Ngã Dục Phong Thiên

Chương 401: Hắn là người không mặt áo xanh!




Nhưng ngọn gió kia vẫn còn tồn tại, thổi qua hư ảnh đại đỉnh, làm cho đỉnh kia vặn vẹo, giống như trôi qua năm tháng. Cái đỉnh này vốn là hư ảo, không có khả năng tồn tại lâu dài qua một giáp thời gian. Vì vậy cái đỉnh như có uy lực vô cùng chỉ trong giây lát liền tiêu tán.

Cho đến khi ngọn gió này quét qua người Đạo tử Mặc Thổ - La Xung, mềm mại thổi qua, mang đi sức sống trên làn da của y, làm cho hai tay lộ ra bên ngoài của y xuất hiện nếp nhăn, khiến cho khuôn mặt dưới mặt nạ càng trở nên già nua, làm cho sinh cơ của y, tại trong chớp mắt như bị mạnh mẽ rút đi một giáp. Một cảm giác suy yếu khó mà hình dung trực tiếp sinh ra trong lòng La Xung. Làm cho y kịch liệt biến sắc, thân hình không ngừng run rẩy, miệng phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lui sau, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng không thể tin nổi.

- Ngươi…..

Thân hình y run rẩy, sắc mặt tái nhợt, làn da khô héo, thân thể cũng lập tức ốm đi một vòng, mặt nạ trên mặt liền bị bóc ra, lộ ra đầu tóc nửa bạc, lộ ra khuôn mặt già nua… Trên khuôn mặt kia còn sót lại một chút anh khí chưa tiêu tán. Chỉ là vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt khủng hoảng làm cho bốn phía nháy mắt lâm vào tĩnh mịch như chết.

Ba tu sĩ mặt nạ xanh kia mạnh mẽ đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng, mà đám tu sĩ bên dưới kia, sau một lúc trầm mặc thì lâp tức bộc phát một trận kinh hoảng hút khí.

Mà Đạo tử còn lại Từ Phỉ thì sắc mặt đại biến, thân hình vô ý thức lùi ra sau, sợ hãi, nhìn Mạnh Hạo như nhìn mãnh thú.

Vương Lệ Hải, Hàn Sơn Đạo đều hít sâu một hơi khí lạnh, hai người trợn mắt há mồm, tâm thần ầm ầm nổ vang.

Thần thông như thế đủ để chấn động thiên hạ, từ đầu tới cuối, Mạnh Hạo chỉ chém ra một kiếm!

Một kiếm làm Phủ bảo rủ mục, tiêu tán huyễn đỉnh, lấy đi một giáp năm tháng của La Xung… Hết thảy, làm cho nơi này tràn ngập hoảng sợ cùng tiếng bàn tán.

- Đây là… đây là thuật pháp gì!?

- Là thanh kiếm kia, chắc là thần thông kinh người từ thanh kiếm kia!

- Khó trách hắn dám khiêu chiến Kết Đan, hắn là ai vậy? Hắn mặc áo bào xanh, hay là…

Tại trong tiếng ồn ào bàn tán, La Xung run rẩy hoảng sợ, vẻ mặt mờ mịt hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt một mảnh. Mà lúc này Mạnh Hạo cũng vung tay, thản nhiên mở miệng.

- Lấy một giáp năm tháng của ngươi, cho ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng!

Mạnh Hạo nói xong, cũng không nhìn tên Đạo tử Mặc Thổ kia, mà đưa mắt nhìn về phía Vương Lệ Hải cùng Hàn Sơn Đạo.

- Gương mặt hôm nay của các hạ chính là dung mạo thật sự sao!? Thất bại ngày đó, Vương mỗ tâm phục khẩu phục, nhưng tương lai, ta và ngươi còn có tái chiến!

Vương Lệ Hải nhìn Mạnh Hạo, bỗng nhiên nói.

- Người không mặt áo xanh… Tại hạ lúc trước đã lĩnh giáo!

Hàn Sơn Đạo của Nhất Kiếm Tông cũng chậm rãi nói, ôm quyền chào.

Lời hai người vừa ra, lập tức làm cho mấy vạn người dưới miếng giếng trở nên yên lặng, nhưng thời gian yên tĩnh kéo dài không được bao nhiêu liền trở nên ồn ào.

- Cái gì! Hắn là người không mặt áo xanh!

- Ngươi không mặt áo xanh, là người vừa quật khởi trong mấy ngày này sao, quét ngang thiên kiêu, lực áp Đạo tử, thì ra là hắn!

- Khó trách hắn muốn khiêu chiến Kết Đan, bởi vì hắn là người không mặt áo xanh!

