Tôi nằm dài trên khán, tay cầm quyển sách vẫn còn chưa động vào chữ nào, ngẩn người nhìn lên xà nhà nghĩ ngợi về Thoát Hoan, vô thức nói nhỏ:
"Nói không chừng Thoát Hoan sẽ chọn Vạn Kiếp làm mục tiêu."
Trần Khâm đang ngồi đọc tấu gần đó, ấy vậy mà lại nghe lọt vào tai, liếc tôi:
"Có vẻ em hiểu rất rõ con người hắn!"
Tôi lại ừ một tiếng, bâng quơ đáp:
"Dù sao cũng đồng cam cộng khổ với nhau ngần ấy năm trời."
Cái loại tình cảm khi con người ta lần đầu biết yêu đó cộng với việc cùng nhau vượt qua gian nan sinh tử chỉ cần nghĩ cũng biết là nó thiêng liêng đến cỡ nào, huống hồ là giống loài thích hoài niệm như là đàn ông. Hiện tại đã nắm trong tay sự giàu sang quyền lực, ăn toàn bào ngư vi cá cũng khó lòng mà quên được người cùng ta chia sẻ miếng cơm nắm muối mè, thế nên đàn ông khó lòng quên được mối tình đầu là vì thế.
Trần Khâm cũng không hề ngoại lệ, nếu ban đầu anh ta không hề thấy tôi có nét gì đó của người anh ta từng yêu thì cùng lắm đền bù thật nhiều của cải chứ chẳng cần thiết phải lao tâm lao lực nghĩ ra hết thảy cái bẫy để tôi nhảy vào, còn là cam tâm tình nguyện.
Anh ta nói giảm nói tránh nhưng chính tôi cũng có thể cảm nhận được, cho dù anh ta cam đoan là yêu thương tôi vì tính cách thì sao, giả dụ một ngày cô nàng Tĩnh ở nơi mô nào đó thật sự quay về, ây chà, cũng khó mà nói trước chuyện gì sẽ xảy ra lắm.
Cố chấp và canh cánh trong lòng, thật ra lại là bản tính nguyên thủy của một người đàn ông.
Sắc mặt của Trần Khâm bỗng chốc đen như cái đít nồi. Lần này thực sự không trách được tôi, kể từ khi có thai đứa bé này nó hành hạ tôi dở sống dở chết, đầu óc thì lúc nào cũng mệt mỏi ngẩn ngơ, cũng may mấy lần vọng văn vấn thiết đều nói đứa bé khỏe mạnh phát triển tốt nên tôi mới yên tâm phần nào.
Vốn dĩ cũng không nhận ra bất thường gì đột nhiên nhóc con trong bụng đạp một cái làm tôi giật mình tỉnh lại, lại nhìn sang vẻ mặt không mấy vui vẻ của Trần Khâm mới biết mình lỡ lời, bèn cười hì hì lấy lòng:
"Không hẳn là thế, em chỉ đoán bừa thôi." – Lại lấy tay anh ta đặt lên bụng mình – "Xem con của chúng ta đang chào chàng này, lần nào gặp chàng cũng mừng rỡ như thế cả!"
Lúc này sắc mặt của Trần Khâm mới hơi hòa hoãn. Cái đứa trẻ này quả là đồ phản bội, tôi vừa chọc giận cha nó một cái là nó liền không nói hai lời trả đũa tôi, là ai mang nặng đẻ đau mi hả?
Tôi nghĩ thế, đứa nhóc lại cựa quậy một hai cái rồi im bặt, để lại tôi tức tối trong lòng.
Trần Khâm xem tấu một lát lại quay sang đặt tay lên cái bụng tròn vo của tôi, cười cười:
"Tôi vẫn chưa có con gái đầu lòng."
"Em cứ tưởng con trai càng nhiều là càng tốt."
Thôi bỏ đi, cái đứa này nghịch như quỷ, nếu là một đứa con gái thì không chừng tính nết chẳng khác gì chị Anh Nguyên. Đấy là chị ta chỉ là con nuôi của cha tôi mà còn như thế, nếu như chị ta là công chúa chân chính thì chẳng biết còn ngông nghênh tới cỡ nào, khéo hai mắt lại đặt trên đỉnh đầu mất.
Nhưng công chúa như An Tư thì thật thảm, từ trước đến nay việc mấy cô công chúa bị gả đi hòa thân không hề hiếm lạ. Thời bình thì gả đến mấy vùng Tây Bắc cho tù trưởng để trấn áp, thời chiến thì gả đi để cầm chân địch, tuy dùng mỹ nhân kế chẳng vẻ vang gì nhưng chẳng phải nó đã xảy ra và áp dụng rất hiệu quả đó hay sao.
