Ngạ Cốt Luân Hồi

Chương 5




《 Đứa trẻ âm - 5 》

Trong bóng tối, Lương Tu Hiền dẫn người theo chạy như bay, vốn chẳng tìm thấy bất kì hướng đi nào.

Dường như dưới chân tạo ra gió, vì mạng sống mà cơ thể điên cuồng tiết adrenaline, thúc đẩy bọn họ không ngừng tiến về phía trước. Dây thần kinh trong não mọi người đều căng ra như muốn đứt, chẳng màng để ý đến bất kì điều gì, có một thoáng dường như chẳng ai nhớ nổi vì sao mình lại phải chạy, thậm chí không hề sợ hãi, tất cả đều biến thành "kẻ vô dụng" bị bản năng điều khiển, chỉ biết rõ một điều đó chính là trốn chạy để không phải chết.

"Chạy tách nhau ra! Chạy tách nhau ra!" Lương Tu Hiền gào lên, cũng không biết có phải vì sợ đến mơ màng rồi hay không, mà có vẻ như mọi người đều chạy về cùng một phía. Cứ tiếp tục như vậy, cả đám không bị giết chết mới là lạ!

Hoang dã cất giấu giết chóc, không có nơi nào là không nguy hiểm, tiếng ồn tuy chói tai nhưng lại thức tỉnh tất cả mọi người, thế là đoàn người bắt đầu tách ra mà chạy, không chạy về cùng một phía nữa, dù chẳng thể nhìn thấy rõ đường đi, nhưng lý trí đã giúp cho bọn họ tự động đuổi kịp người gần nhất, dường như hai ba người một nhóm có thể chia sẻ được nỗi sợ hãi và áp lực.

Hầy!!! Chuyện lớn rồi đây... Lương Tu Hiền nhủ thầm không ổn, bỗng nhiên sinh ra linh cảm bất thường, chỉ sợ Sát này không chỉ đơn giản như vậy.

Răng rắc!

Một tiếng sấm đánh trên đỉnh đầu bọn họ.

Tiếng động lớn vang lên kèm theo tia chớp, vậy mà bầu trời đen như đít nồi không thấy rõ ánh trăng trên đầu lại xuất hiện sấm chớp. Hiện tượng thời tiết không bình thường khiến cho Lương Tu Hiền thấy rõ thảm kịch sắp sửa xảy ra, hai người đang chạy về phía bên trái cũng không nhúc nhích như thể đã bị đông cứng lại.

Sau đó, tiếng răng rắc lại vang lên lần nữa, nhưng không phải là tiếng sấm trên đầu, mà là tiếng xương cột sống của bọn họ kêu khi bị bẻ cong ra phía sau, nửa người trên bị lật ngửa lên trời, cả người hạ thấp xuống, trông giống như một tư thế tế sống kì quái nào đó.

Trong nháy mắt Lương Tu Hiền dừng bước, không dám chạy nữa.

Cách đó vài mét, mắt của hai người bị bẻ cột sống nhắm chặt lại, hai cánh tay vẫn chống xuống đất.

Người đứng phía sau Lương Tu Hiền cũng dừng chân, hai người kia mới vừa ra sức chạy trốn để thoát chết, chỉ trong nháy mắt người đã bị gấp khúc, xương thắt lưng trắng hếu đâm xuyên qua cơ thể, lòi ra phía ngoài quần áo, dưới tác động của huyết áp, máu me phun đầy ra ngoài.

Nhưng mà tay chân của bọn họ thì vẫn chống trên mặt đất.

Chắc hẳn là chết rồi, Lương Tu Hiền nâng kính đen lẻn, nghĩ ngợi rồi đi vòng qua đó.

Chỉ một giây sau, mắt của hai người kia lập tức trừng to ra, giống như bừng tỉnh khỏi ác mộng, điên cuồng la hét: "A a a a a a, đau quá a a a!"



Vậy mà lại chưa chết! Lương Tu Hiền sặc sụa bởi mùi máu tươi, thấy hai người nọ vừa kêu la oai oái vừa dùng hai tay hai chân bò về phía bọn họ.

"Chạy! Chạy tiếp đi!" Lương Tu Hiền mau chóng xoay người lại, bảo người phía sau quay đầu, ở trong Sát, gặp người chết còn đỡ, chỉ sợ thấy kẻ sống dở chết dở, oán khí lan tràn bất chấp tất cả. Những người còn lại vô cùng hoảng sợ, giật mình kiẹp phản ứng, mạnh ai nấy co chân chạy vào đêm đen, thế nhưng càng chạy thì trong lòng càng mờ mịt.

