Đến lúc này Lăng Tiêu bỗng nhiên mới hối hận mình không chịu nghiên cứu kỹ về ma thú ở đại lục Thương Lan. Hơn nữa vết thương đau buốt làm cho hắn phần nào lơi lỏng cảnh giác, không nghĩ tới con súc sinh lông dẹt này lại có trí thông minh như thế, loại thủ đoạn công kích này, quả thực chính là đóng cửa thả chó, thật là quá vô sỉ.
Hắn lập tức rút Tế Liễu kiếm ra, tâm thần ổn định, linh đài một mảnh trống không, toàn bộ thế giới như rơi vào một loại cảnh giới huyền diệu. Đây cũng là Lăng Tiêu ở hoàn cảnh sống chết trước mắt đã trực tiếp tiến vào cảnh giới kiếm ý!
Khe đá chật hẹp đến ngay cả xoay trở đều rất khó khăn, càng không nói phải tránh né những luồng đao gió ùn ùn quét vào. Diệp Vi Ny vốn đang nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, đợi một hồi lâu vẫn không có cảm giác đau đớn ập vào mình, chậm rãi mở to mắt lại nhìn thấy Lăng Tiêu đứng ở nơi đó, phía trước mặt là một màn hào quang!
Uy lực của những đao gió đó quá lớn, Diệp Vi Ny có thể thấy được sự tàn phá của chúng từ những vết rạch ngang dọc trên mặt vách đá. Vách đá cứng rắn này bị đao gió xẹt qua giống như cắt đậu hủ, rào rào rơi xuống trên mặt đất, chỉ trong chốc lát, trên mặt đất liền chồng chất từng mảng lớn đá vụn!
Diệp Vi Ny bị chấn động trong mắt dần dần biến thành si mê. Nữ nhân lúc nào cũng giàu tình cảm, vào thời điểm nguy hiểm giữa cái sống và chết, có một nam nhân không chùn bước che chắn bảo vệ cho mình, thử hỏi ai không cảm động?
Lăng Tiêu lại là người có khổ chỉ mình biết, một lần nữa thống hận bản thân mình kinh mạch không thông vì thế không đủ nội lực để chống đỡ. Lúc này Lăng Tiêu đã bủn rủn cả người, hết thảy chỉ dựa vào ý chí kiên cường mà chống cự lại.
Sau khi đỡ được một đợt công kích của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, trên trán Lăng Tiêu đầy mồ hôi, vết thương trên chân đã không còn cảm giác đau buốt, cảm giác trong cổ họng có hơi mằn mặn, một mùi vị tanh tanh, trước mắt biến thành một màn đen quay cuồng. Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng cười khổ nhìn bên ngoài khe đá, toàn bộ lông vũ trên cổ Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng đều dựng đứng lên. Lăng Tiêu hiểu rằng mình chặn được đợt công kích thứ nhất của nó, nhưng không thể nào chặn nổi đợt thứ hai thứ ba, hơn nữa chính mình đã thành công trong việc chọc giận con súc sinh này.
Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng quả thật bị chọc giận, nó không không ngờ hai con người kia lại ngăn chặn được công kích của mình, rít lên một tiếng kêu to bén nhọn chói tai, lực lượng nguyên tố tụ tập rất nhanh hướng về phía nó... Đúng lúc này, Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên đỉnh núi, sau khi phát ra một tiếng kêu to không cam lòng, nó không chút do dự vỗ cánh bay đi.
Lăng Tiêu thở phào một hơi nhẹ nhõm. Diệp Vi Ny phía sau mừng rỡ hoan hô một tiếng, lại nhìn thấy thân mình của Lăng Tiêu loạng choạng sắp ngã xuống, vội vàng từ phía sau phóng tới đỡ lấy hắn, giúp hắn từ từ nằm xuống. Lúc này, nàng mới phát hiện sắc mặt của Lăng Tiêu tái nhợt, miệng ngậm chặt, biết rằng đây là hắn bị tiêu hao thể lực quá mức, cũng không biết làm gì cứ như vậy ngồi nhìn Lăng Tiêu trông thật đáng thương như một con mèo nhỏ dựa vào chủ nhân vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại doctruyen.me chấm cơm.
