Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 138




Triều như thanh vân (2)

Mãnh hổ vồ tới tập kích, ngựa xe đại loạn, chiếc xe ngựa mà Vệ Đình Húc đang ngồi mang theo nàng lao xuống vách núi.

"Nữ lang!" Tiểu Hoa muốn nỗ lực xoay chuyển tình thế kéo xe ngựa trở lại, con ngựa bị chấn kinh trở nên cuồng dã khó ngăn cản, Tiểu Hoa túm lấy thanh chắn ở phía sau xe, dốc hết sức tháo bỏ thanh gỗ chắn đó xuống, xe ngựa vẫn như trước không thể khống chế mà rơi xuống vách núi.

Tiểu Hoa ném thanh gỗ chắn đi định nhảy xuống theo Vệ Đình Húc, mãnh hổ chợt lao tới vồ nàng ngã trên mặt đất, móng vuốt tựa như móc sắt quét qua sau lưng nàng. Trọng Kế vẫn đi theo phía sau không biết từ lúc nào đã xông ra, xuy tiễn đưa lên miệng thổi "phốc" một tiếng, một mũi tên phóng ra ngoài, cắm ngay bên hông của mãnh hổ.

Trên mũi tên có bôi ma dược, ma dược này chính là do Trọng Kế tự mình tinh luyện, mặc dù dược tính không mạnh như "Tái ma phí", nhưng cũng đủ để làm cho một người lớn trẻ khỏe bị tê liệt trong nháy mắt. Bất quá đối phó với mãnh hổ thì lại hơi yếu một chút. Chỉ một mũi tên đó không tạo thành bao nhiêu tổn hại đối với hành động của mãnh hổ, ngược lại còn chọc giận mãnh hổ, khiến nó càng thêm cáu kỉnh.

Tiểu Hoa dùng tay trần khống chế đầu nó, không để cho nó cắn vào cổ mình, vì thế mà móng vuốt sắc của mãnh hổ liền vung ra, ở trên người Tiểu Hoa điên cuồng cào quét.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đều chạy trở lại hết rồi?" Mãnh Đạt Hãn ở phía sau vừa mới chuẩn bị tiến vào rừng thì thấy các xa phu được thuê tới chẳng hiểu tại sao đều chạy ngược trở lại, tinh binh túm lấy một người đang chạy hỏi, nói phía trước có mãnh hổ.

"Mãnh hổ?! Nhanh! Nhanh lên!" Mãnh Đạt Hãn kêu to, "Mau dẫn bổn vương đi xem mãnh hổ có bộ dạng như thế nào!"

Tinh binh nhất thời sửng sốt, chỉ có thể tuân mệnh.

"Quốc vương gần đây kỳ kỳ quái quái như thế nào ấy, so với trước kia không giống nhau?" Có một binh lính nhỏ giọng nói.

"Quốc vương vẫn luôn kỳ kỳ quái quái mà." Một người khác lại nhỏ giọng hơn ghé vào lỗ tai hắn nói, "Mỗi thời điểm là một tính cách, ai cũng đoán không ra."

Không có binh khí vừa tay, các binh lính cũng không dám tùy tiện tiến lên. Tiểu Hoa bị mãnh hổ cào đến toàn thân đầy máu, Trọng Kế nóng nảy kêu lên:

"Bây giờ không cứu người còn đợi đến khi nào!"

Nhưng Tiểu Hoa lại lo lắng cho Vệ Đình Húc, hướng đến mọi người chung quanh hô: "Ta đến khống chế con hổ này! Các ngươi đi cứu nữ lang!"

"Ầm" một tiếng nổ lớn do xe ngựa nện vào vách núi khiến cho Tiểu Hoa trong lòng chấn động.

Nữ lang!

Chân Văn Quân một tay bắt lấy cành cây ướt sũng, trên cành cây toàn bộ đều là rong rêu, rất khó nắm chặt nên cứ liên tục tuột xuống.

"Ôm lấy ta Tử Trác!"

