Chợt có kẻ than rằng thời cụcĐịnh nhà Thiên ngã gục suy tànKhi mà trời đất sang trangGọi cơn sóng dữ theo lời Bắc Loan
Hai người đi một lát thì quyết định dừng trước hẻm nhỏ, định mua ít đồ ăn vặt. Thế nhưng đồ còn chưa kịp mua, đã nghe thấy tiếng Bạch Mặc Tử gọi tới.
"Khinh Ái!"
Trịnh Khinh Ái và Bạch Vân ngẩng đầu lên, yêu vương cùng Thất Tinh đang đứng bên kia đường, hắn còn liên tục vẫy tay, dường như vui vẻ lắm.
Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân từ từ bước đến, Thất Tinh đang ôm bánh kẹo trên tay, Bạch Vân giơ tay muốn trộm lấy một cái, bị hắn phát hiện né đi.
"Mua cho Quỳnh An hở?" Nàng hỏi, Thất Tinh gật đầu, cũng phải, dạo này Bạch Vân thấy Thất Tinh và Quỳnh An khá thân thiết, chắc do hoạn nạn có nhau, cùng nấu cơm chung chăng?
"Cho một cái đi."
"Đừng có hòng!"
Trịnh Khinh Ái nhìn vẻ trẻ con của hai người, lúc này đưa tay muốn lấy một viên kẹo nhỏ trên tay Thất Tinh, chủ nhân muốn ăn, thần thú nào có thể chối từ, hắn hết đưa cái này đến cái kia cho nàng ta xem, như sợ Thiên nữ không chọn được món ngon vậy. Trịnh Khinh Ái cuối cùng chọn một viên kẹo đường nhỏ, xung quanh vẫn được bao bằng giấy gói, cất vào tay áo.
Bởi vì trời đã dần tối, ở ngoài cũng không tiện, bốn người không ai bảo ai đều cảm thấy đói bụng, lúc này cùng thống nhất sẽ trở về quán trọ trước.
Bạch Vân bĩu môi chê Thất Tinh keo kiệt, Thất Tinh lại lè lưỡi trêu tức nàng. Trịnh Khinh Ái tiến lên, đẩy thần thú của mình đi nhanh về trước, tiện thể đặt vào tay Bạch Vân một viên kẹo đường.
Thiên nữ nhẹ nhàng mỉm cười, nàng khẽ mấp máy môi, tuy không phát ra tiếng, nhưng Bạch Vân hiểu được.
"Khám bệnh xong thì phải uống thuốc, đúng chứ?"
Bạch Vân cầm viên kẹo trong tay, phân vân chẳng biết nên làm gì cho đặng, cuối cùng cũng nhét vào miệng mình.
Uống thuốc rồi thì có khỏi bệnh tương tư không?
"Ôi người anh em!" Quỳnh Anh vừa thấy mọi người trở về liền bổ nhào vào Thất Tinh, hay nói đúng hơn là bổ nhào vào đống bánh kẹo trên tay Thất Tinh.
Cô vui vẻ ôm bánh ngồi xuống ghế, quay sang hỏi Bạch Vân.
"Vân có mua gì về cho tôi không?"
Bạch Vân vờ như móc từ tay áo ra một món đồ, đặt lên bàn, nhưng làm gì có món đồ nào ở đây. Quỳnh An hơi nhíu mày, còn tưởng là bảo vật vô hình gì đó nữa, ai ngờ nàng lại bảo.
"Đây là tình yêu của tôi, không thể nhìn, chỉ có thể cảm nhận."
Quỳnh An "..." Mẹ nó, tự giữ mà xài đi.
Trịnh Khinh Ái ngồi vào ghế, dùng quạt ngọc gõ lên mặt bàn, khiến cho nó phát ra âm thanh trầm đục.
"Thế ông và Thất Tinh điều tra được gì vậy Mặc Tử?"
Bạch Mặc Tử thôi xem trò vui, lúc này mới nhẹ nhàng hắng giọng, kể về những việc mà hắn cùng Thất Tinh thu thập được.
Thất Tinh trong lúc đó cũng mang ra sổ tay, hắn không tin vào trí nhớ của Bạch Mặc Tử nên đã tự tay ghi chép lại, Trịnh Khinh Ái mỉm cười, xoa đầu khích lệ hắn.
Yêu vương tủi thân.
Hai người họ đi qua hơn năm y quán, gặp được chừng mười bốn nạn nhân của ma chém người, điểm chung là nam đều bị thương ở đùi, còn nữ lại ở tay. Nhưng cũng có một điểm ngoại lệ, có một gã đàn ông lưng gù cũng bị thương ở tay.
