11
Chờ đến khi bên ngoài yên lặng, ta tạm biệt ông lão, đi đến một khoảng đất trống, ta nói với không khí: “Xích Diên, cô đi ra đi.”
Một người mặc váy dài đỏ, viền váy thêu hoa đi ra từ phía sau thân cây, bộ váy đỏ rực ôm sát làm dáng người cô ấy trông càng thướt tha, tiếng lục lạc trên cổ chân leng keng rung động theo từng bước chân.
Cô ấy đảo mắt, trong mắt như có sóng nước dập dờn, ánh mắt lóe lên kinh ngạc.
“Cô biết ta à?”
Ta nói thầm trong lòng, đương nhiên phải biết rồi.
Xích Diên đã đi theo ta trước cả Sở Nghi.
Sau khi ta thay xương cốt, tạo lại kinh mạch, ngũ cảm của ta vượt xa người thường.
Cho dù cô ta đã che giấu hơi thở, nhưng với ta vẫn giống như ma khí ngập trời, trong hơi thở còn mang theo chút hương hoa bỉ ngạn.
Trong truyện viết hậu cung của Sở Tiêu có công chúa Ma tộc thích huân hương hoa bỉ ngạn, tên là Xích Diên.
Theo kịch bản, Xích Diên sẽ lên sân khấu trước Sở Nghi.
Ta nhìn Xích Diên trước mặt, xinh đẹp như một con hồ ly, đẹp đến đến giương nanh múa vuốt.
Ta hơi ghen tị vận may của Cố Tiêu, trong hậu cung của hắn không chỉ có công chúa, lại còn xinh đẹp như hoa, có quyền có thế, chuyện tốt trên đời này hắn đều chiếm hết rồi.
“Cô cũng tới để báo thù cho Cố Tiêu?”
Ta khinh bỉ: “Tra nam chia tay còn nói xấu, bôi nhọ để đuổi g i ế t bạn gái cũ, người như vậy mà cô cũng thích?”
Xích Diên cong môi cười quyến rũ.
“Cô thú vị hơn so với tưởng tượng của ta.” Xích Diên móc loan đao từ bên hông ra, nháy mắt di chuyển đến phía sau ta, ánh đao sắc lạnh hắt lên mặt ta, “Nhưng ta đến để g i ế t cô xong còn về báo cáo kết quả nhiệm vụ.”
Ta hơi nhướng mày.
Thân thể so với đầu óc phản ứng càng nhanh, ta nhanh chóng rút kiếm đối đầu cùng Xích Diên.
Đao kiếm đan xen, hai bóng người trên không trung bay qua bay lại, chiến đấu kịch liệt như cuồng phong gào thét.
Ta trở tay đánh một chưởng lên lưng Xích Diên, cô bất ngờ không kịp tránh, cả người bị đánh bay vào tảng đá, phun ra một ngụm máu tươi.
Ta đặt kiếm lên cổ cô ta, nhìn lửa giận cùng không cam lòng trong mắt cô ta hỏi: “Cô còn gì muốn nói không?”
Cô ta duỗi tay chỉ vào cốt tiêu treo trên cổ.
(Cốt tiêu: Cái còi làm bằng xương, edit cổ đại nên mình để nguyên gốc sẽ hợp ngữ cảnh hơn, từ nào thay và làm rõ nghĩa được mình sẽ thay nhé)
Nhân lúc ta phân tâm, cô ta dùng sức thổi cốt tiêu, rừng rậm đang yên tĩnh chợt trở nên xao động.
Trong bụi đất tung bay Xích Diên cười đến kiên định: “Cô có con đường của cô, ta cũng có trách nhiệm cần gánh vác.”
“Ta cần Cố Tiêu giúp ta mở ra phong ấn ma uyên, hắn yêu cầu ta g i ế t cô mới đồng ý, ta chỉ có thể xin lỗi cô.”
Hàng ngàn con ma thú xông về phía này, thậm chí có rất nhiều con chui từ dưới đất lên.
Rất khó tưởng tượng ra trong rừng Lạc Nhật có bao nhiêu ma thú ẩn náu.
Ta phải mau chóng nghĩ ra cách thoát thân.
Ta cắn chặt răng, trên người khí thế đột nhiên tăng mạnh, hơi thở xung quanh đều bị áp chế. Thái A lóe lên ánh sáng chói mắt, giống như không gì cản được ta.
Rất nhanh, xác chếc ma thú chất thành núi.