Lúc xe ngựa của Vệ Đình Húc sắp lao xuống vách núi, Chân Văn Quân đã liều lĩnh đem Vệ Đình Húc lôi ra khỏi xe ngựa, không thể khống chế tốt thăng bằng hai người cùng nhau bị xe ngựa kéo theo xuống. Chân Văn Quân một tay ôm lấy Vệ Đình Húc một tay liều mạng cố bắt lấy một vật cứu mạng nào đó, cánh tay bị cọ quét đến loạn thất bát tao, cuối cùng túm được một cành cây cứu mạng, chấm dứt thế rơi tự do của hai người.

Vệ Đình Húc gắt gao ôm vòng qua eo Chân Văn Quân, trên mặt ít nhiều cũng có chút kinh hồn chưa định khó có thể che giấu. Lúc Tiểu Hoa không kéo chiếc xe ngựa lại được, vào khoảnh khắc khi nàng nhìn thấy vực sâu đen ngòm không thấy đáy kia, nói không sợ chết tuyệt đối là nói dối.

Nhưng nàng biết Chân Văn Quân nhất định sẽ đến cứu nàng, cuối cùng, Chân Văn Quân quả thực đã xuất hiện, cũng thật sự bảo vệ nàng một mạng.

"Bảo bối của ta Tử Trác, không có việc gì chứ?" Cánh tay chính mình còn đang chảy máu nhưng Chân Văn Quân quan tâm nhất vẫn là Vệ Đình Húc.

"Không có việc gì."

"Không có việc gì là tốt rồi. Ôm chặt ta, chúng ta phải đi lên!"

Tiểu Hoa nghe thấy âm thanh xe ngựa rơi xuống vỡ nát mà trong lòng chấn động dữ dội, một tia sức lực vừa được níu lấy để đối kháng cùng mãnh hổ nhất thời tiêu tán không còn lại chút gì.

Sơn đạo chật hẹp lấp kín cả lối thông hành, các binh lính không thể đồng loạt xông lên, chỉ có thể từng đợt hai ba người liên thủ, thế đơn lực bạc tiến đánh mấy lần đều bị mãnh hổ đang tức giận đẩy lùi, có một người khuôn mặt bị cào nát, ai cũng không dám tùy tiện tiến lên nữa.

Trọng Kế nhìn ra được Tiểu Hoa đang xuất thần, càng thêm sốt ruột.

Nàng vậy mà lại xuất thần! Đang ở giữa ranh giới sống còn mà nàng lại nghĩ đến chuyện khác! Trọng Kế chỉ muốn xông lên đập cho Tiểu Hoa tỉnh lại.

"Ngao ——!"

Từ phía sau Trọng Kế có một người lao tới, hướng đến mãnh hổ gầm gừ.

Ngay từ đầu mãnh hổ vẫn chưa phản ứng người nọ, chỉ nghĩ đến miếng ăn sắp vào miệng. Nó đã quá đói bụng, đói đến mức chỉ có thể bí quá hóa liều, liều mạng kiếm ăn.

"Trở lại!" Trọng Kế nhìn thấy người vừa mới gầm gừ lại là một tiểu cô nương, tiểu cô nương mang theo hai thanh mã đao cao gần bằng nàng đẩy gạt đám binh lính đang do dự ra lao về phía mãnh hổ, hai thanh mã đao dựng thẳng cắm vào sau lưng mãnh hổ, suýt nữa xuyên thủng cả ngực.

Trọng Kế cả kinh, tiểu cô nương này từ đâu tới vậy? Xem trang phục cùng diện mạo cũng không quá giống người Đại Duật.

Người này chính là Tiểu Kiêu!

Mãnh hổ đau đớn phát cuồng, động tác nhanh hơn gấp mấy lần, giương móng vuốt nhào về hướng Tiểu Kiêu. Tiểu Kiêu di chuyển giống như một con thỏ chạy trốn, lộn nhào sang bên cạnh né tránh, nhân cơ hội rút mã đao ra. Mãnh hổ hướng đến nàng điên cuồng gào rống, Tiểu Kiêu giữ vững song đao ở hai bên người, gầm lên đáp trả, không chút thoái nhượng.