Làm một hoàng tử ít ra sau này còn được phong vương tước, ban đất phong rồi làm bá chủ một vùng, chỉ cần không có lòng tham thì bình an sống một đời con cháu vinh hiển.
Nhưng nhìn cái bộ dạng của Trần Khâm đúng là thèm con gái đến phát điên rồi. Còn cả thằng bé Quốc Chẩn và thằng nhóc Thuyên cứ cách hai ngày là lại dắt nhau sang nhồi nhét mấy câu vô nghĩa vào tai tôi, than thở một thôi một hồi làm tôi phiền muốn chết, đến nỗi đứa bé ở trong bụng nếu không là con gái thì cũng phải là con gái. Tôi suy nghĩ méo mó rồi lại thấy không ổn, dứt khoát nằm xuống ngủ một giấc cho tịnh tâm.
Đến khi tỉnh lại đã thấy chị Trinh ngồi bên cạnh, tôi nhìn thần sắc chị tươi tỉnh hơn rất nhiều, lúc này mới cảm nhận được sự lợi hại của roi vọt. Thằng nhóc Thuyên một lần bị đánh bán sống bán chết, cuối cùng cũng chịu trưởng thành.
Tôi vịn tay chị ngồi tựa lưng vào thành giường, cười khẽ:
"Chị Trinh gần đây giống như trẻ ra chục tuổi vậy!"
Chị ta liếc tôi, tuy vậy nhưng gò má lại có chút ửng hồng, càng ra vẻ xinh đẹp thuần thục. Nước da chị vốn trắnglại còn quanh năm suốt tháng chỉ ở trong cung Thúy Hoa, sau một trận bệnh càng thêm nhợt nhạt. Lúc bình thường trông chị giống như trong suốt chạm vào sợ vỡ, hôm nay đã có sức sống hơn, tựa một đóa hoa trắng đến phát sáng.
Tôi vô thức nhìn cơ thể nặng nề mập mạp của mình, thôi bỏ đi, cái gì thì cũng có cái giá của nó.
Đúng như là tôi suy nghĩ, chốc lát chị Trinh đã cao hứng nói:
"Nếu thật là vậy thì cũng đáng mừng, có lẽ là do thằng bé Thuyên đã ra dáng hoàng thái tôn nên chị phần nào yên tâm. Các cụ nói thương cho roi cho vọt quả không sai."
Tuy nói chị Trinh sức khỏe yếu ớt, nhưng không thể phủ nhận một phần do chị ta việc gì cũng ôm đồm vào mình. Con người ta nếu sống chỉ có trách nhiệm mà không có niềm vui, thì muốn sống lâu sống thọ khó như là mò trăng trên biển. Chị ta là con gái đầu lòng nhà vương tướng, không khỏi chịu cảnh quy củ khắt khe, trước lúc tôi sinh ra cho đến khi tôi gặp gỡ Trần Khâm nói không chừng chị Trinh mới là kẻ được chọn nên duyên cùng với Thái tử.
Lớn lên một chút, chị Trinh bắt đầu ôm niềm hối hận với tôi bởi tôi là người thay chị ta bị bắt đi khỏi người nhà. Đỉnh điểm là khi chị bị gả cho Trần Khâm trở thành người hàn gắn cho mối quan hệ của hai nhà ở đời kế tiếp.
Nỗi dằn vặt, trách nhiệm không hề bớt đi mà ngày một nhiều, lại thêm trận bệnh năm đó khiến chị càng thêm suy sụp, chỉ đến lúc thằng nhóc Thuyên ra đời mới giúp chị thiết sống hơn. Ai ngờ thằng nhóc này lại đáng lo thế cơ chứ.
Tuy tôi không phải chị, không hiểu được những đắn đo của chị nhưng từ những gì tôi trông thấy thì tôi vốn không đồng ý với chị ta lắm.
Chị Trinh thật ra có thể vui vẻ mà sống, những gì đã qua tất cả chỉ là quá khứ, mau quên một chút thì đứa em gái bị bắt đi lành ít dữ nhiều chỉ nên thỉnh thoảng mà đau lòng thôi chứ không cần phải canh cánh rồi tự mình làm lỡ dỡ.
Riêng việc chị ta với Trần Khâm lại càng ngu ngốc hơn. Tuy Trần Khâm lúc nào cũng nhung nhớ mối tình đầu nhưng chị ta là vợ kết tóc, mặc dù không thể có kiểu tình yêu sét đánh hay nhớ mãi không quên nhưng chí ít giữa hai vợ chồng đã có con cái vốn dĩ có thể duy trì thế cục tương kính như tân, tốt đẹp hơn cũng là vui vẻ hài hòa.