Xích Diên đứng ở bên cạnh thổi tiêu, nhàn rỗi nhìn ta từ từ bị vây quanh, chém giết không ngừng đến kiệt sức mà chếc.
Không biết qua bao lâu, cổ tay của ta dần dần mất cảm giác mà ma thú vẫn không ngừng chạy đến chỗ ta.
Nhưng vào lúc này, một tiếng tiêu càng quỷ dị vang lên. Tiếng tiêu xa xăm, trầm mạnh, như tới từ không gian khác —— từ ma uyên truyền đến.
Xích Diên dừng thổi tiêu, vui sướng nói: “Ca ca?! Là ca ca?!”
Ma thú ở đây nghe tiếng tiêu này càng trở nên nóng nảy, tấn công càng thêm mạnh mẽ.
Xích Diên đột nhiên kêu lên: “A!”
Cô ta không đề phòng bị một con ma thú đâm vào trên thân cây. Cô ta không dám tin mở to mắt, lại thổi tiêu lần nữa mới phát hiện đám ma thú xung quanh một nửa công kích ta, nửa còn lại quay đầu công kích cô ta.
Mà Xích Diên càng thổi, những con ma thú đó tấn công càng mãnh liệt.
Rất nhanh cô ta bị ma thú làm bị thương nặng, máu tươi đầm đìa.
Không bị một nửa ma thú tấn công, ta dần tìm được cách thoát thân.
Ta lợi dụng khe hở, ném ra phi kiếm chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy tiếng cầu xin trong tuyệt vọng: “Cứu ta!”
“Xin cô cứu ta!”
Xích Diên không ngừng tránh né lại tránh không hết.
Trong tiếng còi quỷ dị kia ma thú liều mạng tấn công cô ta, thời gian càng lâu, Xích Diên đã hấp hối.
Ta không nghĩ ra lý do nào để cứu Xích Diên.
Khi ta ngự kiếm bay đi, một quả ma đan lấp lánh đỏ rực bay tới trước mặt ta.
Ta nghe thấy Xích Diên rên rỉ: “Ta bằng lòng cùng cô ký khế ước.”
Ta ngự kiếm bay trở lại, nhướng mày kinh ngạc nhìn cô ta.
Khế ước chủ tớ đã là truyền thuyết rất xa xưa trên thế gian.
Truyền thuyết kể rằng, ngày xưa khi ma quỷ và con người cùng tồn tại trên thế gian, giữa con người và ma quỷ có nhiều khế ước khác nhau như cộng sinh, bình đẳng, linh hồn....
Nhưng từ khi toàn bộ Ma tộc bị phong ấn trong ma uyên vào 5000 năm trước, trên thế gian chỉ có một ít ma thú không có trí tuệ còn tồn tại, những khế ước này dần thất truyền.
Ta nắm lấy ma đan trước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy sợ hãi của Xích Diên, từ từ cong lên môi đỏ: “Ta muốn ký kế ước chủ tớ.”
12
Sau khi ký khế ước với Xích Diên, cô ta biến thành một con diều hâu lông đỏ đứng trên vai ta.
Ta ngự kiếm bay đến một chỗ an toàn rồi mới dừng lại chờ đến bình minh.
Trên người Xích Diên đã máu thịt mơ hồ trông rất kinh khủng.
Như mất đi tri giác, cô mặc kệ máu hòa cùng nước mắt nóng bỏng rơi xuống.
Ngọn lửa trong mắt cô tắt rồi lại bùng cháy: “Thực ra ta rất hâm mộ cô.”
“Cô dám yêu dám hận, trời đất bao la, bất cứ nơi nào ánh mặt trời chiếu tới được cô đều dám đến.”
“Cố Tiêu lừa dối cô, cô có thể không kiêng kị chút nào c h é m hắn.”
“Nhưng ta không làm được như cô, ta chỉ có thể dựa vào Cố Tiêu, chỉ có đi theo hắn ta mới có đường sống, Ma tộc mới có đường sống.”
Ta nhíu mày, không hiểu ý Xích Diên.
Cô ấy cười khổ: “Thượng cổ chiến thần để lại thần kiếm cho nhân giới, Ma thần của chúng ta cũng để lại khuy thiên kính có thể thấy khí vận chi tử của nhân giới.”
(Khuy thiên kính: Gương nhìn trộm ý trời)
“Trong mặt gương ta thấy Cố Tiêu.”
“Ma uyên đã bị đóng lại 5000 năm, người trong tộc của ta tốn rất nhiều thời gian cũng chỉ mở được khe hở rất nhỏ. Người tộc ta đã dùng ngàn vạn năm bị tù đày để hối hận về những sai lầm chúng ta gây ra từ hàng ngàn năm trước, như vậy còn chưa đủ sao?!”
