Đêm khuya, đã gần canh ba, Sở Dương ngồi trước bàn đá hồi tưởng lại những kỷ niệm trong quá khứ, tay áo được gió thổi bay nhè nhẹ, nhưng hắn vẫn yên lặng ngồi ở đó.
Đến canh bốn.
Trong khoảnh khắc cả trời đất chợt chìm vào tận cùng bóng tối. (DG: trước bình mình có một khoảnh khắc cả bầu trời sẽ chìm vào bóng tối)
Sở Dương đang định đứng dậy quay về phòng, nhưng đột nhiên hắn linh cảm được, hình như có điều gì đó khác thường đang nảy sinh! Ánh mắt hắn chợt trở nên sắc bén nhìn về phía con đường nhỏ bên trái.
Con đường nhỏ đó là một lối đi vô cùng bí mật để tiến vào Thiên Ngoại lâu, nó men theo ngã rẽ của một dãy núi khác tới đây.
Dưới sự quan sát chăm chú của Sở Dương, chỉ thấy dưới vách đá đột nhiên xuất hiện mấy bóng đen như u linh đang di chuyển rất nhanh, thoáng cái đã biến mất trong màn đêm, phương hướng biến mất chính là phía bên trong Thiên Ngoại lâu.
Con mắt Sở Dương khẽ nhíu, canh tư chính là khoảng thời gian thích hợp nhất cho Ninja hành động! Hơn nữa khoảng thời gian tối tăm nhất này cũng chỉ kéo dài không đến nửa canh giờ. Khẳng định là mấy người này đã trốn ở đây từ trước, chứ không phải là tới bây giờ mới bắt đầu hành động.
Nhìn kiểu này, chắc chắn chúng đến đây không phải với mục đích tốt đẹp gì!
Nhớ tới lúc trước sư phụ đã từng nói,người sẽ quyết tâm thủ hộ cho Thiên Ngoại lâu, Sở Dương liền đứng dậy, ánh mắt ngưng tụ, thân thể như lưu tinh lao thẳng về phía vách đá, trên vách đá mượn lực mấy lần đã xuống đến đáy, nhưng ngay sau đó liền mượn cây cối che chở thân hình, nhanh chóng đuổi theo ba bóng đen kia.
Mặc dù hiện tại chỉ là Vũ Sĩ cấp một, nhưng trong lòng hắn không hể lo sợ, cho dù không thể đánh lại, nhưng muốn chạy thoát thân thì hắn vẫn có thể nắm chắc. Nếu mấy người này có ý đồ xấu, Sở Dương cảm thấy nghĩa vụ của mình là phải phá hoại ý đồ của bọn họ...
Đuổi theo một hồi đã đi được mấy dặm đường.
Thân pháp của Sở Dương nhẹ nhàng, tựa như rất chậm nhưng thật tế lại rất nhanh, nếu bên cạnh có cao thủ nào nhìn thấy chắc chắn sẽ bị chấn kinh. Mỗi vị trí hắn đặt chân xuống đều là góc chết, trong quá trình di chuyển không ngừng lựa chọn vật để che dấu thân hình.
Dường như lúc đó hắn chỉ tìm tạm một chỗ để yểm hộ, nhưng mỗi một vị trí được chọn lại vô cùng kín đáo! Thân thể còn cách vị trí chuẩn bị đến vài trượng mà ánh mắt đã lựa chọn vị trí thích hợp để che chắn rồi!
Đuổi theo một mạch được chừng năm sáu dặm, xa xa phía trước đã có thể nhìn thấy sơn môn Thiên Ngoại Lâu. Đột nhiên Sở Dương linh cảm thấy điều gì đó nên lập tức dừng lại,thân thể loáng cái đã tiến vào trong bóng tối.
Sau đó thân thể hắn dán sát trên núi đá, cứ như vậy liên tục tiến về phía trước, mặc dù tốc độ sẽ chậm hơn một chút nhưng hoàn toàn không phát ra âm thanh...
Ba đạo bóng đen đang lẳng lặng đứng chờ ở một ngã rẽ.
Cách đó không xa, trước mặt bọn họ chính là sơn môn của Thiên Ngoại Lâu. Chỗ đó luôn luôn có đệ tử canh gác cả ngày lẫn đêm, hơn nữa số lượngkhông ít, cửu phong mỗi nơi điều đến một người, vừa có thể làm bạn vừa có thể giám sát lẫn nhau.
Ở Thiên Ngoại Lâu, ngoại trừ Tử Trúc viên ra, cửu phong đều ở trong sơn môn này.
Mấy người này rõ ràng là không dám xông vào. Mặc dù với thực lực của bọn họ sẽ không sợ những đệ tử này, nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ.