"Chủ nhân, còn có một điểm chung khó hiểu nữa." Thất Tinh nhìn sổ, mày hơi chau lại, vẻ mặt của hắn bình thường đã trông rất khó chịu, nay mặt ủ mày chau, trông càng đáng sợ hơn, suýt thì dọa cho tiểu nhị làm vỡ cả chén bát.
"Điểm nào?" Bạch Vân vội hỏi.
"Tất cả bọn họ đều bị thương khi đang cầm đồ ăn trên tay."
"Hả?"
Bạch Vân đột nhiên sáng tỏ.
Quỳnh An nghe tới việc ai cầm đồ ăn đều bị chém thì từ từ đặt bánh xuống bàn.
"Nghe thì có vẻ... Là một con ma trẻ con tham ăn."
"Ma tham ăn?" Bạch Mặc Tử khó hiểu.
Bạch Vân ngẩng đầu lên, từ từ nêu lên suy nghĩ của mình.
"Trước hết, vóc dáng của "con ma" này khá nhỏ." Nàng nói xong liền kéo Thất Tinh đứng dậy làm mẫu. Bạch Vân hơi điều chỉnh tư thế một chút, chậm rãi giải thích.
"Giả như bé Bảy đang cầm bánh trên tay, mà tôi lại thấp hơn hắn, thì muốn với tới nó, tôi phải làm như này." Bạch Vân vươn tay phải lên, nắm lấy ống quần của Thất Tinh, tay còn lại thì giơ cao, như thể cố gắng với lấy cái bánh kia.
"Và do nữ thì thấp hơn nam, nên đa phần họ cũng bị thương ở cánh tay hơn?"
Bạch Vân gật đầu.
"Gã đàn ông lưng gù thì dáng người thấp, nên cũng bị thương ở tay." Trịnh Khinh Ái nói thêm. Nói đoạn, nàng ta chợt nhận ra gì đó, nhưng sau hồi lâu nghĩ ngợi, quyết định không nói ra.
"Vậy vấn đề có vẻ dễ giải quyết hơn rồi." Bạch Mặc Tử cất lời, cũng vươn tay lấy cho mình một cái bánh dẻo.
"Không đâu yêu vương đại nhân." Trịnh Khinh Ái mỉm cười, quạt ngọc phe phẩy trước ngực.
"Chuyện về quỷ đoạt mạng, có liên quan đến Đọa Lạc Điêu Linh."
Yêu vương cùng Thất Tinh sững sờ. Bạch Vân và Quỳnh An lại không hiểu gì cả, nên chỉ có thể im lặng lắng nghe.
"Sao? Liên quan tới Vệ Mục Huyên?"
Trịnh Khinh Ái gật đầu.
"Trên người những thi thể chết bất đắc kỳ tử đều có tà khí của Đọa Lạc Điêu Linh. Tuy ta chưa gặp qua nàng, nhưng tà khí kia rõ ràng như vậy, ta sẽ không lầm."
Bạch Mặc Tử thoáng đắn đo, khoảng mấy tháng trước hắn có cảm nhận được sinh mệnh của Vệ Mục Huyên đang lung lay, nhưng sau đó mọi thứ đều khôi phục bình thường, Đọa Lạc Điêu Linh vẫn còn sống, không hề có dấu vết gì khác.
Dù không thể nói là thân thiết nhưng hắn vẫn thường xuyên gặp nàng ở buổi tiệc của các thần thú, hắn nhìn sơ qua thì đã hiểu được tính cách của nàng ra sao. Vệ Mục Huyên tuy lúc nào cũng xa lánh người khác, nhưng cũng không phải người xấu, càng không có vẻ gì là sẽ đi hại người cả.
So với hại người, hắn nghĩ nàng sẽ bận chuyện yêu đương với Sơn Trà quỷ - Tống Thiên Ý hơn.
"Chúng ta sẽ không xen vào chuyện quỷ đoạt hồn nữa." Trịnh Khinh Ái lại cất tiếng, lần này mọi người ngồi ở bàn đều ngạc nhiên.
"Tại sao vậy Thiên nữ?" Quỳnh An là người hỏi đầu tiên.
"Đã có phía thẩm đường của thành Vãn Xuân lo liệu rồi, chúng ta tốt nhất không nên xen vào." Trịnh Khinh Ái nhẹ giọng giải thích, Bạch Vân đồng ý với nàng ta, nàng không muốn dính tới Lý Liên Anh hay quan sai. Quỳnh An nghe xong cũng thấy có lý, trước hết là do cô có thể đang bị truy nã, sau đó Thiên nữ lại là người của Địa Ngục giáo.
