Trong Tử Trúc lâm, tử trúc vẫn lay động mãnh liệt như trước. Lá trúc tử sắc vẫn tung bay đầy trời như mưa như mộng. Nhưng hai người Mạnh Siêu Nhiên cùng Ô Vân Lương đã vô tung vô ảnh rồi!
Ở đó, nơi mọi người chuẩn bị chiến đấu, mặt đất huyết nhục mơ hồ, máu tươi thành vũng, hai người lẳng lặng nằm sấp. Hắc Huyết minh hai huynh đệ Ngô Thừa Phong Ngô Thừa Vân!
Hai người đều bị một kiếm phong hầu, một kích mất mạng! Trong mười người còn lại, Tôn Kiếm cùng Tôn Phong hai huynh đệ sắc mặt trắng bệch, khóe miệng rỉ máu, còn hai võ võ tôn của Kim Mã Kỵ Sỹ đường sắc mặt cũng trắng bệch, tóc tai toán loạn. Vị nữ võ tôn kia cả mặt đỏ bừng, oa một tiếng, đã phun ra một ngụm máu tươi.
Song phương chỉ va chạm trong chớp mắt!
Mạnh Siêu Nhiên liều mạng phá vây, mọi người liều mạng chặn lại, Ô Vân Lương liều mạng ngăn cản. Đều là liều mạng! Chỉ thoảng tiếp xúc một cái rồi tách ra, không ngờ lại sinh ra chiến quả khó tưởng như vậy!
Cửu phẩm võ tôn của Kim Mã Kỵ Sỹ đường trừng mắt nhìn Tôn Kiếm, hai mắt to như chuông đồng, dường như một ăn tươi nuốt sống hắn: "Không phải ngươi nói... Mạnh Siêu Nhiên kia chỉ có tu vi cửu phẩm võ tông?"
"Đúng là cửu phẩm võ tông mà, năm ngoài ta còn từng...." Tôn Kiếm vội vàng hấp tấp, trong lòng buồn bực: Một võ tông cửu phẩm, đối diện với tám vị võ tôn vây đánh, không ngờ lại có thể thoát ra? Mạnh như vậy? Tuy chiếm được địa lợi, nhưng cũng không thể như vậy a...
"Cửu phẩm võ tông cái con mẹ ngươi!" Cửu phẩm võ tôn của Kim Mã Kỵ Sỹ đường hung hăng tát cái đốp lên mặt Tôn Kiếm, một tay chỉ vào đống hỗn độn dưới mặt đất, rít lên: "Cửu phẩm võ tông của ngươi mạnh vậy hả? Con bà nó! Cửu phẩm võ tông có thể đối diện với tám vị võ tông, bốn vị võ tôn vây công mà còn có thể giết hai người, lưỡng bại câu thương với mấy người khác, sau đó nghênh ngang rời đi? Mắt ngươi bị chó tha rồi à?"
Tôn Kiếm bị tát một cái xoay tròn một vòng, cả trời thấy toàn sao là sao, ôm miệng lắp bắp: "Không thể nào... không thể nào...."
"Sư thật rành rành trước mặt, không thể cái chim?" Vị võ tôn kia hung hăng đá một cước, đá văng Tôn Kiếm ra ngoài: "Phế vật!"
"Đuổi! Hai người bọn hắn đều bị thương, tuyệt đối không thể trốn xa!" Vị cửu phẩm võ tôn Kim Mã Kỵ Sỹ đường vung tay lên, tám người vụt một tiếng, đều xông vào trong Tử Trúc lâm đuổi theo!
Có một câu mà vị cao thủ võ tôn này chưa nói, trong lúc tuyết vụ che khuất tầm mắt, hắn cũng không biết đã đối chưởng với Ô Vân Lương hay là Mạnh Siêu Nhiên, nhưng cổ tay hắn sau một chưởng đó gần như gãy rời, đến bây giờ cánh tay đó vẫn còn ẩn ước phát đau!
Cho nên hắn mới nổi giận khi tin tình báo sai sót như thế!
