Edit: Thanh Mục
Úc Diêu nhìn quà Tô Mặc Ngôn cố ý chuẩn bị cho nàng, đồ bơi, hai món đồ mỏng nho nhỏ, cho dù chưa mặc trên người cũng có thể tưởng tượng được có bao nhiêu...
Đúng là phong cách Tô Mặc Ngôn thích.
Không ai dám tặng nàng một món quà như vậy ngoại trừ Tô Mặc Ngôn.
"Mấy ngày nữa đi biển, cho nên em chuẩn bị trước." Tô Mặc Ngôn biết Úc Diêu bình thường khẳng định sẽ không mặc phong cách này, nhưng dáng người Úc Diêu tốt như vậy, luôn che giấu kín mít dưới trang phục chính thức, Tô Mặc Ngôn cảm thấy đáng tiếc.
Nhìn bộ đồ bơi Tô Mặc Ngôn tỉ mỉ lựa chọn cho nàng, Úc Diêu nghẹn lời, cũng chỉ Tô Mặc Ngôn có thể nghĩ ra đủ loại biện pháp giày vò nàng.
"Chị không thích sao?" Tô Mặc Ngôn kéo theo bước chân nặng nề đi tới trước mặat Úc Diêu, một đôi mắt sáng ngời trong suốt trông mong nhìn Úc Diêu, nhìn Úc Diêu không nói lời nào, vì thế nhếch môi không nói lý mà lẩm bẩm, "Không thích cũng phải mặc, em cố ý chọn cho chị. Chị thử một chút, xem có vừa người hay không, em giúp chị thay..."
Nói xong, Tô Mặc Ngôn tiến lên muốn cởi váy trên người Úc Diêu, nương theo say rượu, quang minh chính đại đùa giỡn "lưu manh".
Úc Diêu dở khóc dở cười, đều uống đến mức như vậy còn không quên chiếm tiện nghi, nàng đặt áo tắm trong tay sang một bên, một tay nắm lấy bàn tay không quy củ của Tô Mặc Ngôn, một tay chọc chọc vào trán Tô Mặc Ngôn, ánh mắt cùng giọng nói đồng thời mang theo ý tứ ghét bỏ, "Trong đầu đều suy nghĩ cái gì."
Tô Mặc Ngôn ôm Úc Diêu, tuy rằng uống có chút say, nhưng nụ cười vẫn tươi sáng động lòng người như cũ, cô nhỏ giọng nói với Úc Diêu: "Đều đang nhớ chị..."
Một câu này, tiếp được vừa vặn.
Ánh mắt Úc Diêu cũng không nỡ dời khỏi mặt Tô Mặc Ngôn, vẫn nhìn, môi đỏ răng trắng, khi cô nhếch môi cười, trong con ngươi phảng phất như có tinh quang rạng rỡ.
Lúc trước cái loại cảm giác động tâm này, theo thời gian, vẫn kéo dài xuống.
Tô Mặc Ngôn cười, dùng trán của mình dán lên trán Úc Diêu, sau khi ở cùng một chỗ, cô chưa bao giờ biết che giấu tình yêu của mình đối với Úc Diêu, bởi vì trước kia giấu quá lâu, hiện tại muốn thời thời khắc khắc nhắc để Úc Diêu có thể cảm nhận được, "Nhớ chị, chị không ở bên cạnh em đều ngủ không ngon..."
Lời ngon tiếng ngọt từng bộ từng bộ, nhưng Úc Diêu nghe Tô Mặc Ngôn nói với mình như vậy, sợi dây trong lòng vẫn sẽ bị xúc động, giả sử đổi lại là người khác nói những lời này, Úc Diêu chỉ cảm thấy phiền chán, nhưng đổi lại Tô Mặc Ngôn, thì khác.
Úc Diêu cảm nhận được mùi rượu phát ra từ hô hấp của Tô Mặc Ngôn, hương thơm thuần khiết mê người.
Áp sát quá gần, khí tức các nàng dung hợp cùng một chỗ. Úc Diêu rất khó nói ra những lời tình cảm ngán ngẩm như Tô Mặc Ngôn, nhưng mỗi lời Tô Mặc Ngôn nói ra miệng, cũng chính là tâm tình của nàng.
Úc Diêu trước kia đi công tác, mười ngày nửa tháng cũng không sao. Nhưng mấy ngày nay, ngoài công việc, nàng nghĩ nhiều nhất chính là Tô Mặc Ngôn, lúc ăn cơm sẽ nghĩ đến, lúc ngủ sẽ nghĩ đến, nhìn thấy phong cảnh đẹp, đầu tiên cũng là nghĩ đến Tô Mặc Ngôn.