Mãnh hổ máu tươi đầm đìa đi quanh quẩn ở bên người Tiểu Kiêu, dè dặt không ít, Tiểu Kiêu hướng đến đám binh lính ở phía sau mãnh hổ ra hiệu bằng ánh mắt.

Lên!

Vốn định hôm nay chạy cấp tốc thì có thể đến được biên cảnh Nam Nhai, nếu như tiến vào được Đại Duật Chân Văn Quân cũng có thể an tâm không ít.

Không nghĩ tới Nam Nhai chưa thấy đâu, ngược lại hết sức xui xẻo mà chạm trán một con hổ điên, tổn thất nặng nề.

Xe ngựa bị lật đổ hết bảy tám chiếc, tất cả đều là xe ngựa chuyên chở hàng hóa. Thi thể của mãnh hổ ở một bên, cả đám người đang bàn bạc đem nó cắt da, thịt dùng để đêm nay nướng ăn. Chân Văn Quân an trí ổn thỏa cho Vệ Đình Húc sau đó đứng ở bên vách núi nhìn xuống một lát, thật sự không cam lòng, bèn tập hợp nhân thủ đi tìm mấy cây mây bền chắc buộc chúng vào với nhau, nàng muốn đi xuống chân núi đem hàng hóa vớt trở lên lại.

Các binh lính đều nói rất nguy hiểm, vạn nhất cây mây bất ngờ bị đứt thì nàng sẽ ngã xuống chết mất.

"Ta cũng muốn đi!" Tiểu Kiêu ngồi xổm bên vách núi nhìn xuống dưới, phát hiện Chân Văn Quân đang tự mình buộc những cây mây lại với nhau tựa hồ muốn đi xuống, nàng hưng phấn đến mức kêu to.

"Ngươi? Ngươi đi được sao?" Chân Văn Quân bất chấp ý kiến của những kẻ nhát gan khác, đem từng cây mây buộc lại thật chắc chắn.

"Ta đi được!" Tiểu Kiêu hướng đến Chân Văn Quân giơ ra ngón tay cái.

"Nữ lang, thật sự rất nguy hiểm." Có người nói với Vệ Đình Húc, "Nữ lang nên khuyên nhủ Chân nữ lang không nên mạo hiểm, hàng hóa mất đi có thể mua lại, mạng không còn mới là lợi bất cập hại."

Vệ Đình Húc hỏi Chân Văn Quân: "Ngươi nắm chắc chứ?"

Chân Văn Quân: "Đi xuống thử xem mới biết được."

"Vậy đi đi."

"A mẫu! Ta cũng muốn đi!" Tiểu Kiêu nói xong cũng đã đu lên trên cây mây.

"Đừng nháo!" Chân Văn Quân xách nàng qua một bên.

"Ta không có hồ nháo." Tiểu Kiêu không vui, trong mắt ngấn lệ.

Chân Văn Quân không có biện pháp: "Ngươi xác định là muốn đi xuống?"

Tiểu Kiêu vội vã gật đầu.

"Đi theo phía sau ta, ta xuống trước, sau khi xác định an toàn rồi ngươi mới xuống."

"A......"

"Còn kêu a mẫu nữa thì ngươi ở lại."

Tiểu Kiêu nhanh chóng đem một chữ còn lại nuốt trở vào.

Chân Văn Quân cùng Tiểu Kiêu giống như hai hầu tử dọc theo những cây mây thuận lợi hạ xuống tới chân núi, đem phần lớn châu báu tất cả đều vận chuyển trở lên, giảm bớt tổn thất đến mức thấp nhất. Các binh lính cùng xa phu đã ngã chết chỉ có thể an táng ở tại chỗ. Việc này đã làm chậm trễ thời gian của các nàng một ngày, hơn nửa đêm lại chạy tiếp thì thật sự rất nguy hiểm, chỉ có thể ở trong rừng hạ trại nghỉ ngơi một đêm.