Huống hồ chị Trinh tính tình hiền lành khiêm tốn, nhân hậu có lễ, kính cẩn với bậc bề trên, ai cũng yêu mến.
Nếu tôi là Trần Khâm, chỉ cần chị Trinh đối với mình gần gũi cởi mở hơn một chút lại hết lòng quan tâm chăm sóc, lạc quan ân cần thì tháng rộng năm dài sợ gì rừng xanh không có củi đốt. Giữa mối tình xa lắc xa lơ kia và người phụ nữ một dạ vì mình, bên nào nặng bên nào nhẹ chả lẽ Trần Khâm lại không định đoạt được hay sao?
Sau này nếu như may mắn đứa em là tôi trở về thì ván đã đóng thuyền, lúc ấy thì chỉ biết trách số phận trêu ngươi, lại tìm cho nó một nhà tốt gả vào. Phụ nữ ấy mà, nhà chồng mà tốt với chị ta một chút thì chị ta liền quên bẵng đi thanh mai trúc mã của mình là ai, hết lòng hết dạ vì chồng, đến đó thì xem như mọi thứ hoàn mỹ.
Đáng tiếc chị Trinh lại đối với Trần Khâm bằng một bộ mặt xa cách lạnh nhạt, lại cũng đáng tiếc vì tôi dùng cách này để quay về. Vậy nên không biết phải dùng câu "là do chị Trinh và Trần Khâm duyên mỏng" hay là câu "do tôi và Trần Khâm duyên quá sâu" nữa.
Lại còn thêm vấn đề kế vị của thằng nhóc Thuyên.
Về vấn đề này ở góc độ của tôi nhìn vào chỉ thấy rằng tiên đế năm ấy đoán trước được mình sắp băng, cùng lúc đó thằng cháu đích tôn vừa mới ra đời nên trong lúc cao hứng liền định cho nó làm trữ.
Ai ngờ chị Trinh xem đó là nghĩa vụ lớn nhất của cuộc đời, luôn tâm niệm thằng bé nhất định sẽ làm vua rồi lại tự tạo gánh nặng cho mình, khi thấy thằng nhóc Thuyên không nên người thì liền rầu lo đến đổ bệnh.
Suy nghĩ thông thoáng hơn một chút, Trần Khâm còn trẻ tương lai con cái đầy nhà, tới lúc ấy cứ chọn ra đứa nào xuất sắc nhất là được. Dù sao di nguyện của tiên đế là một chuyện, an nguy của giang sơn xã tắc lại là một chuyện khác, thế chẳng lẽ dù thằng nhóc Thuyên hư đốn, tính tình tàn bạo, văn dốt võ nát cũng cố chấp lập nó làm vua hay sao?
Tôi thở dài, cũng may cũng may.
Thấy chị Trinh nhìn mình thẫn thờ, tôi chọn mấy câu tốt đẹp, bèn nói:
"Thằng nhóc ấy dạo này cả học vấn lẫn võ nghệ đều không thể chê vào đâu, nếu như không phải chỉ mới mười tuổi thì nhắm chừng đã cầm kiếm xông ra sa trường giết địch như Trần Quốc Toản năm đó rồi."
Dường như đúng ý, chị Trinh bỗng bật cười đáp lời:
"Nhắc tới Trần Quốc Toản, hiện giờ em có thai không tiện, bây giờ đã định được ngày thành hôn rồi. Là tháng sau."
Tôi nhẩm tính, nếu là tháng sau thì cái bụng mình vừa hơn tám tháng, đúng là bất tiện.
"Thông thường không phải đều tự mình cưới hỏi ư, cậu ta sao phải xin quan gia ban hôn nhỉ?"
Chị Trinh đáp lời tôi:
"Cha mẹ Quốc Toản đều không ở đây, đương nhiên phải nhờ quan gia làm chủ hôn. Lại thêm thân phận của cô vợ chưa cưới đó..à, có chút đặc biệt."
"Là...Triệu Ngọc Hoa?" – Tôi hỏi.
Chị Trinh lại cười:
"Thấp thì không thấp, cao cũng không cao, lại còn không phải người dân Đại Việt, thế nên việc có thành hay không phải nhờ tới quan gia rồi."
Tôi hiểu ý chị. Triệu Ngọc Hoa là công chúa nước Tống, tuy hiện giờ nước Tống bị diệt nhưng dù sao vẫn là kẻ ngoại bang, còn là kẻ ngoại bang ở tầng lớp đứng đầu, đừng quên anh trai của cô ta là Triệu Trung vẫn còn sống sờ sờ.
Tôi không nén được vui vẻ, lại cảm khái:
"Chà, Trần Quốc Toản năm nay đang độ hai mươi, đúng là vừa đẹp."
Chị Trinh che miệng cười đầy ý tứ nhìn tôi.