Hắn cũng không biết, tất cả lời của hai tên đao tông Thần Đao các kia đều là thật. Một năm trước, thậm chí là nửa năm trước, Mạnh Siêu Nhiên vẫn chỉ là cửu phẩm võ tông mà thôi!
Nhưng sau khi được Sở Dương truyền cho phương pháp luyện thể kia, Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên phát hiện, tiến cảnh của mình gia tăng chóng mặt, tựa hồ vĩnh viễn tiến bộ không bao giờ dừng lại. Không ngờ chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, tu vi đã tăng tới lục phẩm! Như ở trước kia, điều này tuyệt đối là không thể tưởng tượng nổi.
Mạnh Siêu Nhiên hiện giờ đã là ngũ phẩm võ tôn, hơn nữa công lực cũng tinh thuần hơn võ tôn đồng cấp nhiều. Ngay cả Ô Vân Lương cũng cho rằng hắn đã tăng lên tới võ tôn bát phẩm!
Hành động lần này của Kim Mã Kỵ Sỹ đường chính là do Cảnh Mộng Hồn chỉ đạo. Đặc biệt phái tới hai vị cửu phẩm võ tôn, sáu vị võ tôn tam phẩm trở lên tới chấp hành nhiệm vụ. Căn cứ vào nguyên tắc núi lớn đập muỗi, một kích tất sẽ đánh Mạnh Siêu Nhiên thành thịt nát. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới, sự tình lại có chuyển biến bất ngờ như vậy.
Nhưng cho dù là thế, lực lượng của tám người Kim Mã Kỵ Sỹ đường này, vẫn hơn xa Mạnh Siêu Nhiên cùng Ô Vân Lương.
TÌnh hình vẫn không thể lạc quan được!
Tử trúc như hải, tuyết trắng như sa mạc. Hai đạo thân ảnh cứ như vậy lao đi trong đó.
"Ngươi sao rồi?" Ô Vân Lương vừa bay vụt đi vừa thấp giọng hỏi.
"Bị chút ám thương." Trên mặt Mạnh Siêu Nhiên thoáng có sắc hồng, ánh mắt vẫn kiên định như cũ.
"Ta cũng vậy!" Ô Vân Lương hừ một tiếng: "Không thể tưởng được, mấy kẻ này lại khó chơi như thế, dưới tình huống bất ngờ không kịp chuẩn bị mà còn khiến chúng ta đều thụ thương. Nếu như để bọn hắn chuẩn bị đầy đủ, chỉ sợ hai người chúng ta hôm nay... Tiểu sẽ đệ, ngươi tốt nhất là tìm một nơi kín đáo, ẩn nấp ở đó, tuyệt đối không được xuất hiện!"
Ý tứ chủ yếu trong những lời này của Ô Vân Lương, chính là câu nói cuối cùng.
Hắn biết tính tình Mạnh Siêu Nhiên, cũng biết cảm tỉnh của Mạnh Siêu Nhiên đối với Thiên Ngoại lâu. Vạn nhất hắn xúc động nhảy ra thì đúng là xong rồi.
"Ta biết nặng nhẹ!" Mạnh Siêu Nhiên hừ một tiếng: "Chỉ là ngươi thì sao?"
"Thiên Ngoại lâu đã đến nước này, ta chỉ có thể chuẩn bị tới lúc xuân về hoa nở, đi Thiết Vân trước thôi." Ô Vân Lương nói: "Chuyện này khiến cho những kẻ không kiên định rời đi. Bằng không cũng là mối họa sau này. Hiện giờ chúng ta cũng không giữ bọn hắn."
Nếu như loại bỏ đi, Thiên Ngoại lâu chúng ta cũng chỉ c̣òn lại những người đáng tin nhất, một mực trung thành với môn phái. Như vậy chẳng phải là...." Cước bộ Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên thoáng lảo đảo, rồi lập tức ổn định lại.
Vừa rồi khi hắn xuát kiếm giết chết hai vị võ tông, cùng vị cửu phẩm võ tôn kia chạm một chưởng, ngũ tạng đều bị chấn động, thương thế thực không nhẹ.