Không chỉ có bọn họ mờ mịt, mà Lương Tu Hiền cũng mờ mịt, chạy trở về chẳng phải là đi chịu chết ư? Đang hồi hộp, anh lại nhớ đến Chung Ngôn đã bị biến thành cái xác cháy, nếu như người đó còn sống, anh ta phải làm sao đây? Một khi con người sợ hãi thì hồn phách sẽ bất ổn, liệu rằng quỷ có còn tìm người để nhập vào không?

Không nghĩ ra được đáp án, da đầu Lương Tu Hiền giật run lên, rồi hắn tỉnh táo lại, hai chân mới vừa không có chút cảm giác nào giờ đây nặng nề hơn rót chì. Cũng không thể nào cứ chạy hoài chạy mãi như vậy được, xung quanh tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, có điều mùi máu tươi đã nhạt hơn ban nãy. Không biết đã chạy bao lâu rồi, Lương Tu Hiền thật sự không chạy nổi nữa bèn đi chậm lại: "Dừng, dừng đã, tất cả mọi người... Dừng lại thôi."

Mấy người đi cạnh dừng chân theo, không khí chung quanh vô cùng yên ắng, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập.

"Chúng ta đang ở đâu vậy? Không còn ở trên núi nữa rồi hả?" Lương Tu Hiền cau mày lại, nhìn lướt qua con đường vừa chạy tới, quanh đây không còn cây cối, ngược lại giống như đã chạy vào trong một cái làng nào đó rồi.

Khắp nơi toàn là nhà gạch, nóc nhà vỡ nát và cửa gỗ lung lay sắp gãy, trông giống như bãi tha ma hơn, chắc hẳn là đã bị bỏ hoang từ lâu. Thỉnh thoảng có tia chớp rạch ngang qua bầu trời, khiến cho khu nhà gạch trông càng thêm cũ nát hơn. Cửa sổ của căn nhà gần nhất đã bị tháo ra, cửa chính hơi hé mở, không nhìn ra được ở bên trong có gì.

Tất cả những gì bọn họ có thể thấy được là một cảnh tượng âm u, không có hơi thở của người sống. Đương nhiên là họ chưa chạy ra được rồi, vẫn còn ở trên núi Vọng Tư.

"Chúng ta không thể chạy loạn như thế được, cứ chạy mãi... Sớm muộn gì cũng sẽ mệt chết cho xem." Lương Tu Hiền nói như vậy cũng là để trấn an bản thân mình, đoàn du lịch đã chạy tán loạn, đi cùng hắn chỉ có mấy người. Lần lượt là Tống Thính Lam, Hà Vấn Linh, Tiêu Vi, Vương Tiểu Huân, và cà Lưu Giang, Trương Đào cầm theo súng.

"Phải nghĩ cách thôi, phải nghĩ cách thôi." Lương Tu Hiền tự lẩm bẩm, ngón tay run rẩy, chậm rãi nhìn về phía Lưu Giang, "Lúc nãy anh nói đạn vàng có thể giết quỷ phải không?"

Lưu Giang nuốt nước bọt, trong họng ngai ngái, "Mẹ nó ai mà biết!"

"Nếu như cái quái gì cũng giết được, bọn này cần gì phải chạy cùng với anh chứ?" Trương Đào gõ báng súng vào lòng bàn tay, rõ ràng là năng lực vũ khí của bọn họ cũng có hạn. Xung quanh yên ắng một cách kì lạ, dường như tất cả tiếng bước chân ở bốn phía đều bị cắn nuốt sạch sẽ. Mà thứ phá vỡ sự yên ắng kì lạ này chính là tiếng khóc của Tiêu Vi, cô vẫn luôn đi theo Hà Vấn Linh, thỉnh thoảng nấc lên một cái.

"Cô đừng có khóc nữa!" Cuối cùng Vương Tiểu Huân cũng không nhịn được nữa, "Mau nghĩ cách đi chứ!"

Tiêu Vi dừng tiếng nghẹn ngào trong tích tắc, nhưng mà vẫn không nén được dòng nước mắt chảy ra.

"Cô ấy sợ hãi đến mức này mà vẫn giữ được bình tĩnh đã là tốt lắm rồi." Lương Tu Hiền ngăn Vương Tiểu Huân lại, "Chúng ta phải nghĩ cách thôi, cứ chạy mãi chắc chắn sẽ không tìm được đường sống."