Có người để nhớ và người bị mình nhớ nhung cũng nhớ mình, là hạnh phúc lớn lao. Tô Mặc Ngôn lấp đầy phần cảm giác thiếu sót nhất trong lòng Úc Diêu, từ đó, trong cuộc sống có rất nhiều vui sướng, kinh hỉ cùng ngọt ngào.
Khi lên máy bay về nước, Úc Diêu đã tưởng tượng, nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Mặc Ngôn, Tô Mặc Ngôn sẽ phản ứng như thế nào.
Lần nào nàng cũng nói Tô Mặc Ngôn trẻ con, nhưng trong lòng không biết thích Tô Mặc Ngôn ôm nàng đến mức nào, hôn nàng, nói nhớ nàng.
Vừa vặn, Tô Mặc Ngôn cũng thích làm như vậy với Úc Diêu, mà Úc Diêu đáp lại cô luôn hơn không kém, cho nên, Tô Mặc Ngôn càng không kiêng nể gì mà bại lộ bản tính.
Các nàng đối với nhau đều có nhiệt tình, chẳng qua là một người phô trương, một người nội liễm.
Sau khi hiểu nhau, hai người như vậy ở cùng một chỗ, trời sinh tuyệt xứng.
Tô Mặc Ngôn đối với Úc Diêu, từ hảo cảm phát triển đến thích, cuối cùng rơi vào tình yêu, càng ở chung hiểu rõ, càng không cách nào tự kiềm chế. Tính cách của Tô Mặc Ngôn, cho tới bây giờ đều chỉ lo lắng đến hiện tại, nhưng khi ở cùng một chỗ với Úc Diêu, nắm tay nàng, sẽ nghĩ đến tương lai...
Cho nên, cô mới hâm mộ Bạc An Kỳ và Trình Ngữ Ti như vậy.
"Một thân mùi rượu, còn cọ lên người chị." Úc Diêu ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng tay mình đã chủ động ôm chặt Tô Mặc Ngôn vào trong ngực, rất nhiều động tác trở nên tự nhiên, muốn thân mật bao nhiêu.
Với những người bạn thích, đối diện, hoặc nói hai từ, cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Bị Úc Diêu ôm, khóe miệng Tô Mặc Ngôn cong lên càng lớn hơn, cô liền hôn lên cánh môi mềm mại của Úc Diêu, vui vẻ cười, lúc Úc tổng miệng cứng rắn mà mềm lòng thị phi, cũng đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Môi dán gần như vậy, rất thích hợp cho tư thế hôn môi, mà sự thật chứng minh, hai người nhìn nhau đã lâu, sẽ có xúc động muốn hôn môi. Úc Diêu cũng nhẹ nhàng chạm môi Tô Mặc Ngôn một chút.
Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Diêu cười, lễ thượng qua lại, thỉnh thoảng hôn lên miệng nàng một cái, hôn như con sầu, không dứt. <
"Đồ ngốc." Úc Diêu nhịn không được cười, Tô Mặc Ngôn uống nhiều quả thật so với bình thường nhiều hơn vài phần ngốc nghếch, Úc Diêu đưa tay nâng mặt Tô Mặc Ngôn, chậm rãi rũ mắt xuống, muốn nghiêm túc hôn cô, Tô Mặc Ngôn đột nhiên né tránh một chút.
"Thay cho em xem có được không?" Đối với bộ đồ bơi kia, Tô Mặc Ngôn vẫn nhớ thương, chấp nhất như có gì đó bí ẩn.
"...... Lúc chị không mặc quần áo, em cũng đã nhìn qua, còn hôn qua, có gì mà ngượng ngùng." Tô Mặc Ngôn uống rượu say, không biết xấu hổ mà nói chuyện, đùa giỡn Úc Diêu nghiện. Cô ôm lấy cổ Úc Diêu, lúc nói chuyện thanh âm cực nhẹ, làm nũng: "Mặc cho một mình em xem thôi, em muốn xem..."
Ánh mắt Úc Diêu đảo qua cánh môi khép lại của Tô Mặc Ngôn, nàng không nói gì, mà là tiếp tục chuyện vừa rồi, trực tiếp hôn lên.
