Tạ Nhu đẩy vòm ngực rắn chắc của anh ra, nhưng đẩy mãi không được. Cô đỏ mặt nhìn anh, “Anh lại muốn đánh em.”
Hàn Định Dương cong khóe miệng: “Không đánh em, sau này sẽ đổi cách bắt nạt khác.”
Trước khi diễn, Tạ Nhu đưa điện thoại và túi cho Hàn Định Dương trông giúp.
Hàn Định Dương ôm túi trước ngực, nghênh ngang ngồi ở vị trí đầu tiên.
Vở kịch nói này xem như là lần đầu tiên Tạ Nhu lên sân khấu. Lúc kịch mới bắt đầu, có lẽ vì lo lắng nên lời thoại của cô còn hơi run rẩy.
Tuy nhiên sau khi diễn sâu rồi, cô bắt đầu nhập tâm vào vai Chu Bình, truyền tải rõ ràng đến người xem qua ánh mắt của một cậu cả vừa bối rối, bất lực, vừa có khát vọng giải thoát cùng khát vọng tình yêu, nhưng lại cầu mà không được.
Hàn Định Dương nhìn cô tán thưởng.
Người khác thế nào thì anh không biết, nhưng anh tin tưởng Tạ Nhu phù hợp với ngành này.
Cô ấy đã nỗ lực nhập tâm hơn bất kỳ tân binh nào trên sân khấu.
Diễn với cô ấy, dù là nhân vật căng thẳng như Phồn Y cũng không thể theo kịp cảm xúc của cô.
Cô vào vai một cậu cả bị áp lực đau khổ trong một gia đình tư bản suy tàn một cách tuyệt vời.
Cảnh cuối cùng đã đến 8 giờ tối, đây cũng là phần cao trào nhất.
Khi Chu Bình biết được hắn và người con gái Tứ Phượng hắn yêu chính là anh em ruột, cảm xúc của cô đột nhiên sụp đổ.
Từ đầu đến cuối Hàn Định Dương vẫn luôn nhìn cô.
Thật ra cô rất dễ khóc. Tựa như trước đây, bắt nạt cô một chút là mắt đã đỏ rồi.
Trong khi diễn kịch, nước mắt cô nói rơi là rơi.
Nội tâm yếu ớt mỏng manh như pha lê, khác hẳn với vẻ ngoài của cô.
Hàn Định Dương không thể nhìn cô rơi nước mắt, trái tim anh sẽ thắt lại, sẽ thấy đau.
Đang xem, điện thoại Tạ Nhu trong túi cô bỗng đổ chuông.
Mấy người xung quanh không kiên nhẫn nhìn anh, tỏ vẻ bất mãn vì bị quấy rầy.
Hàn Định Dương lục trong túi Tạ Nhu một hồi mới tìm thấy được điện thoại, trên đó hiện chữ… A Xuân.
Hàn Định Dương nhíu mày. Cô gái đáng ghét kia gọi gì vào lúc này chứ?
Vốn dĩ Hàn Định Dương định trực tiếp tắt điện thoại, nhưng nghĩ lại thấy không đúng lắm.
Hình như Tạ Nhu từng nhắc qua, hôm nay A Xuân đi trình diễn đồ bơi gì đấy.
Rốt cuộc anh vẫn bắt máy.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng khóc nức nở của A Xuân: “Nhu Nhu, tớ phải làm sao đây! Tớ đang ở hộp đêm, bọn họ không cho tớ đi! Cứu tớ với! Tớ sợ quá!”
Giọng cô đè ép xuống rất nhỏ, hẳn là đang trốn ở đâu đó gọi đến: “Nhu Nhu, bọn họ muốn đến đây! Tớ sợ! Bọn họ để tớ mặc rất ít, còn phải bồi người ta uống rượu… Tớ…”
Tiếng khóc nấc của A Xuân truyền đến.
Tâm Hàn Định Dương trầm xuống, dùng tay che microphone lại, nói: “Tôi là Hàn Định Dương. Cô bình tĩnh đi, nói địa điểm cho tôi.”
“Chu Phác Viên” đau đớn nói: “Bình, con lại đây. Mẹ đẻ con vẫn chưa chết, bà còn sống trên đời.”
“Không phải bà ta! Ba, ba nói đi, không phải bà ta!”
Tạ Nhu chỉ vào người đóng vai Lỗ Thị Bình hét to.
Nháy mắt sắc măt “Chu Phác Viên” trở nên nghiêm khắc: “Mất dạy! Bình, không được nói bậy. Dù bà ấy không có thân thế tốt thì cũng là mẹ mày.”
Tạ Nhu đau khổ kịch liệt buông tiếng thở dài: “Ôi, ba ơi!”
Đúng lúc này, tầm mắt cô quét qua thấy có người rời khỏi hàng ghế đầu, cực kỳ đột ngột trong khán phòng an tĩnh này.
Người rời đi là Hàn Định Dương, Tạ Nhu bỗng sửng sốt.