Chân Văn Quân tìm đến xa phu dẫn đường, xa phu nói hắn đã sinh sống ở đây nhiều năm như vậy, con đường này mặc dù không phải quan đạo do quan gia tu kiến, nhưng xe đến người đi cũng không ít. Theo lý mà nói mãnh thú đều sẽ lảng tránh những khu vực có dấu vết hoạt động của con người, con mãnh hổ này xuất hiện ở đây thậm chí vừa xuất hiện liền đả thương người, quả thực rất kỳ quái. Các binh lính mổ bụng con hổ ra, phát hiện bên trong trống trơn cái gì cũng không có.

"Đây là phải nhịn đói bao lâu rồi?"

"Thảo nào lại phát cuồng."

Trong lúc Chân Văn Quân băng bó vết thương nghe được bọn họ nói như vậy, có một loại cảm giác không thoải mái.

Tiểu Hoa bị thương nặng, máu có chút cầm không được. Bên trong lều trại ngọn đèn sáng rực, bên cạnh Trọng Kế là một đống vải ướt sũng máu, Tiểu Hoa nằm trên tấm thảm lông không có một tia huyết sắc.

"Vì sao lại không cầm được máu?" Vệ Đình Húc quỳ ngồi ở bên cạnh trông coi, tưởng rằng lần này Tiểu Hoa còn có thể giống như vô số lần bị thương trước đây, băng bó xong ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại sẽ khỏe mạnh giống như ngày thường. Nhưng khi nhìn thấy máu chảy càng lúc càng nhiều, Trọng Kế căn bản không có biện pháp cầm máu, Vệ Đình Húc mới biết lần này có chút bất đồng.

"Nàng vốn phải dựa vào độc tố khác mà giữ lấy một hơi thở, quỷ cưu bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lấy tính mạng nàng, sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi." Trọng Kế lấy đến một lọ thuốc đưa tới bên miệng Tiểu Hoa, "Nước thuốc này có thể giúp ngươi tụ khí nhất thời, còn có chút tác dụng gây tê liệt. Ta phải giúp ngươi khâu vết thương, kiên trì một chút."

"Ngươi giúp ta...... cái gì?" Tiểu Hoa gian nan mở to hai mắt, suy yếu hỏi.

Trọng Kế đem một cuộn da trâu mở ra, bên trong có kim châm có sợi chỉ, từng dãy được sắp xếp trật tự dựa theo kích thước dài ngắn.

"Khâu vết thương." Trọng Kế cầm lấy kim chỉ, tựa như muốn khâu vá lại y phục.

"Ngươi biết khâu?" Vệ Đình Húc đã từng đọc qua trong sách cổ về thần y Hoa Đà có thể dùng kim chỉ khâu hợp khe hở ở ruột, cho dù đầu bị tách mở cũng có thể khép lại, hết sức thần kỳ. Nàng vẫn luôn muốn được tận mắt chứng kiến, mà hiện nay người biết kỹ thuật này đã ít lại càng ít, không nghĩ tới Trọng Kế lại là một trong số đó.

Trọng Kế vội vàng chuẩn bị, ánh mắt cũng chưa từng nâng lên: "Biết thì biết, chẳng qua trước kia đều thử nghiệm trên thịt lợn, chưa từng sử dụng trên thân thể con người. Nàng là người đầu tiên."

Tiểu Hoa: "Ngươi......"

"Đừng nhiều lời." Trọng Kế tiện tay đem một mảnh vải rách nhét vào miệng Tiểu Hoa để cho nàng câm miệng lại, "Thuốc cũng đã uống xong ta coi như ngươi đáp ứng để cho ta khâu lại, tiết kiệm chút hơi sức đi. Ta phải bắt đầu rồi, Vệ nữ lang, ngươi có thể ở bên ngoài chờ ta không?"