Thật lâu sau, Lăng Tiêu mới gắng gượng ngăn chặn máu nóng đang sôi trào trong cơ thể. Trên thực tế, ngụm máu kia không phun ra mà chặn lại trong người sẽ tổn thương rất lớn đối với hắn, nhưng nếu phun ra vậy thì ít nhất trong vòng vài canh giờ tới, hắn sẽ mất đi tất cả sức chiến đấu. Chuyện như vậy trong lúc này đối Lăng Tiêu mà nói, tuyệt đối là chuyện không thể chấp nhận được.
Bởi vì thực tế rất rõ ràng, Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng buông bỏ không giết chết mình và Diệp Vi Ny, hoàn toàn không phải vì nó phát thiện tâm! Loại ma thú này rõ ràng có trí tuệ rất cao, hơn nữa từ thực lực của nó có thể nhận định được nó cũng tuyệt đối không phải là Ma thú bậc ba! Vì thế khả năng duy nhất: chính là trên đỉnh núi chỗ Phạm Đế Á Thánh Quả sinh trưởng đã xảy ra tình huống khác thường, nó mới phải chấp nhận buông tha không giết chết bọn họ.
Nhìn thấy ánh mắt phát ra màu tím của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng kia, Lăng Tiêu oán hận mắng một câu:
- Súc sinh này, đã ăn nhiều như vậy cũng không chịu nhượng lại một quả?
- A... Anh nói, con Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng này, sau khi ăn Phạm Đế Á Thánh Quả mới trở nên lợi hại như vậy?
Diệp Vi Ny kinh ngạc hỏi Lăng Tiêu. Vốn Lăng Tiêu chỉ nói tìm kiếm Phạm Đế Á Thánh Quả, cũng không nói với nàng Phạm Đế Á Thánh Quả có công dụng gì, thế nhưng Diệp Vi Ny vốn thông minh nhạy bén, Lăng Tiêu vừa nói ra nàng lập tức hiểu được vì thế trong lòng mới cảm thấy khiếp sợ, chẳng lẽ thứ này lại có thể giúp tăng lên thực lực của người ta hay sao?
Lăng Tiêu cười cười nhưng không trả lời nàng. Không phải hắn không tin Diệp Vi Ny, nhưng bởi vì cổ nhân có câu: người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn. Cái loại dược vật nghịch thiên này không giống như những kiếm kỹ mà trong mắt của Lăng Tiêu không đáng giá một đồng kia, nó thật sự có thể làm cho tất cả người ta trở nên điên cuồng!
Tận đáy lòng mình, Lăng Tiêu không muốn bởi vì thứ này mà tạo thành ngăn cách giữa hai người.
- Cô ở chỗ này, chờ ta quay lại.
Lăng Tiêu nói xong, loạng choạng đứng lên định rời đi.
Diệp Vi Ny nắm chặt lấy vạt áo của Lăng Tiêu, trong lúc cấp thiết cũng quên hỏi rốt cuộc Phạm Đế Á Thánh Quả có tác dụng gì, cả giận nói:
- Lăng Tiêu, anh điên rồi sao! Anh có biết bên ngoài rất nhiều nguy hiểm hay không, A...
Lăng Tiêu nhìn vẻ mặt thắm thiết thâm tình của Diệp Vi Ny cười cười, bỗng nhiên vươn tay vén tấm khăn che mặt của Diệp Vi Ny, bất chợt nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về trên gương mặt vô cùng mịn màng trắng như sương tuyết của nàng. Diệp Vi Ny vẫn giống như người si ngốc đang ngẩn ngơ, lập tức nghẹn lời, hai gò má nhanh chóng dâng lên mấy luồng phơn phớt đỏ.
- Nghe lời, ở chỗ này! Ta nhất định sẽ quay lại.
Lăng Tiêu nói xong sau đó quay mình rời khỏi khe đá, quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Vi Ny:
- Không được lén lút chạy trốn đó!