“Đừng nghĩ rằng mày và Tứ Phương cùng mẹ thì thấy mất mặt. Mày quên mất luân thường đạo lý hay sao!”
Lời nói kịch liệt của “Chu Phác Viên” kéo Tạ Nhu về cốt truyện
. Cô không nhìn Hàn Định Dương đang vội vàng rời đi nữa mà tiếp tục diễn.
Cuối cùng màn kịch cũng hoàn mỹ khép lại. Lúc tấm màn kéo lên lần thứ hai, toàn thể diễn viên ra cúi chào. Người xem không khỏi đứng lên vỗ tay, tiếng hoan hô của toàn bộ khán phòng to như sấm bên tai vậy.
Sắc mặt Tạ Nhu ửng hồng, hô hấp vẫn chưa bình phục vì kích động.
Ngay sau đó, ánh mắt cô dừng lại trên vị trí ghế ngồi trống không chính giữa kia, cảm giác phấn khích lập tức tan biến mấy phần.
Sau đó, Tạ Nhu đi tẩy trang và thay quần áo rồi đến hậu trường, rất nhiều nữ sinh chạy đến nhìn cô.
“Cậu cả là con gái thật này!”
“Tớ nói rồi mà các cậu còn không tin. Vừa liếc mắt tớ đã nhìn ra cậu cả đẹp trai kia chắc chắn là nữ.”
“Nhưng giọng cô ấy là nam mà!”
“Đó là lồng tiếng, kịch nói đều dùng lồng tiếng mà.”
“Nhưng cô ấy đẹp trai quá, trời ạ, không thể tưởng tượng nổi, ôi tim tôi.”
“Cậu cả ơi, có thể ký tên cho bọn tớ không?”
Mấy cô gái đến trước mặt Tạ Nhu, lấy sổ tay ra.
Tạ Nhu còn hơi ngại. Đây là lần đầu tiên có người tìm cô xin chữ ký.
“Cậu diễn tốt lắm! Lại đẹp trai nữa, chắc tớ thành fan cậu mất!”
“Không biết cậu có bạn trai… hay bạn gái chưa?”
Tay Tạ Nhu đang ký bỗng run lên, nhìn cô gái trước mặt cười ngại ngùng, sau lưng nổi lên một lớp da gà.
Lúc này bọn Tưởng Thừa Tinh chạy đến, kéo Tạ Nhu về phía sau, nói với đám nữ sinh như hổ sói: “Chị Nhu Nhu nhà chúng tôi là hoa đã có chủ, đừng làm loạn nha.”
Hắn cười xấu xa: “Chỉ có mấy anh đẹp trai trước mắt mọi người là vẫn độc thân thôi.”
Mấy cô gái bĩu môi, tỏ ý không bằng lòng.
Bọn họ đi rồi, Tưởng Thừa Tinh đưa túi cho Tạ Nhu: “A Định nói tạm thời có việc cần xử lý.”
“Chuyện gì thế, gấp lắm sao?”
Tưởng Thừa Tinh nhớ lại dáng vẻ vội vàng rời đi của Hàn Định Dương: “Chắc là… có chút sốt ruột, nên cũng đừng trách cậu ấy chưa xem xong đã rời đi nha.”
“Không đâu.”
Tạ Nhu nói, “Anh ấy có việc gấp thì phải xử lý là đúng, không sao cả.”
Tưởng Thừa Tinh nói: “Chị Nhu đúng là hiểu chuyện. Đi thôi, bọn tôi mời cậu ăn cơm, xem như thay A Định chúc mừng cậu.”
“À, không cần đâu, lát nữa đoàn kịch chắc sẽ tổ chức liên hoan đấy.”
“Vậy à.”
Tưởng Thừa Tinh gật đầu, “Vậy được, chúc mừng cậu đã diễn kịch thành công nhé.”
“Cảm ơn các cậu đã xem tôi diễn.”
Tưởng Thừa Tinh quay đầu nhìn Dương Tu, cười nói: “Chúc mừng chị Nhu đi.”
Dương Tu há miệng, mặt đỏ lên, một chữ cũng không nói được.”
Tạ Nhu nói: “Cậu đừng gây khó dễ cho cậu ấy nữa.”
Tưởng Thừa Tinh chọc Dương Tu: “Cậu xem, chị Nhu thật chu đáo.”
“Vậy bọn tôi đi trước nhé.”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
Mấy nam sinh vừa ra khỏi khán phòng, Tạ Nhu nhìn ánh đèn mờ ảo với bóng người đang sửa lại sân khấu, trong lòng vẫn có chút bất an.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Định Dương.
Điện thoại rung lên, thật lâu sau mới có người bắt máy.
“Ừ?”
“Mới nãy anh đột ngột rời đi, là có chuyện gì gấp hả?”
Tạ Nhu quan tâm hỏi.
Hàn Định Dương đứng trên hành lang bệnh viện, nhìn A Xuân đã ngừng khóc trong phòng bệnh, cuối cùng vẫn kiềm chế cảm xúc muốn kể cho cô nghe, chỉ nói: “Có chút chuyện, không sao đâu, giải quyết xong rồi. Em diễn thế nào rồi?”