"Không sao cả, ta tự có biện pháp." Ô Vân Lương nhíu mày: "Ngươi còn sính cường!" Đoạt lấy Đàm Đàm từ trong lòng Mạnh Siêu Nhiên, ôm lấy chạy vội.
Phía sau đã ẩn ước nghe thấy tiếng đuổi giết, truy binh càng lúc càng gần.
"Đây là thứ gì?" Ô Vân Lương cảm nhận được một cái gì đó tròn tròn trong lồng ngực Đàm Đàm.
"Một cái chậu cá." Mạnh Siêu Nhiên trầm giọng nói: "Đàm Đàm nuôi cá."
"Nuôi cá...." Ô Vân Lương gần như chửi ầm lên! Đang chạy trối chết thế này, vậy mà vẫn còn mang theo cái chậu cá? Chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Nói xong liền đưa tay, định móc ra, ném xuống.
"Đấy là Hấp Linh thánh ngư!" Mạnh Siêu Nhiên nhướng mày: "Ngươi dám ném?"
Ô Vân Lương vội vàng rụt tay trở về giống như bị giật điện. Cho dù trước mặt có gió lạnh thấu xương, cũng mở trừng trừng hai mắt: "Hấp Linh thánh ngư?! Không ngờ... lại là bảo bối này?"
"Nếu không ngươi cho rằng hai thầy trò chúng ta dựa vào cái gì để tăng tu vi nhanh như vậy?" Mạnh Siêu Nhiên hừ một tiếng.
"Chẳng trách, chẳng trách!" Ô Vân Lương liên tục thở dài: "Thì ra là có bảo bối như vây... Không sai, không sai, tại thời điểm như thế này mà vẫn...." Hắn đột nhiên ồ lên một tiếng, nói: "Chẳng lẽ tiểu gia hỏa này cố ý đi ra dọa người? Bằng không làm sao lại mang theo Hấp Linh thánh ngư ra ngoài?"
"Ngươi cho rằng đồ đệ ta cũng ngu như đồ đệ ngươi à?" Mạnh Siêu Nhiên vô lực thở dài. Đầu vị chưởng môn sư huynh này hình như bị ăn một cước, nên bắt đầu hồ đồ rồi.
Tiếng xé gió kịch liệt từ phía sau truyền tới. Tiếng tay áo cọ xát với không khí, không ngờ lại phát ra bạo âm! Hiển nhiên đã có người đuổi kịp.
"Ta ngăn trở hắn! Ngươi đi mau!" Ô Vân Lương khẽ quát một tiếng, đột nhiên phát lực, ném thân thể Đàm Đàm ra ngoài, bay thẳng về phía trước giống như đằng vân giá vũ, dồn dập nói: "Vô luận thế nào, cũng không thể khiến Sở Dương vì ngươi mà bị áp chế! Phải biết tầm quan trọng của việc này...." Hắn vẫn chưa nói xong thì đã mạnh mẽ đứng lại, mũi chân xoay tròn, xoáy lên tuyết vụ đầy trời, thân hình lao vụt đánh về phía sau như bão táp.
Mạnh Siêu Nhiên cũng không quay đầu lại, thân hình tiếp tục lao về phía trước, không ngừng lướt đi trên mặt đất, trước khi thân hình Đàm Đàm rơi xuống đất đã vững vàng đỡ lấy, tiếp túc cấp tốc chạy về phía biên kia đoạn nhai. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
Giờ phút này, hắn cũng không kịp nói với Ô Vân Lương điều gì, nhưng cái gì nặng cái gì nhẹ, trong lòng hai người đều rõ ràng!
Cơ nghiệp Thiên Ngoại lâu, có thể không cần! Tính mạng hai ngươi cũng có thể không cần, nhưng Sở Dương lại không thể vì Mạnh Siêu Nhiên mà bị áp chế!
Hậu quả đó, đủ để khiến Sở Dương thảm bại toàn diện trước Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Đệ Ngũ Khinh Nhu phái người giết chết Mạnh Siêu Nhiên, tuyệt đối không chỉ là để hả giận thôi. Nếu một người mà bị cừu hận che mờ tâm trí, thì mọi phán đoán của hắn sẽ không còn chính xác nữa.