"Xem ra là chúng đang đợi ai đó, hay là đang thương lượng?" Sở Dương thầm nghĩ, thân thể di chuyển cực kỳ cẩn thận, chậm rãi tiến lên thêm ba trượng nữa, hiện tại hắn cách ba người kia chỉ còn không tới mười trượng.
Ba người đều mang khăn đen che mặt, đang ẩn nấp rất cẩn thận sau một tảng đá. Sở Dương quan sát chỗ bọn họ ẩn thân thì không khỏi than thở một tiếng, xem ra ba người bọn họ cũng đều là người từng trải. Chỗ bọn họ ẩn nấp có ba phía đều là góc chết, mà phía còn lại cũng có hai con đương, trong đó một con đường vẫn tương đối bí mật, nói cách khác, cho dù có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có thể nhanh chóng chạy trốn, sẽ không bị địch bao vây.
Sở Dương nín thở, thân thể giống như đã mọc rễ trên tảng đá vậy, lẳng lặng chờ đợi. Sự kiên nhẫn của hắn trong thiên hạ có lẽ ít ai có thể so sánh được!
Thời gian từ từ trôi qua, trong ba người, người hơi gầy hình như có chút mất kiên nhẫn, hắn điều chỉnh tư thế một chút rồi thấp giọng nói:
- Không biết là có chuyện gì thế? Không phải đã hẹn nhau là bây giờ gặp nhau sau? Vậy mà cái tên chết dẫm kia còn chưa chịu vác mặt đến đây?"
- Chú cứ bình tĩnh, đừng có nóng.
Một hắc y nhân khác cẩn thận nhìn xung quanh một lần, cúi đầu nhắc nhở. Nhưng sau đó lại ngẩng đầu nhìn xung quanh một lần, hơi nghi hoặc:
- Sao ta cảm giác hình như có cái gì đó quanh đây thì phải?
Hai người kia vừa nghe vậy thì cũng âm thầm đề phòng, vểnh tai nghe ngóng xung quanh.
Tần số hô hấp của Sở Dương vẫn không đổi, coi lời bọn hắn nói như đánh rắm, thân thể vẫn không nhúc nhích chút nào.
Đây là một loại cảm ứng, giống như kiểu một người đi đường, nếu phía sau có người đi theo, cho dù hắn không quay đầu lại cũng sẽ cảm nhận được. Không chỉ vũ giả mà ngay cả người bình thường cũng có loại cảm ứng này.
Nhưng khi quay đầu mà không thấy gì thì họ đều cho là mình cảm giác sai.
Quả nhiên, ba người nhìn ngó xung quanh một lúc thì đều buông lỏng, hắc y nhân lúc trước nói có động tĩnh cũng tự giễu mình cười cười nói:
- Xem ra là ta lại nghi thần nghi quỷ rồi!
- Cẩn thận chu đáo một chút cũng không thừa đâu!
Hai người khác thấp giọng nói.
Đúng lúc này, từ trong sơn môn truyền đến một tiếng nói, một tên đệ tử liền quát hỏi:
- Người nào thế?
Một giọng nói bình ổn mà trầm thấp đáp lại:
- Là ta!
- Ặc, là Nhị sư bá ạ?! Con xin lỗi!
- Ừm!
- Nhị sư bá đang định đi luyện công?
- Đúng vậy, thời điểm này đi luyện công mới tốt, mấy đứatụi bây phải nhớ kỹ, cần cù bù thông minh, buổi sáng là khoảng thời gian có linh khí nồng đậm nhất. Rất có ích cho việc tu luyện.
- Vâng, xin vâng theo lời dạy bảo của nhị sư bá!
Một cái bóng đen chậm rãi đi tới. Phía sau, mấy tên đệ tử canh cổng vẫn ra sức than thở:
- Nhị sư bá thật không hổ là một trong những người có danh vọng của môn phái. Công phu của người đã cao siêu thì chớ, tính cách lại bình dị dễ gần, hơn nữa cực kỳ chăm chỉ, hôm nào người cũng đều đi luyện công vào đúng khoảng thời gian này, nghị lực như vậy thật hiếm có. Nếu đổi lại, ta chắc chắn không làm được.
Một thanh âm khác nói:
- Đương nhiên, nhị sư bá là nhâm vật tầm cõ thế nào chứ, tiểu tử ngươi làm sao so sánh được?
Trong lòng Sở Dương chấn động, thật không ngờ người này lại là nhị sư bá Lý Kính Tùng! Phụ thân của Lý Kiếm Ngâm,nhân vật số hai của Thiên Ngoại lâu, người đứng đầu Tỏa Vân phong!
Lý Kính Tùng mặc một bộ trang phục rộng rãi, lưng đeo trường kiếm, giả bộ như đang chuẩn bị đi ra ngoài luyện tập. Thoải mái ra khỏi sơn môn, hắn tung thân bay lên vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp, để lại đằng sau hàng loạt những âm thanh tâng bốc...