"Nhưng... Khinh Ái..." Bạch Mặc Tử chợt xuống giọng, hắn nắm lấy tay nàng, làm sư tôn nhướng lên một bên mày.
"Vệ Mục Huyên là bạn của ta đó..." Yêu vương biết một mình hắn sẽ chẳng giải quyết được gì, nên cũng chỉ có thể nhờ vả Trịnh Khinh Ái mà thôi.
"Ừ thì là bạn của ông." Thiên nữ nhàn nhạt đáp.
Bạch Mặc Tử "..."
"Đi mà..."
Trịnh Khinh Ái thở dài, kéo tay của hắn ra khỏi tay mình.
"Ông biết ta dễ mềm lòng." Thiên nữ thở dài trách móc.
"Thế nên ta mới nhờ cô đó." Yêu vương cười hì hì.
"Được rồi. Trước hết, ta muốn giúp Bạch Mặc Tử điều tra thêm về vụ việc này, cũng như nếu có thể, giúp Vệ Mục Huyên, từ lúc cô ta trở thành thần thú, việc người dân chết vì dịch bệnh ít đi đáng kể. Tốt nhất không nên để một kẻ xấu xa nào khác trở thành Đọa Lạc Điêu Linh. Mọi người có ai phản đối không?"
Trịnh Khinh Ái không tự ý quyết định, nàng ta đang trưng cầu ý kiến số đông. Thất Tinh tất nhiên sẽ theo chủ nhân tới cùng. Quỳnh An thì chỉ cần không bị bắt là được.
Bạch Vân nhìn Thiên nữ, mỉm cười.
"Tôi không phản đối, ai bảo tôi thích nàng chứ."
Mọi người "..."
"Cái gì?" Thất Tinh là người phản ứng đầu tiên, hắn đứng bật dậy khỏi bàn, chỉ tay về phía Bạch Vân. Trái với thái độ của hắn, nàng bình tĩnh nói tiếp.
"Tôi nghĩ là mình biết Đọa Lạc Điêu Linh đang ở đâu."
Lời vừa dứt, mọi người lập tức im lặng. Trịnh Khinh Ái ngoắc tay, Thất Tinh bất đắc dĩ ngồi xuống theo lời nàng.
Bạch Vân hắng giọng, chậm rãi giải thích lại những điều mình đã thấy khi dùng khinh công để quan sát, về ngọn núi có hình thù kỳ lạ kia, và cả con đường đầy đá đen nữa.
"Tôi đoán các nạn nhân trong thẩm đường đều là thợ mỏ." Nàng xòe ra bàn tay, từ từ giải thích. "Bọn họ cả người gầy guộc, đa phần đều không có quá nhiều cơ bắp nhưng tay lại chai sần, còn dính nhiều dầu đốt màu đen, đó có thể là loại dầu dùng trong việc soi đèn khai thác mỏ."
Phú thương trong thành một khi tìm thấy mỏ khoáng thường sẽ thuê người dân với giá rẻ đến khai thác mỏ, sau đó thì bán lại với giá cao.
Số người chết đã được tìm thấy là năm người. Nhưng số người làm việc trong một mỏ khai thác không thể chỉ có bao nhiêu đó, có thể rất nhiều người vẫn còn đang ở trong ngọn núi kia.
Hoặc là vẫn đang miệt mài khai thác, hoặc là đã chết.
Ngày mai là lễ du xuân, bọn họ quyết định rằng sau khi kết thúc ngày lễ sẽ bắt đầu đi tới ngọn núi kia xem thử.
Còn về việc ma chém người kia, họ vốn dĩ định gác sang một bên. Ai ngờ Trịnh Khinh Ái lại nói để nàng ta giải quyết. Bạch Vân hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Mọi người không ai bảo ai, sau khi bàn bạc xong đều tập trung dùng cơm, rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Bạch Vân trước khi lên lầu có ngỏ ý xin Quỳnh An ít bánh kẹo. Vì vậy sau khi tắm xong, cô liền ân cần mang bánh sang cho nàng.
Thế nhưng Quỳnh An còn chưa kịp ghé đến, đã thấy Bạch Vân ôm gối vội vội vàng vàng lướt qua cô, chui vào phòng của Trịnh Khinh Ái, đóng cửa lại.
Ủa? Còn mớ bánh này thì sao? Mấy người có tri kỷ rồi nên muốn chê đồ ăn là chê hả?
Trịnh Khinh Ái gấp gọn lại quần áo được treo trên bình phong, cất vào nhẫn không gian. Nàng vừa quay lại thì đã nhìn thấy Bạch Vân đang ngồi chễm chệ trên giường mình. Thiên nữ nhướng mày, cười hỏi.