- Không biết người không mặt áo xanh này, rốt cuộc là tu sĩ của tông môn nào, tư chất bực này, vô luận là ở tông môn nào, đều thành Đạo tử!

Tại trong tiếng bàn tán liên miên, từng ánh mắt tràn ngập lửa nóng đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo. Mấy ngày nay, thanh danh của người không mặt áo xanh quá lớn, lại thêm thần bí, khiến cho tu sĩ Tây Bộ Nam Vực gần như không ai không biết, không ai không hiểu!

La Xung hít một hơi dài, thân hình gấp rút lùi sau vài bước. Trước khi tới nơi này y đã từng nghe qua chiến tích của người không mặt áo xanh, trong lòng đã coi người này là kình địch. Nhưng y chưa từng nghĩ tới, người trước mặt này lại là người không mặt áo xanh kia, càng làm cho nội tâm y chua xót là mình lại đại bại như thế.

Lần bại này, bị toàn bộ mấy vạn tu sĩ nơi đây nhìn thấy, e là không qua bao lâu, ai cũng đều biết được, Đạo tử Mặc Thổ La Xung bị một người một kiếm rút đi một giáp thọ nguyên.

- Thanh diện tam lão, giết người này!

Hai mắt La Xung lộ ra lệ mang, thân hình lùi sau, y gầm lên nói với ba người mặt nạ xanh, thanh âm bén nhọn, mang theo mối hận sâu tận xương tủy. Lúc y vừa nói ra, ánh mắt của hai người còn lại trong ba người mặt nạ xanh đều lóe ra sát cơ.

Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như thường, không chút biến hóa. Khi quyết định ra tay thì hắn đã dự liệu được một màn này, La Xung vừa nói xong, hắn cũng mở miệng.

Lúc này, hắn nói với mấy vạn tu sĩ Nam Vực phía dưới.

- Chư vị đạo hữu Nam Vực, tại hạ là Chủ Lô đan sư của Tử Vận Tông, Phương Mộc. Một năm trước, tại hoang lĩnh, tại hạ bị tu sĩ Mặc Thổ phục kích, Chủ Lô đan sư đồng hành cùng Phương mỗ là Chu Đức Khôn sống chết không rõ. Phương mỗ may mắn chạy thoát, tới miệng giếng này cảm ngộ đề thăng tu vi. Trận chiến hôm nay, là chiến vì trận chiến lúc trước, kính xin chư vị đạo hữu Nam Vực chứng kiến!

Thanh âm của Mạnh Hạo như sấm rền, truyền khắp bốn phía, ầm ầm nổ vang trong tai mọi người.

- Chủ Lô đan sư… hắn… hắn còn là Chủ Lô của Đan Đông nhất mạch!

- Phương Mộc, ta nhớ rồi, một năm trước Đan Đông nhất mạch thật sự xuất hiện một Chủ Lô đan sư tên là Phương Mộc.

- Hắn là Phương Mộc, hắn là Chủ Lô đan sư!

Mấy vạn tu sĩ phía dưới lại ồ lên, một đám đều đồng loạt nhìn về Mạnh Hạo, tâm thần cuộn trào. Thân phận của người không mặt áo xanh đã làm cho bọn họ chấn động rồi, nhưng lúc này, bọn họ càng chấn động hơn, bởi vì bốn chữ Chủ Lô đan sư!

Điều này vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ, vô luận thế nào bọn họ cũng không thể nghĩ tới, một người có thể áp Đạo tử dưới chân, lại có thể mang một thân phận có thanh danh hiển hách, được người tôn trọng – Chủ Lô đan sư!

Giờ khắc này, từng ánh mắt đều sáng như đèn pha nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, một mình Mạnh Hạo, được vạn người chú mục!

- Khó trách hắn khiêu chiến quần hùng, lại từ đầu tới cuối chưa từng giết một người!

- Phương Mộc đại sư vì cảm ngộ, cho nên mới chiến đấu cùng người, nhưng thân là đan sư, lại không có thù oán với người khác, cho nên mới không có sát cơ, chỉ vì cần chiến đấu. Đây mới là đan sư của Nam Vực ta, đây mới là tu sĩ thiên kiêu của Nam Vực ta!

Tại trong tiếng trầm trồ của người xem, La Xung đã hoàn toàn biến sắc, y ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, trong đầu ầm ầm nổ vang, thân phận Mạnh Hạo, không chỉ có làm mọi người chấn động, cũng làm cho y chấn động tâm thần.

Mà Từ Phỉ bên cạnh cũng hô hấp dồn dập, mang theo vẻ mặt khó tin nhìn Mạnh Hạo.

Mà ba tên tu sĩ mặt xanh kia thì ầm trầm cực điểm, trừ tên tu sĩ gầy yếu thì hai người còn lại đều nhíu mày.