Điều này đối với Sở diêm vương mà nói, chính là một đòn trí mạng.
Sở Dương thất bại, cũng có nghĩa là Thiên Ngoại lâu không còn cơ hội đông sơn tái khởi nữa. Mà sáu trăm triệu dân chúng Thiết Vân, cũng chẳng khác nào bị lưu lạc dưới gót sắt Đại Triệu.
Cho nên, tuy Mạnh Siêu Nhiên không sợ chết, nhưng bây giờ hắn cũng chỉ có thể bỏ trốn.
Toàn bộ cửu phong nhất viên Thiên Ngoại lâu bốc khói ngút trời, Mạnh Siêu Nhiên cũng không thể đi về bất cứ phương hướng nào phía đó.
Lần này, Kim Mã Kỵ Sỹ đường làm chủ lực vây giết Mạnh Siêu Nhiên, mà Hắc Huyết minh cùng Thần Đao các lại dốc toàn bộ lực lượng vây công những căn cứ khác của Thiên Ngoại lâu.
Tiếng gầm rống chiến đấu của Ô Vân Lương phia sau càng lúc càng xa, tiếng tay áo xé gió ẩn ước từ bốn phương tám hướng truyền tới...
Khoảng cách tới đoạn nhai, tựa hồ biến thành một quãng đường không thể vượt qua.
"Sư phụ, buông ta xuống, ngươi mau chạy trốn đi." Đàm Đàm không dám giẫy dụa, chỉ dồn dập cầu xin: "Buông ta xuống đi! Buông ta xuống đi! Sư phụ, cầu xin người."
Mạnh Siêu Nhiên vỗ một chưởng vào gáy Đàm Đàm. Đàm Đàm lập tức hôn mê bất tỉnh. Trong mắt Mạnh Siêu Nhiên chợt toát lên thần sắc kiên nghị, trong lòng thầm nói: "Mạnh Siêu Nhiên ta nếu ngay cả đệ tử mình cũng từ bỏ, thì ta còn là Mạnh Siêu Nhiên sao?"
Trong lòng nghĩ như vậy, một cỗ ngạo khí lập tức từ trong lồng ngực xông thẳng lên, tốc độ không ngờ lại nhanh hơn mấy phần.
Nhưng địch nhân phía sau, lại phát hiện ra tung tích hắn.
"hắn ở bên kia! Mau đuổi theo!"
"Phải giết chết Mạnh Siêu Nhiên! Đó chính là công lớn!"
"Cắt đầu Mạnh Siêu Nhiên xuống, đem cho Sở diêm vương nhìn, đây chính là kết cục của kẻ đối nghịch lại Kim Mã Kỵ Sĩ đường!"
"Ha ha... Không biết biểu tình Sở diêm vương khi đó nhìn thế nào? Ta nghĩ nhất định là rất thú vị."
Mạnh Siêu Nhiên hừ lạnh một tiếng, đối với mấy lời nhiễu loạn tâm thần kia hoàn toàn làm ngơ, chỉ vùi đầu chạy như điên! Bất quá dù hắn đã dùng tới lực lượng lớn nhất, nhưng cũng biết, chỉ sợ mình còn chưa tới được đoạn nhai, thì đã bị đuổi kịp rồi!
Mấy người đang truy đuổi phía sau, ai cũng không hề kém hơn mình! Một chọi một, mình cũng không sợ, nhưng một chọi hai, có lẽ có thể chống đỡ, nhưng một chọi nhiều như vậy, mình tuyệt đối không nửa phần may mắn thoát chết!
Chẳng lẽ hôm nay mình... phải chết ở đây?
Mạnh Siêu Nhiên thét dài một tiếng, không hề ẩn tàng thân hình nữa, thân hình như tên rời cung, lao đi như bão táp, dưới sự vận công vượt quá cực hạn, khóe miệng dần dần rịn ra máu tươi, từng giọt từng giọt rơi trên mặt Đàm Đàm...