"Sao Bạch Vân không về phòng ngủ?"
"Phòng tôi trăng sáng quá..." Bạch Vân vờ vịt nói, nàng không có ý định rời khỏi, ngược lại còn co chân lên, chiếm mất một góc giường.
"Trú tạm phòng nàng nhé?"
Trịnh Khinh Ái chậm rãi lắc đầu, ngồi xuống một bên giường.
"Tri kỷ có ngủ cùng nhau không?"
Bạch Vân nhếch khóe môi: "Có, lần đầu nàng là người đề xuất."
Lúc đó nàng đã suýt bóp chết Trịnh Khinh Ái, Bạch Vân nghĩ thầm.
Trịnh Khinh Ái chống cằm, cười hỏi: "Vậy nghĩa là bây giờ ta không có quyền từ chối đúng không?"
Bạch Vân chớp mắt nhìn nàng ta, suy nghĩ trong đầu thoáng chốc trở nên méo mó, từ hình ảnh mình bóp cổ Trịnh Khinh Ái lại biến thành hình ảnh Trịnh Khinh Ái bóp cổ mình.
"Nếu nàng thích thì được." Bạch Vân vô thức nói.
Thiên nữ khó hiểu nghiêng đầu. Bạch Vân vội xua tay, làm ra vẻ không có chuyện gì. Nàng cúi mặt xuống, không dám ngẩng lên, như sợ bắt gặp phải ánh nhìn của người kia, dù Trịnh Khinh Ái vẫn luôn đeo bịt mắt.
"Bạch Vân nghĩ ta thích gì?" Nàng ta chợt hỏi.
Bạch Vân ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút rồi quay đi, tránh nhìn vào Thiên nữ.
"Nàng thích chơi trò tri kỷ với tôi, chứ không thích tôi."
Trịnh Khinh Ái không đáp lại. Bạch Vân khổ sở bật cười. Người kia nhẹ nhàng vươn tay, nắm lấy tay nàng.
"Bạch Vân rất... quan trọng với ta."
"Như cách sư tôn của ta quan trọng với ta, học trò của ta quan trọng với ta." Dừng một chút, nàng ta vội vàng nói thêm. "Nhưng dĩ nhiên sẽ không giống như Thất Tinh, Bạch Mặc Tử."
"Bạch Vân khác họ, dẫu cũng giống như sư tôn, hay học trò, nhưng cũng sẽ khác đi ý nghĩa."
Bạch Vân không ngẩng mặt nhìn nàng ta, Trịnh Khinh Ái càng thêm bối rối, nhích người về trước, gần như nép sát vào người Bạch Vân.
"Ta... Bạch Vân... việc thích hay không thích bây giờ... ta không thể xác nhận hay hình dung được. Ta chưa từng được dạy về nó." Thiên nữ khẽ xoay mặt đi, nhìn như đang rối rắm. "Do ta vô tri đần độn, học nhiều hiểu ít..."
Bạch Vân vội nắm lấy tay nàng ta, muốn Trịnh Khinh Ái thôi tự trách mình. Thế nhưng người kia lại nhẹ nhàng ngẩng đầu, cánh môi khẽ động.
"Ta không biết mình có thích hay không. Nhưng ta muốn Bạch Vân là của ta."
"Nếu như việc đó có ích kỷ và không thể chấp nhận được."
"Thì chí ít, xin hãy để em thuộc về người."
______________________________________
Lời tác giả:
Mình đã trở lại sau một chuyến đi dài xả stress, và công việc thì vẫn chưa xong, haha. Sắp tới mình sẽ di cư từ Sài Gòn ra Hải Phòng để ở cùng người yêu, có lẽ sẽ là một thời gian dài lặn tăm nữa. Nhưng mình vẫn sẽ ra chương khi đã beta xong, nên cứ yên tâm nhé.
Bên cạnh đó, Ngàn Năm Say là tác phẩm mình chỉ đăng tải ở Wattpad, nếu nó xuất hiện ở nơi khác thì chắc chắn là đã đăng mà không có sự cho phép của mình. Mình mong các bạn có thể đọc tại đây để ủng hộ mình nhé.
Nếu thích Ngàn Năm Say thì hãy comment, review và giới thiệu tới bạn bè của bạn. Những hành động trên ủng hộ tinh thần của mình rất nhiều. Một lần nữa cảm ơn các bạn vì đã cùng mình đi dọc hành trình lịch sử của lục địa Đại Ngư.
Hẹn gặp các bạn ở chương mới trong thời gian sớm nhất.
Ngủ ngon.