"À..." Giờ khắc này, Tô Mặc Ngôn đột nhiên im lặng, toàn bộ lời muốn nói đều bị bỏ lại phía sau đầu, trong nháy mắt, Tô Mặc Ngôn nhắm chặt mắt, toàn tâm toàn ý mở môi đáp lại môi lưỡi Úc Diêu hôn tới, từ nhẹ nhàng trở nên nhiệt liệt, đắm chìm trong đó.
"Ừm..."
Có thể cảm giác được khát vọng của nàng đối với mình, Tô Mặc Ngôn sẽ cảm thấy an tâm. Sau khi ở cùng Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn cũng hiểu được, hành động của Úc Diêu luôn lớn hơn lời nói. Bình thường nàng là người cô đơn lạnh lùng như vậy, lại thích ôm mình hôn sâu lúc ở một mình, Tô Mặc Ngôn vừa nghĩ đến Úc Diêu tương phản như vậy, trong lòng ngọt ngào như mật, ít nhất điều này có nghĩa là, mình ở trong lòng nàng là độc nhất vô nhị.
Tô Mặc Ngôn hưởng thụ sự chủ động của Úc Diêu đối với cô, dù sao lúc trước "yêu đơn phương" quá khổ, chuyện một năm trước không dám nghĩ tới, hiện tại đều đang phát sinh.
Kỳ thật, Úc Diêu so với trong tưởng tượng của Tô Mặc Ngôn, càng yêu cô nhiều hơn.
Môi lưỡi nóng bỏng ngọt ngào rối rắm cùng một chỗ, chống lại nói ngàn vạn lần nhớ nhung.
Các nàng ôm chặt đối phương, hoặc là không động tâm, phàm là một phần tình cảm nhận định, cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý đầu nhập, đây là điểm chung lớn nhất của Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu.
"Có phải nhớ em lắm đúng không?" Tô Mặc Ngôn thở hổn hển hỏi Úc Diêu, hai gò má nóng bỏng, bởi vì rượu kích thích đại não, càng bởi vì Úc Diêu chủ động thân thiết.
Bầu không khí trong phòng cũng đang nóng lên.
Úc Diêu hôn lên trán và sống mũi Tô Mặc Ngôn, vuốt ve mái tóc dài của cô, không tự chủ được đáp ứng, "Ừm."
Tô Mặc Ngôn nhếch môi cười, sau đó buông Úc Diêu ra, hai ba cái liền cởi áo thun của mình ra, rơi xuống đất, lại tiếp tục ôm lấy Úc Diêu, đưa lên môi, tiếp tục chuyện vừa rồi không làm đủ.
Trước mặt Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn bất cứ lúc nào cũng sẽ không sợ chết, cô mặc một chiếc quần jean bó sát, vòng eo gầy gò, bụng bằng phẳng rắn chắc, thân trên chỉ mặc một chiếc bra, xinh đẹp gợi cảm. Bởi vì không ít lần tập thể dục, sau khi Tô Mặc Ngôn cởi quần áo, dáng người ngược lại không quá gầy như bình thường nhìn.
Tối nay Úc Diêu vốn định tắm rửa liền nghỉ ngơi, nhưng gặp Tô Mặc Ngôn quả nhiên vẫn là... Có tiểu yêu tinh ở đây, đêm nay sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy.
Vừa rồi khi ở trong thang máy, Tô Mặc Ngôn biết rõ còn có người khác, còn có ý trêu chọc nàng, khi đó cũng đã có chút không khắc chế được.
Mà hiện tại, cũng không cần khắc chế.
Đệm chăn màu trắng mềm mại, mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Tô Mặc Ngôn thuận thế đè lên người Úc Diêu, cô gạt tóc dài của mình, vùi đầu xuống, tiếp tục hôn Úc Diêu.
Trong lúc hôn nóng bỏng, Úc Diêu hiểu được, tuyệt đối không chỉ có một nụ hôn mà thôi...
"Tắm rửa trước..." Úc Diêu nửa đẩy nửa không, cuối cùng để Tô Mặc Ngôn cởi váy trên người nàng, lúc trước ở trong thang máy, khóa kéo đã bị Tô Mặc Ngôn kéo xuống một phần ba.
"Ừm." Tô Mặc Ngôn hừ hừ, nhưng cũng không dừng lại, rất nhanh, liền cởi bỏ trói buộc trên người Úc Diêu, mà ở gần Tô Mặc Ngôn, thân thể Úc Diêu bắt đầu nóng lên.
"Mặc Ngôn..." Úc Diêu nằm dưới thân Tô Mặc Ngôn, ôm cô, một mặt đáp lại nụ hôn của Tô Mặc Ngôn, một mặt tức giận không thở nổi nói, "Đi tắm trước."
