Nếu Còn Có Ngày Mai - Khoa Tâm Nhi

Chương 25




Ngôn Hi mắt chữ A mồm chữ O nghĩ "đại thiếu gia à, anh hôm nay có vấn đề gì không?"

Anh em nhà họ Kiều " Dám tranh dành địa vị thê nô năm nay của họ"

Mạnh Triết bất động không nói gì thật ra người rõ ràng mọi chuyện nhất vẫn là hắn, năm đó Mạnh Vũ vì yêu một cô gái bán hoa nên bị gia đình hắn ngăn cấm nhưng anh hắn một mực muốn cô ta làm vợ mình. Sau đó Mạnh Vũ cùng cô gái kia đã trốn đi khỏi nhà...nhưng không phải cô gái kia đã tự tử sao? Nghe nói là nhảy từ tầng thượng công ty của Mạnh Vũ xuống. Anh trai hắn cư nhiên liền phát bệnh thần kinh trong vòng 4 năm lận chỉ là thời gian mới đây mới chữa hết. Thế còn người phụ nữ tên Vũ Tâm này là ai? Chẳng lẽ anh hắn lại phát bệnh rồi nhận nhầm.

"Chuyện này là không thể" Vũ Tâm không muốn còn có quan hệ gì với Mạnh Vũ nữa, người đàn ông này kiếp trước đã khiến cô đau khổ rất nhiều, thậm chí còn gián tiếp hại chết đứa con mới chào đời của cô nữa.

"Vì sao? Anh sẽ không khiến em đau lòng nữa! Tiểu Anh à, tha lỗi cho anh nha" hắn ôm lấy chân cô như một chú cún nhỏ sợ bị chủ bỏ rơi.

Vũ Tâm sợ hãi đá mạnh hắn ngã nhào xuống đất nhưng hắn vẫn cố dây dưa ôm chặt chân cô. Đám người vệ sĩ lo ngại không biết làm gì cả chỉ đơ người đứng đó.

"Anh hai, thật mất mặt!" Mạnh Triết dùng tay che mặt nhức đầu sau đó nhìn vào anh em nhà họ Kiều.

"Các người hãy trở về nhưng tôi muốn Ngôn Ngôn, cô ấy không được phép đi đâu hết"

"Mày nghĩ bọn tao sẽ để bảo bối lại cho màychà đạp sao?" Kiều Thuận An nắm lấy cổ áo của hắn tức giận, Ngôn Ngôn là của hắn... Hắn sẽ không nhường cô cho ai hết.

"Mẹ...mẹ ơi" giọng trẻ con non nớt vang lên có chút sợ hãi là của bé Tiêu.

"Ừ bảo bối, ngoan chúng ta về nha" cô vỗ vỗ cục thịt tươi trên tay để trấn an sau đó bước tới chỗ Vũ Tâm kéo cô ấy rời đi.

"Em muốn đi đâu?" Năm người đàn ông cùng hoảng hốt, Kiều Thuận Nam liền buông Mạnh Triết ra.

"Về nhà!"

"Được anh mang em về nhà nha" Kiều Thuận Vũ lôi ra chì khóa xe.

"Thấy chưa cô ấy chọn chúng tôi" Kiều Thuận An đầy tự tin nói.

"Không, tôi là muốn về nhà của mình chứ không phải ai trong các anh cả"

"Đoàng!" tiếng sét nổ tung khiến mấy người đàn ông hóa đá. Vũ Tâm lại hơi rụt rè lay lay cánh tay của Ngôn Hi.

"Nhưng...mình, mình không có y phục" nếu để cho người khác thấy thì sao đây cô không muốn đâu.

"Cái này..." đúng là trên người của Vũ Tâm chỉ có một chiếc chăn bọc lấy mà thôi.

"Vậy lên để bọn anh mang em về" Kiều Thuận Vũ cướp lấy bé Tiêu Khỏi tay của Ngôn Hi rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra xe ngoài cổng.

"Aaaa, con của tôi!" Ngôn Hi đắn đo suy nghĩ cũng thấy nên trở về với anh em nhà họ kiều thì hơn, ở đó sẽ an toàn nhất, hơn nữa hiện tại cô đã có thai nếu Mạnh Triết lại làm chuyện xấu nữa cô sợ...

"Đi thôi bảo bối" Kiều Thuận Nam bế cô lên rồi bỏ đi luôn.

"Đợi mình với!" Vũ Tâm chạy theo bỏ mặc ba người đàn ông còn đang chậm tiêu hóa cùng đám vệ sĩ.

"Tôi đã nói Ngôn Ngôn chỉ thuộc về chúng tôi thôi" Kiều Thuận An ra hiệu cho đám vệ sĩ đi theo mình, một hàng khoảng hai chục chiếc xe ô tô nối đuôi nhau mà rời đi.

"Thiếu gia có cần chúng ta đuổi theo không?"

"Không cần!" Mạnh Triết biết hiện tại bắt cô về sẽ càng khiến cô hận mình mà thôi.

Mạnh Vũ buồn bã chẳng nói gì bỏ lên phòng bờ vai run run đầu thì thụt xuống như chú rùa vậy.

"Haiz tên này lại phát bệnh rồi"