"Anh có cách gì không?" Hà Vấn Linh khá tỉnh táo, nhưng sự tỉnh táo này cũng chỉ là tạm thời.

Ai cũng đều chờ đợi Lương Tu Hiền lên tiếng, người đầu tiên nghĩ ra biện pháp trong cơn hoảng loạn thường sẽ trở thành người đáng tin cậy nhất. Nhưng mạch suy nghĩ của Lương Tu Hiền đã rối thành một nắm rồi, môi hắn giật giật, "Vừa nãy chúng ta đã chạy rất lâu, tôi nghĩ mình lại gặp phải quỷ đánh tường rồi, cho nên vẫn đang xoay quanh một chỗ. Nếu như chúng ta vẫn chưa chạy xa, tôi đề nghị nên quay về tìm cái xác của Chung Ngôn."

Tiêu Vi lập tức rụt cổ lại: "Nhưng mà..."

"Có lẽ Chung Ngôn biết được vài thứ, chúng ta thử tìm xem trên người cậu ta có đồ vật gì dùng để trừ tà hay không." Lương Tu Hiền giải thích.

"Nhưng mà anh ta chết rồi, tôi không muốn quay về đó đâu." Tiêu Vi vô thức nói mê, vươn tay túm chặt tay Hà Vấn Linh, Hà Vấn Linh bị đau: "Chị có thể đừng gây trở ngại nữa được không, tất cả mọi người đều đang nghĩ cách đấy."

"Ai còn cản trở nữa thì bỏ quách cho rồi." Vương Tiểu Huân mắng Tiêu Vi xong thì nhìn Tống Thính Lam, "Này! Chẳng phải cậu muốn cứu bọn tôi sao? Mau nghĩ cách đi chứ!"

Tống Thính Lam lắc đầu, ngoại trừ thiết bị truyền tin vô tuyến, cậu không có bất kì vũ khí gì khác cả. Đột nhiên cậu nảy ra một ý tưởng, tìm được một cái chốt ở phía sau bộ đàm, khi chốt được gặt qua, có một luồng ánh sáng lóe lên, chiếu tạm được một chút mặt đường trước mặt.

"Cũng may, cũng may là đèn khẩn cấp có thể sử dụng được." Tống Thính Lam chiếu sang phía bên cạnh, nhưng bốn phía vẫn đen kịt như thể có một con quái vật phun mực, cắn nuốt gần hết ánh sáng, tầm nhìn chỉ có nửa mét. Cậu thử đi về phía bóng tối một bước, muốn gánh vác trách nhiệm của một Khôi Hành Giả, thế nhưng dường như có thứ gì đó đang dòm ngó cậu từ chỗ tối kia.

Dù cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn lui về phía sau. Đứng trước nỗi sợ hãi, dũng cảm cũng chỉ là một mệnh đề giả mà thôi.



Xung quanh quá đỗi im ắng, theo lý thì có lẽ đoàn du lịch không chạy xa lắm, nhưng bây giờ đến cả âm thanh của bọn họ cũng chẳng có. Không có tiếng bước chân, không có tiếng kêu cứu, tất cả mọi người đều như lạc đường chỉ trong tích tắc, đi vào những ngõ cụt khác nhau. Còn nhóm của bọn họ thì chạy vào làng này, ai cũng đều cảm thấy chuyện này không ổn.

Thấy Tống Thính Lam không động đậy, Lương Tu Hiền cắn răng hỏi: "Sao thế?"

"Sao tôi cứ cảm thấy... Trong căn nhà phía sau lưng anh có người?" Tống Thính Lam không nhận ra giọng nói của mình khó nghe đến cỡ nào, nhưng nếu như cậu có thể nghe thấy thì chắc chắn sẽ không nhận ra được nó đã thay đổi hoàn toàn.

Phía sau mình ư? Lương Tu Hiền vừa định xoay người lại, bỗng nhiên có một tiếng cười rất nhỏ vang lên xuyên qua ván cửa, dừng lại ngay sau tai anh, đúng là gần trong gang tấc như thể thoáng có người đứng ở sau lưng. Giọng cười kia nghe không giống như giọng của người trưởng thành, mà giống như của một cô bé vừa mới lớn.

"Hì hì."