- Trận chiến hôm nay, Phương mỗ chiến đấu cùng người này, nếu người ngoài nhúng tay, nếu tu sĩ Mặc Thổ tham dự, kính mong đạo hữu Nam Vực ngăn cản!

Hai mắt Mạnh Hạo lóe ra sát cơ mãnh liệt, nhìn về tên tu sĩ mặt nạ xanh gầy yếu kia.

- Vương gia Nam Vực, chứng kiến trận chiến này, nếu người Mặc Thổ dám động, vậy, Mặc Thổ cùng Vương gia ta là địch!

Vương Lệ Hải hai mắt sáng lên, bỗng nhiên mở miệng.

- Nhất Kiếm Tông Nam Vực, chứng kiến trận chiến này, nếu có tu sĩ Mặc Thổ thứ hai dám ra tay, vậy chính là kẻ địch của Nhất Kiếm Tông ta!

- Kim Hàn Tông Nam Vực, chứng kiến trận chiến này, tu sĩ Mặc Thổ, nếu dám vây công, Kim Hàn Tông nhất định truy cứu!

- Huyết Yêu Tông Nam Vực, chứng kiến trận chiến này!

- Thanh La Tông Nam Vực, chứng kiến trận chiến này!

- Tống gia Nam Vực, chứng kiến trận chiến này!

- Nam Vực …

Từng giọng nói từ bốn phương tám hướng không ngừng truyền ra, cả vùng đất, mấy vạn tu sĩ Nam Vực đã không còn người nào khoanh chân ngồi, tất cả đều đứng lên, mang theo vẻ bất thiện nhìn đám tu sĩ Mặc Thổ trên không trung.

Từng gia tộc, từng tông môn đều nói ra quyết định của mình, thanh âm kia dung hợp cùng một chỗ, tạo thành sóng âm kinh thiên động địa, rung động trời cao, âm vọng như sấm, quanh quẩn thật lâu không tiêu tán.

Tu sĩ nơi đây, dù chỉ là Trúc Cơ, nhưng đều là người nổi bật trong vô số tông môn gia tộc của Nam Vực. Bọn họ có lẽ không thể đại biểu cho lựa chọn của tông môn gia tộc mình, nhưng cũng có thể ảnh hưởng tới thái độ của tông môn. Nhất là giờ phút này, khi tất cả đều nói ra lời như vậy, không thể nghi ngờ đã bức đám tu sĩ Mặc Thổ vào tuyệt cảnh.

Chỉ cần làm không tốt, thậm chí có thể dẫn tới đại chiến giữa Nam Vực cùng Mặc Thổ!

Sắc mặt La Xung đã hoàn toàn tái đi, thân hình run rẩy, mà Từ Phỉ bên cạnh thì hô hấp dồn dập, đám hắc y bốn phía đều trở nên cực kỳ khẩn trương, vận chuyển tu vi.

Mà ba tên tu sĩ mặt nạ xanh kia, sắc mặt cũng đã hoàn toàn thay đổi.

- Việc này là ân oán riêng của Dương mỗ và thằng nhóc này, không có quan hệ tới người bên ngoài, cũng không quan hệ tới Mặc Thổ. Phương Mộc chó con kia, ngươi đã muốn chết, lão phu thành toàn cho ngươi!

Tu sĩ gầy yếu mang theo khuôn mặt âm trầm, trong lúc nói y cất bước tiến tới, thanh âm quanh quẩn. Đám người Mặc Thổ còn lại đều lui ra sau, để lại không gian cho hai người Mạnh Hạo cùng y.

Nơi này, đã trở thành chiến trường của hai người bọn họ!

- Ngươi đã trăm phương ngàn kế sáng tạo ra phần mộ này, nếu Dương mỗ không thành toàn cho ngươi, trong lòng cũng có băn khoăn!

Tên tu sĩ mặt nạ xanh mở miệng nói, ánh mắt lóe ra sát cơ, tay phải nhấc lên, thân hình y cũng lộ ra khỉ tức màu vàng, chính là đan khí của y.

Khí tức quay cuồng thay đổi, mơ hồ huyễn hóa thành một thanh kiếm.

Mạnh Hạo lộ vẻ ngưng trọng, một trận chiến này, đối với hắn mà nói, cực kỳ trọng yếu. Lúc này hắn chẳng những vận chuyển toàn bộ tu vi trong cơ thể, thân hắn cũng xuất hiện một luồng khí vô hình, theo vận động, theo khát vọng ra tay của Mạnh Hạo mà dần lớn mạnh lên. Cho đến khi nó hóa thành hơi thở tu vi, dùng nó để đột phá tu vi.