Diệp Vi Ny cũng biết mình đi theo cũng chỉ gây trở ngại cho hắn. Cùng nhau đi suốt đoạn đường vừa qua, nàng đã sớm tin chắc rằng Lăng Tiêu là một kỳ nhân, mặc dù thoạt nhìn cấp bậc cũng không cao hơn mình, nhưng thực lực... Cho dù mười Diệp Vi Ny, cũng không phải là đối thủ của hắn. Dùng sức xì mũi một cái, nàng suýt nữa buột miệng thốt ra câu: "Ta chờ anh!" nhưng Diệp Vi Ny vẫn gắng nuốt câu nói đó vào trong lòng, mà lại sẳng giọng:
- Anh còn chưa có đưa cho ta kiếm kỹ, ta đương nhiên sẽ không chạy trốn!
- Vậy thì được rồi!
Lăng Tiêu nói xong liền lấy một nắm cỏ mềm từ trong túi đưa vào miệng. Đây là thảo dược có công dụng khôi phục thể lực hắn tìm được ở dọc đường đi, hiệu quả rất tốt.
Ngọn núi càng lên cao càng dốc ngược, rất nhiều chỗ gần như là thẳng đứng!
Thân thể của Lăng Tiêu gần như dán sát trên vách đá, gió núi mãnh liệt không ngừng gào thét thổi quét qua. Xa xa nhìn tới, Lăng Tiêu giống như một con thằn lằn dán mình trên vách đá, đang chậm rãi bò lên phía trên.
Diệp Vi Ny đứng ở khe đá đó, ngẩng đầu nhìn theo bóng hình của Lăng Tiêu xa xa, trong lòng không ngừng cầu nguyện: "Nhất định phải trở về, ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng! Lăng Tiêu, ta thừa nhận, ta có hơi ưa thích anh rồi!"
Trên đỉnh núi Thánh sơn giờ phút này lại là một cảnh tượng long trời lở đất, cát bay đá chạy. Một con cự mãng trắng như tuyết dài chừng mấy chục thước, thân mình lớn như cái bồn nước, cả người sáng bóng như ngọc, đang ngạo nghễ ngẩng cao đầu, cặp mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng đang không ngừng vần vũ trên bầu trời, cái lưỡi thật dài trong miệng không ngừng phun ra nuốt vào phát ra tiếng vèo vèo.
Còn Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng thì không ngừng phát ra tiếng rít bén nhọn cảnh cáo. Mặc dù trời sinh là kẻ thù của rắn, nhưng nó vẫn có chút kiêng kị đối với con Bạch Ngọc Xích Mục Mãng cùng bậc năm ngang với mình. Con cự mãng này đã có ý định đánh cướp Phạm Đế Á Thánh Quả rất nhiều năm qua, tuy rằng mỗi một lần đều bị nó đánh cho chạy trở về, thế nhưng hai bên đều cầm đồng không làm gì được nhau.
Đặc biệt là mấy năm nay, Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng vẫn liên tục được ăn Phạm Đế Á Thánh Quả, nhờ đó thực lực vốn trước đây chỉ là bậc ba đã tăng lên tới bậc năm. Loại tốc độ lên cấp nhanh khủng khiếp này khiến Bạch Ngọc Xích Mục Mãng cảm thấy run sợ, nó biết rằng nếu lần này vẫn không thể đánh bại được địch thủ như trước, như vậy nó phải vĩnh viễn rời xa ngọn núi tinh thuần này!
Bởi vì Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng sau khi hấp thu hoàn toàn năng lượng của một quả Phạm Đế Á Thánh Quả lại ăn tiếp một quả nữa, cho dù không lên bậc thì nó cũng không có khả năng đối địch!
Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng có dự cảm sốt ruột bất an. Nếu như bình thường, nó hoàn toàn có thể thả lỏng tinh thần quấn lấy cự mãng này chiến đấu một phen, nhưng hôm nay thì không được phép: tên nhân loại đáng chết kia không ngờ có thể ngăn cản được công kích của nó! Chúng xông lên đây để làm gì... đầu óc thông minh của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng đương nhiên đã hiểu rõ.
Nhìn con Bạch Ngọc Xích Mục Mãng chết tiệt ở phía dưới kia, Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng kêu to một tiếng thê lương, chợt vỗ mạnh hai cánh chụp thẳng xuống dưới!