“Ta không cam lòng để con dân của ta chỉ có thể sống ở trong bóng tối, chịu hết chỉ trích của người đời.”
“Ma tộc cũng giống nhân tộc thôi, ta cũng không thấy lòng người lương thiện hơn Ma tộc chút nào, vậy vì sao Ma tộc phải sống trong ngục tù tăm tối, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời?!”
“Ma tộc đã bị nhốt trong bóng đêm rất lâu rồi, chỉ có sức mạnh của thần mới có thể mở phong ấn ma uyên mà Cố Tiêu có khả năng là vị thần tiếp theo."
Cô ấy một lòng vì Ma tộc, vì người nhà, vì con dân Ma tộc.
Nhưng bây giờ người muốn g i ế t cô lại là ca ca ruột thịt của cô
Cô sẽ không nhận nhầm tiếng cốt tiêu đó, chính ca ca là người dạy cô thổi tiêu.
Mỗi ngày cô đều dùng cốt tiêu cách thời không nói chuyện với ca ca.
Cô nói: Cô đã tìm được vị thần tiếp theo trong khuy thiên kính.
Sức mạnh của thần có thể phá giải phong ấn của Ma tộc.
Cô sẽ không để người nhà, để con dân của cô chờ quá lâu đâu.
Cô nói cô sẽ đi cùng Cố Tiêu đến nước Nam Hưng.
Cô nói cô cũng không thích Cố Tiêu, nhưng chỉ cần nghĩ đến rất nhanh có thể gặp lại người nhà thì dù cô không có tình cảm mà phải ở bên Cố Tiêu cũng không sao cả.
Thỉnh thoảng cô cũng tức giận, loại người như Cố Tiêu còn được Thiên Đạo thiên vị, vậy tại sao Ma Tộc lại phải sống trong ma uyên tăm tối, vĩnh viễn không có ánh mặt trời.
Thật không công bằng.
Cô thấy rất cô đơn.
Ca ca đã nói, đợi mọi người đều ra khỏi ma uyên thì cô sẽ không cô đơn nữa.
Xích Diên nằm mơ cũng nghĩ đến ngày đó
Nhưng bây giờ ca ca lại muốn g i ế t cô.
“Chim nhỏ, ăn chút dược cầm máu.”
Xích Diên khô héo co rút khóe miệng: “Thật khó nghe.”
Ta đắc ý: “Bây giờ cô là sủng vật của ta, ta thích gọi như thế nào liền gọi như thế đó.”
Xích Diên nghĩ đến bản thân đã đưa ma đan cho ta, mặt càng tuyệt vọng.
Ta đi đến trước mặt cô ấy, giơ Thái A lên, một tay nắm lấy chuôi kiếm, dễ như trở bàn tay rút ra thanh thần kiếm này.
Ánh sáng trên thân kiếm chiếu vào mặt Xích Diên, ngân quang lập loè, như muốn chiếu sáng đến tận sâu đáy mắt tối tăm tuyệt vọng của cô ấy.
“Chim nhỏ, cô tới nhân gian lâu như vậy đã nghe câu này chưa?”
“Có được kiếm Thái A là có được thiên hạ.”
“Cho nên có một số việc không phải chỉ Cố Tiêu mới làm được.”
13
Cuối cùng chúng tôi cũng chờ được tới sáng sớm hôm sau.
Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Chiêu, Sở Nghi kịp thời mang binh phù chạy tới vùng ranh giới nước Nam Hưng và rừng Lạc Nhật, tập trung vương thất, kêu gọi rất nhiều tu sĩ và quân đội cùng giữ vững ranh giới.
Tuy Sở Nghi không biết võ công nhưng cô ấy canh giữ ở hậu phương, tất cả mọi người đều biết cô là công chúa được vua Nam Hưng nuông chiều nhất. Cô công chúa nhỏ bé này có thể liều chếc bảo vệ đất nước thì bọn họ càng không có lý do gì lùi bước.
Tứ đại tông môn cũng tập hợp nội môn, ngoại môn đệ tử vây quanh rừng Lạc Nhật.
Số lượng ma thú còn nhiều hơn ngoài dự đoán.
Ngập trời khói lửa, ma thú và binh lính nhân tộc, tu sĩ chiến đấu với nhau. Vô số ma thú gào rống thảm thiết, thế công mạnh mẽ khiến người nghe sợ mất mật. Binh lính vung binh khí lên, dựa vào nhiệt huyết trong tim và kỹ xảo chiến đấu đánh nhau với ma thú.