Lý Kính Tùng tung thân mấy cái đã lướt tới sau chỗ rẽ, tiếp tục đi loanh quanh thêm một lúc nữa rồi thuận chân đi ra phía sau tảng đá lớn.
"Xem ra bọn chúng đã liện hệ với nhau không chỉ có lần một lần hai." Trong lòng Sở Dương thầm nghĩ, hơn nữa tên đệ tử kia cũng nói: "Mỗi ngày đều đi luyện công vào lúc này"; chỉ mấy chữ liền có thể thấy Lý Kính Tùng đã âm thầm làm ra bao nhiêu chuyện.
- Tại sao bây giờ ngươi mới đến? Có tin gì mới không?
Tên gầy hơi nôn nóng, thấp giọng hỏi.
- Muộn sao?
Lý Kính Tùng hừ một tiếng, hiển nhiên khá bất mãn đối với chất vấn của tên gầy, nói:
- Có mang đồ đến không?
- Cái đó đừng gấp!
Một người khác vội vàng lên tiếng hòa giải, nói:
- Lý huynh, huynh nói nhanh lên, tình huống gần đây như thế nào?
Lý Khinh Tùng hừ một tiếng, hạ giọng nói:
- Tình huống có chút quỷ dị, ta muốn hỏi, trừ các ngươi ra còn có ai nhòm ngó đến Thiên Ngoại Lâu nữa không?
Ba hắc y nhân đều ngẩn ra, liếc mắt nhìn nhau nói:
- Cái này cũng không rõ lắm, bất quá tình huống của Thiên Ngoại lâu đang rất bấp bênh, người có ý định nhòm ngó đến nó có lẽ không ít đâu.
Lý Kính Tùng "ừ" một tiếng, nói:
- Một khoảng thời gian trước, Ô Vân Lương phái lão cửu Bạo Cuồng Lôi mang theo hai đệ tử nổi bật trong môn phái cùng con gái của hắn đi Thiết Vân Quốc đấy.
- Thiết Vân quốc?
Ba người cùng hỏi.
- Đúng vậy, còn nữa... Chuyến đi này là chính là chuyện tối mật, nhưng theo ta được biết, trên đường đi bốn người bọn họ đã bị chặn đánh rất nhiều lần! Hiển nhiên là có kẻ không muốn để cho bọn họ đi. Hơn nữa, tin tức của những kẻ đó cũng rất linh thông.
Lý Kính Tùng trầm mặt.
Ở sau núi đá, Sở Dương trong lòng chấn động, Xem ra không chỉ một mình Lý Kính Tùng là nội gian!
- Đi Thiết Vân Quốc có mục đích gì?
Rõ ràng ba người này không quan tâm đến an toàn của bọn người Bạo Cuồng Lôi, cái bọn họ muốn biết là nguyên nhân.
- Không biết.
Lý Kính Tùng nhíu mày, lập tức nói:
- Nhưng bất kể thế nào thì việc bọn họ đi Thiết Vân lần này cũng đã giúp chúng ta hoàn thành hơn phân nửa nhiệm vụ rồi. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
- Đúng, Thiên Ngoại lâu ở bên trong Đại Triệu chúng ta vậy mà Ô Vân Lương lại dám phái người đi cấu kết với Thiết Vân! To gan thật!
Một tên hắc y nhân nói rất âm trầm.
- Chỉ có chừng ấy tin tức thôi à? Thật là chẳng bõ công mấy người bọn ta đi đến đây. Lý huynh, không phải huynh chỉ có chút trình độ đó thôi chứ?
Một hắc ý nhân khác nói, mặc dù che mặt nhưng từ âm thanh của hắn có thể thấy được, ngoài mặt thì hắn cười nhưng nội tâm lại không cười.
- Đương nhiên không phải, chẳng qua, đồ vật mà các ngươi đã đáp ứng cho ta cũng nên đưa ra đi.
Lý Kính Tùng cố áp chế lửa giận nói:
- Các ngươi là người của quân đội triều đình, đối với chuyện đã đáp ứng thì sẽ không nuốt lời chứ. Huống chi, chúng ta cả trong tối lẫn ngoài sáng tạo áp lực để Ô Vân Lương phải qua Thiết Vân, mặc dù còn chưa có quyết định cuối cùng, nhưng sứ mệnh của ta gần như đã hoàn thành rồi...
Trong lòng Sở Dương thầm kinh hãi. Người của quân đội triều đình? Thiên Ngoại lâu chỉ là một tông môn, cùng quân đội triều đình có quan hệ gì?
Mà triều đình ở đây rõ ràng là chỉ triều đình Đại Triệu đây mà!
Sở Dương mơ hồ nhận ra, một âm mưu to lớn đang được tiến hành. Chỉ sợ kiếp trước Thiên Ngoại Lâu bị tiêu diệt cũng có quan hệ lớn đến chuyện này.