khổ... Hài tử đáng thương...." Nói xong những lời này, từ trong khóe mắt Dương Nhược Lan lại chạy ra từng giọt từng giọt nước mắt.
Dương Nhược Lan hiện giờ đương nhiên không dám hoàn toàn xác nhận, nhưng trong lòng cũng đã ẩn ước xác nhận: Sở diêm vương này, mới là Sở diêm vương chân chính. Mà kẻ mình đã giáo huấn kia, tuyệt đối là đồ giả mạo!
Mà Sở diêm vương chân chính, có tám thành là nhi tử thất lạc của mình!
"... Về phần những chuyện trước khi tiến vào Thiết Vân, thì... phải hỏi Ô Thiến Thiến... Nàng bây giờ đang ở trong hoàng cung." Thiết Bổ Thiên ấp úng nói.
Vội vàng bán đứng Ô Thiến Thiến, thay ta chia sẻ một chút đi muội muội, ta thật sự không chịu nổi nữa rồi...
"Đúng! Ta làm sao lại quên nàng nhỉ. Nha đầu kia chính là sư tỷ hắn cơ mà." Dương Nhược Lan hưng trí bừng bừng, mặt đầy hồng quang đứng dậy, nói: "Ta đi tìm nàng đây."
"Vâng... cái này... Sư.. ngài cứ tự nhiên." Thiết Bổ Thiên cảm thấy đầu lưỡi mình ắp không chuyển động nổi nữa rồi, cúi đầu khom lưng nói.
"Ừm, ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Dương Nhược Lan nhìn lại, nhìn Thiết Dương đang ngủ say, ánh mắt lúc này đã hoàn toàn bất đồng.
"Ta dẫn ngài...." Thiết Bổ Thiên vội vàng từ trên người nhảy xuống, bên trong vẻ ân cần lại có một chút lấy lòng, cẩn thận.
"Đừng.. Ngươi vừa mới sinh, mau đi nghỉ ngơi cho tốt." Dương Nhược Lan vội vàng đè bả vai nàng xuống.
Nhìn Dương Nhược Lan sưu một tiếng đã chạy ra ngoài, Thiết Bổ Thiên mặt đỏ bừng, ngây ngẩn ngồi trên giường, chỉ cảm thấy người lúc nóng lúc lạnh, giống như phát sốt, thật lâu sau, đột nhiên vô lực rên rỉ một tiếng, lập tức ngã xuống giường, kéo chăn, che mặt mình lại...
Thần ơi... Để ta chết đi...
Chuyện này, rốt cuộc là thế nào. ô ô...
Vạn nhất... là thật... thì phải làm sao bây giờ...