Các tu sĩ hóa thành ánh sáng, phi thân xuyên qua chiến trường, bóng dáng lập loè. Từng đạo pháp thuật nổ vang, chấn động khắp chiến trường, oanh tạc trận địa của ma thú.
Trong vô số tu sĩ, một bóng dáng nhỏ gầy lướt qua như gió, vậy mà là Tiểu Chiêu.
Hắn chưa từng được chính thức tu luyện, không ai dạy hắn, hắn hoàn toàn dựa vào bản năng dùng phong nhận c h é m g i ế t ma thú nhiều nhất có thể.
(Phong nhận: Lưỡi dao gió)
Xích Diên sau lưng ta điên cuồng thổi tiêu để ngăn cản bước tiến của ma thú.
Nhưng tiếng tiêu quỷ dị từ hư không không tốn chút sức nào luôn có thể đè ép tiếng tiêu của Xích Diên.
Trận chiến này kéo dài bảy ngày, chiến tranh đã xé nát rừng Lạc Nhật từng rất mỹ lệ thành mảnh nhỏ.
Chiến thắng này có được là nhờ tu sĩ và binh lính liều mạng c h é m g i ế t bảy ngày đổi lấy, máu chảy thành sông, thương vong vô số.
Cả người ta đầy máu đứng giữa đống xác chết, quay lại đã thấy Sở Nghi vừa che mặt khóc vừa vẫy tay với ta.
Rõ ràng Sở Nghi cũng rất sợ hãi nhưng cô ấy một bước cũng không lùi.
Dù đã thắng nhưng bao trùm chiến trường vẫn là bầu không khí u ám.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết cái giá họ phải trả để ngăn lại trận ma thú triều này. Nhưng đây là lần đầu tiên cũng không không phải lần cuối cùng.
Bây giờ Ma Uyên mới chỉ nứt ra một khe hở nhưng đến ngày Ma tộc phá tan phong ấn Ma Uyên, không dám tưởng tượng lúc đó sẽ như thế nào.
Sắc mặt Xích Diên cũng không khá hơn chút nào.
Cô chỉ muốn tranh giành một chút quyền lợi vì con dân của mình, nhưng cô cũng không muốn một ngày hai tộc chiến tranh.
Nhìn thấy chiến trường xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông, trong lòng cô hình như cũng không quá mong đợi phá vỡ phong ấn Ma Uyên như vậy nữa.
Thực tế cùng tưởng tượng của cô quá khác nhau.
Xích Diên lấy ra loan đao treo bên hông, định tự mình kết thúc tính mạng.
Ta quen tay đánh rơi đao trong tay cô ấy. Người thế giới này bị dở người à, một đám thích chạy đi chếc.
Xích Diên nhìn ta khó hiểu.
Nếu cô ấy chếc cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta, sao ta phải ngăn cô ấy?
Người đời ghét ma quỷ, tránh như rắn rết.
Ta cùng người đời không giống nhau.
Cô ấy không hiểu được.
Có gì khó hiểu đâu chứ, người trong thiên hạ cùng tu đạo giống nhau nhưng đã 5000 năm không có người phi thăng thành thần.
Nếu ta cũng giống như bọn họ thì thôi đi tắm xong đi ngủ còn khỏe hơn.
Ta ném cho cô ấy hai bình đan dược: “Không hiểu cũng không sao, cô chỉ cần biết rằng chúng ta có chung mục tiêu là được.”
Chiến tranh và bạo lực là một cách tranh giành tài nguyên trong thời đại này.
"Chúng ta sẽ cùng kết thúc thời đại hoang đường này"
Ta để Xích Diên trở về ma tộc g i ế t người thổi tiêu kia.
Sau đó chấn chỉnh nội loạn Ma tộc, quét sạch hết Ma Hoàng hiếu chiến và khát máu.
“Ngày cô làm xong tất cả những chuyện trên cũng là ngày con dân của cô thoát khỏi bóng tối.”
Trước khi cô ấy đi, ta cho cô ấy mượn kiếm Thái A.
Ta không biết Lục Ngô có nghe được lời nói của ta không nhưng ta vẫn kể cho hắn nghe về ý định của ta.
Ta muốn Xích Diên làm Ma Tôn.
Hy vọng ngày Ma Uyên phá giải phong ấn, Ma Tôn hiện thế, người đứng trên đỉnh cao là chim nhỏ của ta.