"Ai đấy!" Cả người Lương Tu Hiền lập tức nổi đầy da gà, rút lui về chỗ bên cạnh nơi Lưu Giang đứng, hành động liền mạch nhưng đủ khiến hắn toát mồ hôi lạnh. Nhưng mà phía sau chẳng có người nào cả, chỉ có một cánh cửa gỗ sắp sập.

Cỏ tranh mọc đầy trong căn nhà gạch tan hoang, cửa sổ chỉ còn mỗi một nửa cánh bằng ván gỗ, mùi ẩm mốc bên trong tỏa ra ngoài. Có thể vì sợ hãi quá mà Lưu Giang thở hổn hển giơ súng bước lên, tung chân đá văng cửa ra, bắn một phát súng vào căn phòng tối om.

Cửa gỗ đụng vào tường gạch kêu ầm một tiếng, mấy viên gạch vỡ rơi xuống đất, còn trong phòng thì chẳng có ma nào.

"Có gì đâu! Nhìn đi, chẳng có gì cả!" Lưu Giang giơ súng lên, giống như để tăng thêm lòng can đảm cho mình, "Đám người chúng mày sợ cái quái gì! Mẹ nó, chỉ biết dọa bản thân thôi! Ông đây không theo bọn mày nữa, mạnh ai nấy lo đi!"

Nói xong, hắn ta chạy về phía lối rẽ bên trái, đương nhiên là Trương Đào cũng theo hắn ta, Vương Tiểu Huân vốn đứng gần Lương Tu Hiền nhất, vậy mà cũng quay người đi về hướng đó theo họ. Chẳng vì điều gì cả, chỉ là do trong tay bọn họ có vũ khí, an toàn hơn so với nhóm người tay không tấc sắt này.

Tống Thính Lam thấy Vương Tiểu Huân chạy, cậu ta bèn đuổi theo không chút suy nghĩ, cậu không thể để cho Vương Tiểu Huân đi theo bọn họ được, bởi vì một khi có chuyện gì xảy ra, Lưu Giang và Trương Đào chắc chắn sẽ lấy Vương Tiểu Huân ra làm người chết thay.

Chỉ trong khoảng thời gian mấy giây thôi, mọi người từ một nhóm phân thành hai nhóm, nơi đây chỉ còn lại Lương Tu Hiền và hai cô gái.

"Không thể ở lại đây lâu, chúng ta phải mau chóng đi thôi." Lương Tu Hiền nói, thấy hai cô gái không có ý kiến gì, ba người bèn rẽ sang con đường bên phải của ngã ba. Nhưng khi bọn họ vừa đi, cửa gỗ lúc nãy bị Lưu Giang đá văng ra bỗng nhiên động đậy, rồi sau đó nhẹ nhàng đóng lại.

"Hì hì." Có bóng người lướt qua cửa sổ, chẳng phải là ai khác, mà chính là Lương Tu Hiền.

Không biết lối rẽ bên phải dẫn đến đâu, nhưng đi một lúc thì phong cảnh xung quanh thay đổi, từ ngôi làng trở thành đất bằng. Lương Tu Hiền phụ trách cẩn thận mở đường, đi ở đằng trước, Hà Vấn Linh đi sát theo sau, còn phải dắt theo một Tiêu Vi khóc lóc sướt mướt. Tiêu Vi càng chạy càng chậm lại, khóc sắp hết sức rồi, bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân sợ hãi, cô quay đầu nhìn lại, có một bàn tay đang bấu lấy vai cô, móng tay dính đầy bùn đất gần như móc vào trong da thịt của cô.

"Á!" Hai chân cô mềm nhũn, ôm đầu lăn xuống đất, "Đừng giết tôi!"

"Giết cô cái gì chứ, tôi là người!" Lão già túm lấy cô mệt mỏi ngồi xuống, ôm ngực ho khan không ngừng.

Khi nghe thấy tiếng động đó, Lương Tu Hiền cũng đã quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Vi đang ở một bên la làng lăn qua lăn lại, hai chân đạp vào không khí.

"Tránh ra! Tránh ra!" Tiêu Vi không dám nhìn ông lão, lăn đến nỗi mình mẩy dính đầy đất cát. Ông lão kia đã chẳng còn sức động đậy, tiếng thở giống hệt như tiếng đàn phong cầm bị xì hơi: "Chạy cái gì thế! Mọi người chạy cái gì! Làm tôi sợ gần chết!"

Là người sao? Lương Tu Hiền thấy ông ta đang túm lấy Tiêu Vi, xoay người nhặt một khúc gỗ làm vũ khí, chậm rãi bước tới gần. Ông lão vẫn còn ho khan, lắc lắc tay với hắn như đang ra hiệu hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.