Tô Mặc Ngôn vùi đầu vào ngực Úc Diêu, chậm rãi hôn, từ xương quai xanh hôn đến cổ.
Úc Diêu ôm Tô Mặc Ngôn xoay người, đem tiểu quỷ đè ở phía dưới, hôn cô vài cái, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, "Bảo bối, nghe lời.x
Tô Mặc Ngôn vừa nghe nàng gọi tiếng "bảo bối", xương cốt đều mềm nhũn, ngoan ngoãn nằm dưới thân Úc Diêu, gật gật đầu, lại dùng hai chân dài kẹp lấy eo Úc Diêu, "Em uống nhiều rồi, chị giúp em tắm..."
Úc Diêu nhéo mũi cô, nói như vậy, xem ra Tô tiểu thư còn chưa uống đến mức đầu óc choáng váng.
Từ phòng tắm đến giường, cả hai đều không tách rời.
Không thể thiếu một phen giày vò.
Đêm khuya, phòng ngủ, chỉ còn lại hơi thở và rậm rĩ...
Vào tháng 6, nhiệt độ tăng dần.
Ở trên giường dây dưa xuống, trên người đã toát ra một tầng mồ hôi.
Tắm rửa xong, hai người nằm trên giường, ôm nhau, nhẹ giọng nói nhỏ trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh.
"Xem ra ngày mai lại đến trễ..." Tô Mặc Ngôn chui đầu vào trong ngực Úc Diêu, nỉ non.
"Không nhẹ không nặng." Úc Diêu ôm lấy Tô Mặc Ngôn, sờ đầu cô, nhắm mắt thản nhiên nói, rất mệt mỏi. Đêm nay nàng được coi là kiệt sức thật sự, vốn đã có chút mệt mỏi, kết quả lại ở trên giường cùng Tô Mặc Ngôn lăn qua lăn lại hơn một tiếng đồng hồ.
Mệt mỏi và vui vẻ, Tô Mặc Ngôn thỏa mãn cười, cô chui đầu từ trong ngực Úc Diêu ra, tương đối nghiêm túc nhìn Úc Diêu, dùng giọng điệu giống nhau nói, "Chị cũng không nặng không nặng."
"Thành thật ngủ đi, chị mệt mỏi." Úc Diêu ôm cánh tay Tô Mặc Ngôn lại ôm chặt cô một chút, không biết bắt đầu từ khi nào, thích ỷ lại Tô Mặc Ngôn như vậy, chậm rãi cũng quen ở trước mặt Tô Mặc Ngôn thể hiện một mặt mềm mại yếu ớt của mình.
"Ừm." Tô Mặc Ngôn thoáng ngẩng đầu, hôn lên cằm Úc Diêu, buồn ngủ.
Úc Diêu mím môi cười cười, nàng nghĩ, có lẽ càng ngày càng không thể rời khỏi tiểu yêu tinh này.
Đêm nay các nàng đều mệt mỏi, cũng may, cũng có thể ngủ một giấc an tâm.
Trước khi gặp Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ hút thuốc. Cô vốn tùy hứng, bỏ hút thuốc đối với cô mà nói, không phải ngoài miệng nói đơn giản như vậy, có thể gọi là khiêu chiến.
Nhưng một câu nói của Úc Diêu lúc trước, đã làm cho cô có xúc động bỏ hút thuốc.
Ngay từ đầu, Tô Mặc Ngôn chỉ muốn Úc Diêu cùng cô đi biển, mới đáp ứng không hút thuốc. Mà sau đó, cô quyết tâm bỏ hút thuốc, chỉ là bởi vì Úc Diêu không thích, mỗi lần cơn nghiện thuốc lá lên, cô đều nghĩ đến vẻ mặt buồn nôn của Úc Diêu. Sau đó hai người ở cùng một chỗ, Tô Mặc Ngôn nói chỉ cần mỗi lần cô có thể nhịn được nghiện thuốc lá, liền để Úc tổng thưởng cho cô một nụ hôn, kết quả phương pháp này là hữu dụng nhất.
Úc Diêu cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu lần, Tô Mặc Ngôn mượn cớ nghiện thuốc lá, mặt dày mày dạn ôm nàng hôn môi, đại khái cũng từ lúc này trở đi, Úc Diêu đã quen với việc Tô Mặc Ngôn quấn lấy nàng như vậy, hơn nữa, cũng thích loại cảm giác này.
Tháng 6, lại là mùa hè.
Mười lăm năm sau, Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu rốt cục lại đi đến bãi biển lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau...