Nga Mỵ

Chương 32




Edit: Nguyệt Nha

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Đang lúc nói chuyện, Huyền Vũ lao xuống, vững vàng đáp trên một vách núi bằng phẳng phía trước đỉnh Ứng Bàng.

Phất trần trên tay Phù Nhĩ Đãi nhẹ nhàng quét qua, trên vách núi lộ ra một cửa động rộng hai trượng, cao ba trượng, hắn đưa tay làm tư thái mời, rồi mang theo Doãn Tử Chương và Chu Chu đi vào động.

Động phủ của Nguyên Anh tổ sư cho dù khiêm tốn mộc mạc cỡ nào, thì các tu sĩ Trúc Cơ như Bảo Pháp Hổ vẫn không thể sánh bằng, bên trong động, bốn vách tường đều do linh thạch màu tím xây thành, trên đỉnh khảm Cửu Dương Thạch, ánh vàng sáng chói huy hoàng.

Đi qua một hành lang chính là đại điện, Vưu Thiên Nhận đang ngồi, hơi nghiêng người tựa vào trên ghế lót da Bạch Hổ, bên cạnh là bốn đồng tử mặc áo xám hầu hạ, rất uy phong tự tại.

Phù Nhĩ Đãi đi lên phía trước hành lễ nói: “Bái kiến sư tổ, Doãn sư đệ đến.”

Vưu Thiên Nhận mở mắt, hừ một tiếng: “Bổn tọa sống mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên nghe được, sư phụ muốn gặp đồ đệ còn phải chờ hai ngày!”

Hắn cố gắng trưng lên bộ dáng sư phụ uy nghiêm, tiếc rằng khóe miệng cùng nụ cười trong đáy mắt lại toàn bán đứng hắn.

Hắn đắc ý a! Đệ tử mới thu này thật sự quá cho hắn thể diện rồi! Một tháng từ Luyện Khí kỳ tầng bảy vọt lên tầng chín, chỉ bằng sức một người mà thắng đẹp ba Luyện Khí kỳ tầng tám, hai Luyện Khí kỳ tầng chín, bây giờ cả Thánh Trí phái trên dưới đều khen ngợi hắn có ánh mắt tốt, thu được đồ đệ giỏi, bàn về thiên phú, bàn về tốc độ tu luyện đều đứng đầu phái Thánh Trí kể từ khi sáng lập tới nay.

Đệ tử mình thu nhận người sau so còn xuất sắc hơn người trước, sao hắn có thể không nở gan nở ruột?

Thống Chướng phái, Phách Thiền phái, Thượng Sư phái bên cạnh, mấy lão quỷ đó nếu biết hắn thu được đệ tử nhập thất như vậy, nhất định hâm mộ đến xám mặt đi.

Vưu Thiên Nhận càng nghĩ càng đắc ý, suýt nữa nhịn không được ngửa mặt lên trời cười lớn.

Đối với sự chỉ trích giả dối của sư phụ, Doãn Tử Chương lười ra vẻ sợ hãi, cũng không giải thích, chỉ tiến lên cung kính dập đầu hành lễ, bởi vì Chu Chu là đệ tử của Trịnh Quyền, dựa theo quy củ Thánh Trí phái, nàng cũng là đệ tử Vưu Thiên Nhận, cho nên đành đến bên cạnh Doãn Tử Chương cùng hành lễ.

Vưu Thiên Nhận đang đắc ý, bỗng nhiên liếc thấy Chu Chu, tâm tình tốt lập tức bị phá hỏng, phất tay một cái tức giận nói: “Đứng lên cả đi.”

Đều tại tên khốn Trịnh Quyền kia! Thu đồ đệ gì không thu lại đòi thu thứ vô dụng này. Nếu để người khác biết hắn có một đồ đệ vô dụng cực phẩm như vậy, không cười rớt răng mới là lạ.

“Con tới đây!” Vưu Thiên Nhận không để ý đến Chu Chu, vẫy vẫy Doãn Tử Chương, bảo hắn đi tới.

Cẩn thận đánh giá khí sắc Doãn Tử Chương một phen, lại đem linh khí xuyên vào trong cơ thể hắn một vòng, Vưu Thiên Nhận nhíu mày nói: “Con gần đây uống Trúc Cơ Đan?”

Doãn Tử Chương kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: “Phải”

Phù Nhĩ Đãi đứng phía dưới lại càng kinh ngạc, theo ý sư tổ, Trúc Cơ Đan mà Doãn Tử Chương uống không phải do hắn phát, vậy một thiếu niên không có bối cảnh gì, lấy Trúc Cơ Đan ở đâu ra? Khó trách tu vi tăng lên nhanh như vậy!

Bây giờ uống Trúc Cơ Đan, ắt hẳn trên tay không chỉ có một viên, số đệ tử Luyện Khí kỳ trong Thánh Trí phái có thể có được Trúc Cơ Đan chỉ đếm trên đầu ngón tay, có thể có hơn hai quả, chỉ sợ cũng chỉ có Doãn Tử Chương trước mặt này mà thôi.

Phù Nhĩ Đãi là họ hàng bà con xa của chưởng môn Phù Ngọc, có tầng quan hệ này, mà năm đó vẫn phải phí công sức rất lớn mới có được một viên Trúc Cơ Đan, bây giờ thấy Doãn Tử Chương phung phí, không khỏi vừa hâm mộ vừa hiếu kỳ.

Chu Chu hoàn toàn không hiểu Trúc Cơ Đan là vật gì, mở to mắt nhìn bên này một chút lại nhìn bên kia một chút, không hiểu ra sao.

Vưu Thiên Nhận nghĩ nghĩ, dĩ nhiên hiểu được lý do tại sao Doãn Tử Chương phải mạo hiểm ăn ‘thuốc tăng công lực’ vào lúc này, nhưng hắn cũng không chỉ trích Doãn Tử Chương nóng lòng như Bảo Pháp Hổ, ngược lại nói: “Người tu đạo như chúng ta theo đuổi trường sinh vốn là nghịch thiên, phải can đảm không sợ hãi, có được ý chí và dũng khí trước nay chưa từng có, nếu trước nghĩ sau lo quá nhiều ngược lại sẽ không tốt. Kỳ Trúc Cơ chưa biểu lộ rõ ràng, nhưng tương lai nếu con muốn Kết Đan, Kết Anh, ngoài tu vi căn cơ ra, quan trọng nhất vẫn phải tu tâm, tâm bất ổn tạp niệm quá nhiều sẽ dễ bị tâm ma xâm nhập, sắp thành lại thất bại. Hiện tại nói những thứ này vẫn còn quá sớm, lọ Bồi Nguyên đan này con cầm đi, trước trận tỉ võ của đệ tử ngoại môn, con phải chuyên tâm điều dưỡng cơ thể, ổn định căn cơ, chuyện Trúc Cơ đợi sau tỉ võ môn phái rồi hãy bàn.”

Doãn Tử Chương gật đầu nói: “Đệ tử biết.” Rồi đưa tay nhận lấy bình ngọc nhỏ chứa đan dược.

Nguyên Anh tổ sư ra tay rất hào phóng, một bình Bồi Nguyên đan có ít nhất hai, ba mươi viên, Chu Chu nghĩ đến số linh thạch thù lao lấy được mỗi ngày chỗ Kinh Cát Nhân chỉ đổi được ba viên, trong lòng nhất thời cảm thấy không công bằng.

Vưu Thiên Nhận cười vỗ vỗ vai Doãn Tử Chương, ôn hòa nói: “Con rất khá, nhưng nhớ kỹ, con là người có sư phụ, sư phụ của con là người đứng đầu Thánh Trí phái, nếu có người cố tình gây sự, lấy lớn hiếp nhỏ, liền bảo hắn tới tìm ta, tiểu hài tử không nên cậy mạnh.”

“Vâng” tất cả mọi người đều có thể thấy được Vưu Thiên Nhận là thật tâm yêu quý đồ đệ bảo bối này, ngay cả Doãn Tử Chương cũng không khỏi ấm áp trong lòng.

Chỉ có Chu Chu ngầm thè lưỡi: Bây giờ mới nói lời này, sao không nói sớm đi?

“Năm ngoái đại sư huynh của con xuống núi lịch lãm, Nhị sư huynh, Tam sư tỷ đều đang bế quan, qua ít ngày nữa sẽ cho các con gặp nhau. Ngọc giản kia nếu có gì không hiểu hãy tới tìm vi sư, đợi con hiểu hết nội dung trên ngọc giản rồi, đích thân vi sư sẽ truyền cho con những công pháp khác. Bây giờ đi xuống nghỉ ngơi đi, Phù Nhĩ Đãi đi an bài chỗ ở cho nó.”

Từ đầu đến cuối, Vưu Thiên Nhận đều giống Phù Ngọc, hoàn toàn không để ý tới Chu Chu.

May mắn Chu Chu căn bản không thèm để ý cái này, nàng chỉ cần có ăn có mặc, có người dưỡng lão là đủ hài lòng, những người không liên quan kia dùng thái độ gì với nàng, nàng đều không quan tâm.

Phù Nhĩ Đãi là người khá hiền hậu, mặc dù Vưu Thiên Nhận một chữ cũng không đề cập tới Chu Chu, nhưng hắn vẫn nhiệt tâm an bài một phòng không tệ cho nàng, ngay gần động phủ của sư phụ nàng Trình Quyền, một bên là một mảnh dược điền lớn, một bên là linh tuyền nổi tiếng trên đỉnh Ứng Bàng, linh khí ở đó còn nồng đậm hơn cả động phủ của Vưu Thiên Nhận.

Đối với một môn phái mà nói, đan dược rất quan trọng, cho nên dù là sư tổ Nguyên Anh, cũng phải đem phần đất tốt nhất để trồng thuốc, trồng ra linh dược chất lượng cao hơn cung cấp cho Luyện Đan Sư sử dụng.

Chu Chu nhìn thấy căn phòng trúc ba gian tinh xảo kề sát sườn núi Ứng Bàng, trong lòng rất thỏa mãn, nhất thời cảm thấy tương lai bừng sáng tốt đẹp. Chỗ ở của Doãn Tử Chương cao hơn, gần động phủ Vưu Thiên Nhận, sườn núi cao và dốc, khoảng cách tới chỗ Chu Chu ở không xa, từ sườn núi nhảy xuống là được.

Với tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín của Doãn Tử Chương, mặc dù không thể ngự kiếm phi hành, nhưng dựa vào một số pháp thuật nhỏ như Thuật Khinh Thân, muốn nhảy từ trên núi xuống vô cùng đơn giản.

Thu xếp hai người ổn thỏa, Phù Nhĩ Đãi đoán chừng Trịnh Quyền hẳn đã kiểm tra xong phòng đan, liền nói mang Chu Chu đi bái kiến sư phụ.

Trong lòng Chu Chu có chút không tình nguyện, nhưng lại không thể không đi, hơi do dự, lại nghe Doãn Tử Chương nói: “Ta cũng muốn đi bái kiến Trịnh Quyền sư tôn.”