Chân Văn Quân vén màn lên tiến vào, thấy một cuộn ngân châm cùng chỉ đen được bày ra bên cạnh Tiểu Hoa, thoáng chút sửng sốt, hỏi: "Đây là muốn làm cái gì?"

"Trọng Kế muốn giúp Tiểu Hoa khâu vết thương." Vệ Đình Húc đứng lên mang theo Chân Văn Quân cùng nhau ra khỏi lều, "Ngươi theo ta ra bên ngoài chờ."

"Khâu vết thương?" Chân Văn Quân thoáng dừng bước, quay đầu lại nhìn chằm chằm số kim chỉ trên cuộn da trâu, đặc biệt nhìn chằm chằm sợi chỉ màu đen.

Trọng Kế nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ đang dùng ánh mắt thỉnh cầu nàng mau chóng rời đi.

"Văn Quân?" Vệ Đình Húc gọi nàng một tiếng, nàng mới như vừa tỉnh mộng cùng với Vệ Đình Húc ra khỏi lều trại.

"Ngươi không yên tâm đối với Trọng Kế?" Sau khi ra khỏi lều trại Vệ Đình Húc hỏi nàng.

"Không, ta, ta chỉ là tò mò đối với kỹ thuật khâu vết thương của nàng. Nghe nói hiện nay người có thể sử dụng thuật này cứu người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Không nghĩ tới Trọng Kế tuổi nhỏ như vậy mà lại biết được bí thuật này."

Vệ Đình Húc kề sát vào nói: "Nói vậy ngươi cũng đã nhìn ra, Trọng Kế tuổi thật và tướng mạo bên ngoài của nàng tuyệt đối không phù hợp."

Chân Văn Quân gật gật đầu.

"Người này thần bí, tựa hồ cất giấu rất nhiều bí mật."

Dùng chỉ đen xỏ xuyên qua ngân châm, Trọng Kế thăm dò mạch đập của Tiểu Hoa, sau khi xác định nàng đã mất cảm giác liền bắt tay vào khâu vết thương.

Quá trình khâu vết thương vô cùng thuận lợi, không đến một canh giờ đã làm cho toàn bộ miệng vết thương của Tiểu Hoa đều khép lại thật tốt. Chẳng qua là máu độc dính đầy cả tay, nàng phải nhanh chóng tẩy trừ, nếu không độc tố nhập thể, vô cùng có khả năng thối rữa khó chữa khỏi.

"Ta lúc mười sáu tuổi đang ở Bắc Lâu."

Khi Trọng Kế sắp sửa rời đi để cho nàng yên tĩnh nghỉ ngơi, không nghĩ tới thời gian Tiểu Hoa tỉnh lại so với dự đoán sớm hơn rất nhiều.

Trọng Kế nghe được thanh âm suy yếu của nàng, dừng hết mọi động tác.

"Cứu giúp một cô nương."

.......

Lý Duyên Ý không có đến dùng bữa tối cùng Canh Thái hậu, Quảng An cung lại nghênh đón một vị khách khác. Ca ca đích xuất* của Canh Thái hậu, Canh Bái.

(*) Đích xuất (嫡出): con vợ cả

Sau khi Canh Bái đến đây Canh Thái hậu cho mọi người lui đi, hỏi Canh Bái: "Chuyện mà trước đây ai gia kính nhờ ca ca, không biết đã tiến hành như thế nào rồi?"

Canh Bái nói: "Thái hậu không cần nóng vội, Tạ thị kia xa xôi ở tận bắc cương, muốn diệt trừ còn cần bàn tính lâu dài. Trước mắt còn có chuyện trọng yếu hơn, một khắc cũng không thể chậm trễ."

"Còn chuyện trọng yếu hơn?" Canh Thái hậu chụp lấy tay vịn trên ghế đứng lên: "Trước mắt còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn hoàng tự?"

"Vệ gia yêu nữ Vệ Tử Trác."