“Cũng được, hẳn là không đến mức làm trò cười cho thiên hạ.”
“Được rồi, đêm nay cùng bạn bè trong đoàn kịch ăn mừng đi. Tập luyện lâu như thế, giờ thả lỏng được rồi.”
“Lát nữa sẽ đi liên hoan.”
Anh dặn dò: “Không được đi chơi muộn quá đâu, không có anh thì không được uống rượu.”
“Hừ, muốn quản à, em càng muốn uống.”
“Da lại ngứa à, không đánh không chịu phải không?”
Hàn Định Dương cười uy hiếp, “Chờ lão tử làm xong sẽ đến xử lý em.”
Tạ Nhu giận dỗi nói: “Vậy bây giờ anh đến xử lý em liền đi.”
Hàn Định Dương dừng một chút, đột nhiên phát hiện ra, kỳ thật Tạ Nhu rất muốn gặp anh.
“Bây giờ… Thực sự không được.”
Hàn Định Dương dịu dàng nói, “Nghe lời, ngoan nha.”
Sau khi cúp điện thoại, anh đi vào phòng bệnh, xách ghế ngồi trước mặt Hồ A Xuân.
“Vừa rồi là điện thoại của Nhu Nhu à?”
A Xuân nghẹn ngào hỏi anh.
“Ừ.”
“Cậu nói rồi sao?”
“Không.”
Cô liền thở nhẹ ra.
Nhưng ngay sau đó Hàn Định Dương lại nói: “Tôi không nói, là vì không muốn làm hỏng tâm trạng tốt của cô ấy. Nhưng tôi sẽ không giấu cô ấy chuyện này.”
“Không!”
A Xuân đột nhiên hét to, “Không! Cậu đừng nói!”
Hàn Định Dương lạnh lùng nhìn cô: “Không phải là chị em tốt à? Chuyện thành ra như vậy, cậu lại sợ cô ấy biết?”
A Xuân xuống khỏi giường bệnh, khẩn cầu anh: “Hàn Định Dương, cậu đừng nói! Cậu bắt tôi làm gì cũng được, nhưng đừng nói cho cậu ấy biết! Tôi không muốn cậu ấy biết rồi lo lắng!”
Hàn Định Dương nhìn cánh tay cô đầy những vết bỏng do tàn thuốc lưu lại với những vết bầm xanh tím, cuối cùng vẫn không đành lòng, chỉ ghét bỏ nói: “Cậu lại ngồi trên giường đi, đừng tới gần tôi.”
A Xuân không rõ tính tình của Hàn Định Dương nên không nói gì nữa, ngoan ngoãn lên giường ôm đầu gối tựa vào tường ngủ.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, cô không nhịn được lau nước mắt.
Hoạt động cô tham gia vốn chẳng phải buổi trình diễn thời trang đứng đắn gì, mà là buổi diễn đồ bơi của các người mẫu nữ ở hộp đêm.
Cô bị lừa vào, bị bắt mặc đồ bơi khoe thân gợi cảm trình diễn trên sân khấu hộp đêm, dưới đài là một đám đàn ông trung tuổi giàu có ghê tởm.
Lúc A Xuân phát hiện thì đã quá muộn.
Vốn cô muốn rời đi, nhưng quản lý hộp đêm lại nói với cô, trước đó cô đã ký hợp đồng, nếu vi phạm thì phải bồi thường tiền.
A Xuân bị cái thỏa thuận kia lừa, rốt cuộc vẫn đồng ý đi diễn.
Dù sao cũng chỉ lộ da lộ thịt một chút, sau khi diễn xong lại có được một khoản thù lao xa xỉ nữa.
Nhưng điều cô không nghĩ tới là, việc trình diễn này chỉ là màn mở đầu cho một trận cuồng hoan. Những cô gái mặc đồ bơi đó được đưa vào phòng để bồi một nhóm đàn ông giàu có ca hát, khiêu vũ, uống rượu.
Lúc tay một gã đàn ông tai to mặt lớn ghê tởm sờ lên eo A Xuân, cô mới ý thức được, tối hôm nay chỉ sợ là cô sẽ xong đời tại nơi này.
Lúc bác sĩ và hộ sĩ đưa A Xuân lên xe cứu thương, quản lý hộp đêm cũng bị còng tay dẫn ra, chẳng chút sợ hãi mà hét lên với cảnh sát: “Bọn mày ở phân cục nào? Nói cho bọn mày biết, tao không sợ đâu!”
Nhìn một đám con gái khóc sướt mướt được đỡ lên xe cứu thương, Hàn Định Dương không thể nhịn được nội tâm đầy phẫn nộ. Anh trực tiếp xông đến đấm một cái thật mạnh lên mặt tên quản lý hộp đêm, khiến hắn ta lảo đảo rồi ngã lên đất, hàm răng cũng gãy phân nửa.