"Ông ta là người hả?" Hà Vấn Linh lén lút hỏi.

Lương Tu Hiền phân tâm suy nghĩ gì đó, không đáp lời cô.

"Này." Hà Vấn Linh vỗ vai hắn.

Ai ngờ Lương Tu Hiền lại sợ hãi đến nỗi vội vàng né tránh, lui sang phía bên phải, như thể trên vai hắn có thứ gì đó mà người khác không thể chạm vào.



"À, tôi xin lỗi tôi xin lỗi." Nhận ra bản thân thất lễ, Lương Tu Hiền vội vàng xin lỗi, chỉ là hai đầu mày đã khó chịu chau lại, "Tiêu rồi, con quỷ thật đã đuổi theo nhóm Tống Thính Lam, bọn họ tiêu rồi!"

So với cảnh tượng trốn chạy vô cùng thê thảm xung quanh, ở bên cạnh những đống lửa đã tắt còn yên tĩnh hơn nhiều, lửa tắt rồi, nhưng máy sinh hồn vẫn sáng.

Dường như ánh đèn đỏ kia sẽ mãi mãi không tắt, giống như lửa ma trơi, cái xác cháy rụi trên mặt đất đã nguội ngắt, bị tầng ánh sáng đỏ tươi đẹp phủ lên. Không biết ngọn gió thổi từ phương nào tới, hơi nóng trên cái xác bị thổi bay đi, bề mặt xác trở nên khô quắt, có thể nhìn thấy được xương trắng bị đốt thành màu than đen.

"Đã lưu lại tất cả số liệu rồi chứ?" Ở một góc trong văn phòng, có người phụ nữ đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Đã lưu lại rồi, hiện tại có rất nhiều người đang liên lạc với chúng ta, muốn tài trợ vốn nghiên cứu." Trợ lý đáp.

"Tốt lắm, bảo bọn họ liên hệ trực tiếp với tôi." Người phụ nữ khẽ gật đầu, không cho những người kia xem thử vật thật, như vậy bọn họ sẽ không nỡ bỏ tiền làm nghiên cứu. Cô ta nhìn màn hình lớn, bây giờ đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, quan sát cái xác cháy đen đã mang lại cho diễn đàn một khoản thu nhập cực lớn, cô ta nói, "Nghĩ cách liên lạc với Lưu Giang và Trương Đào, phải mang cái xác đó về đây bằng mọi giá!"

Vừa dứt lời, trên màn hình có thử gì đó động đậy. Cô ta vốn định tắt camera, nhưng động tác đã bị dừng lại theo nó.

"Vì sao cái xác lại biến đổi?" Cô ta phản ứng rất nhanh.

Quả thực là nó đang chuyển động, mới đây thôi nó chỉ rung lên với biên độ rất nhỏ, nhưng càng lúc càng trở nên rõ ràng. Không phải là do gió thổi, mà tự cái xác động đậy, thậm chí còn phát ra tiếng da thịt cháy bị xé rách.

Dưới vầng ánh sáng đỏ, làn da bị cháy đen dần dần bị bong ra từng mảng một, giống như một bức tường đang tróc dần lớp sơn đen cũ kĩ, để lộ ra sắc trắng tinh tươm ở bên trong.

Người phụ nữ trợn to mắt nhìn, "Ghi lại sự biến đổi của xác kia, nhanh lên!"

Ngay sau đó, nguyên cả cái xác bắt đầu điên cuồng lắc lư, vũng máu không sạch sẽ lúc nãy dần phai màu, máu chảy ra ngoài đất chảy ngược trở về từng giọt một. Áo đỏ bị gió cuốn bay đến bao bọc lấy cái xác gần như đứt lìa, phần bụng nhô lên rõ ràng, giống hệt một người phụ nữ mang thai mười tháng.

"Không phải, không phải xác bị biến đổi, là quỷ đói!" Đồ cưới đỏ, hoa hiếu trắng, người phụ nữ chưa từng nhìn thấy chuyện này, cô ta vừa hoảng sợ vừa phấn khích, "Quỷ đói bộc lộ khả năng mạnh nhất rồi, xong rồi, xong rồi, tất cả mọi người trong Sát đều sẽ không về được, hắn ăn chưa đủ."

==

Chung Ngôn: Kĩ năng "thời gian hồi chiêu" kết thúc.

Phi Luyện: Tui muốn lên sàn.