Nàng Thật Liêu Nhân

Chương 59: Trêu chọc




Edit: Thanh Mục

"Làm sao vậy?" Tư Niệm ngồi ở ghế lái, tò mò hỏi, Liên Y bảo cô dừng xe, cũng không nói tại sao, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Liên Y nhìn bóng lưng Úc Diêu xuất thần một lúc lâu, "Không có gì, chúng ta đi thôi."

Tư Niệm lái xe mercedes trên con đường đèn đuốc sáng trưng, Liên Y đang nhắm mắt dưỡng thần, hình như có chút mệt mỏi, Tư Niệm cũng không nói gì nữa.

"Cô vẫn là một người..." Khi Liên Y hỏi như vậy, Úc Diêu rất quả quyết phủ định.

Nhưng Liên Y luôn cảm thấy Úc Diêu đang nói dối, hai người ở bên nhau cũng có bốn năm, cô hiểu Úc Diêu.

Con người dường như luôn luôn có một trái tim đê tiện, sau khi đi vòng quanh, lại cảm thấy ban đầu là tốt nhất.

Cô và Úc Diêu đều là mối tình đầu, nếu như hiện tại các nàng đều ở một mình, Liên Y ôm một tia tâm lý may mắn, cũng không có khả năng có một chút đường cứu vãn?

Tô Mặc Ngôn đi mua nước, Úc Diêu ngồi một mình trong xe, suy nghĩ một số chuyện.

"Chúng ta chia tay đi, vẫn là không thích hợp..."

"Ở cùng một chỗ với chị rất mệt mỏi..."

"... Chia tay có thể tốt cho tương lai của chúng ta."

"......"

Khi đó hôn nhân đồng giới vẫn chưa được công nhận, mức độ chấp nhận xã hội cũng không cao, con đường này quả thật khó đi.

Chia tay là Liên Y đề xuất, nói rất nhiều rất nhiều...

Úc Diêu không đi giữ lại, tính tình nàng lại nhạt nhẽo lại nội liễm, cũng không thích đi cưỡng cầu người khác cái gì.

Muốn Úc Diêu hạ thấp tư thái, quá khó khăn.

Nàng vẫn còn nhớ sau khi nàng đồng ý chia tay, Liên Y cười nói với nàng, "Cũng không có gì đáng tiếc, chị không thích em như vậy, không phải sao?"

Úc Diêu không trả lời Liên Y, lạnh đến cùng, cho dù trong xương cốt khó chịu không được, cũng không có ở trước mặt cô rơi một giọt lệ.

Nếu chỉ có những thứ này, Liên Y sau này muốn tái hợp, có lẽ còn có đường xoay vòng. Nhưng sau đó Úc Diêu biết được một số chuyện, triệt để đối với Liên Y chặt đứt ý niệm.

Nói tóm lại, đối tượng hợp tác lần này là Liên Y, ít nhiều có chút ảnh hưởng đến tâm tình Úc Diêu.

"Uống chút nước đi." Tô Mặc Ngôn lên xe, mở nắp chai ra, đưa đến trước mặt Úc Diêu.

"Ừ..." Úc Diêu tiếp nhận, uống một ngụm nhỏ.

"Có phải uống quá nhiều rượu hay không." Tô Mặc Ngôn thấy trạng thái của Úc Diêu không tốt lắm, nghiêng người về phía Úc Diêu, tiến lên đưa tay sờ trán nàng, "Không thoải mái sao?"

Úc Diêu nắm lấy tay Tô Mặc Ngôn, lắc đầu, ánh mắt mê ly nhìn khuôn mặt cô dán trước mắt mình, "Mặc Ngôn..."

Tô Mặc Ngôn vẫn duy trì tư thế này, dù sao Úc tổng nghiêm túc gọi tên cô như vậy, lực sát thương quá lớn.

Úc Diêu dán trán lên vai Tô Mặc Ngôn, lòng bàn tay ấm áp nắm lấy mu bàn tay cô.

"Mệt mỏi phải không? Chúng ta về nhà..." Tô Mặc Ngôn chưa từng nhìn thấy Úc Diêu ở trước mặt cô, bày ra một mặt mệt mỏi như vậy, rất đau lòng.

Cũng chỉ là một lát, Úc Diêu ngẩng đầu, nhớ tới từng chút từng chút giữa nàng và Tô Mặc Ngôn, cảm thấy ấm lòng.

Tối nay uống rượu, trong đầu có chút rối loạn.

"Chị nhìn em như vậy, em không khách khí..." Tô Mặc Ngôn cùng Úc Diêu nói đùa, đưa môi đến trước mặt nàng.

Úc Diêu cười, đưa tay nâng cằm Tô Mặc Ngôn lên, không nói nhiều, trực tiếp hôn lên.

Tô Mặc Ngôn bối rối, nào có thể chủ động như trước.

"Ừm~~~" Trong không gian nhỏ hẹp, môi lưỡi nương tựa lẫn nhau, khó bỏ khó phân.

Tô Mặc Ngôn hoàn toàn khiến Úc Diêu ăn chết.

Trước kia cũng chỉ có cô đùa giỡn Úc Diêu, hôm nay ở trong xe, Tô Mặc Ngôn cảm giác mình lại bị Úc Diêu đùa giỡn.

Người buồn bực nếu rõ ràng, quả thực một phát không thể vãn hồi.

"Tối nay chị khẳng định đã uống say..." Tô Mặc Ngôn bị Úc Diêu nâng mặt, lúc nói chuyện còn đang thở dốc rất nhẹ, cô đều bị Úc Diêu nâng mặt hôn lâu như vậy, vẫn không quá tin Úc Diêu sẽ làm như vậy, đại khái đêm nay thật sự uống say.

"Không có" Úc Diêu rất thanh tỉnh, chưa từng để cho mình uống say, nếu như muốn say, cũng là chính nàng muốn say. Vẻ mặt Tô Mặc Ngôn được thụ sủng nhược kinh, Úc Diêu thấy rồi lại ấn môi, hôn cô vài giây, "Lái xe thật tốt."

Đã như vậy rồi, Tô Mặc Ngôn làm sao có thể lái xe tốt. Quen biết Úc Diêu lâu như vậy, cũng không biết nàng biết trêu chọc như vậy, nếu như nói mình là tiểu yêu tinh, vậy Úc tổng chính là đại yêu tinh thâm tàng bất lộ.

Úc Diêu thắt dây an toàn, nhìn Tô Mặc Ngôn ngồi yên bất động, "Sao lại không lái xe?"

Tô Mặc Ngôn nghiêm trang nói, "Trước tiên để cho em bình tĩnh lại tâm tình một chút."

Chủ động ôn nhu lại mang theo một chút nồng nhiệt bá đạo, lại phối hợp với thanh âm Úc Diêu cùng gương mặt kia... Tô Mặc Ngôn bị trêu chọc, bị Úc Diêu trêu chọc đến cả người đều mềm nhũn.

Úc Diêu nhắm mắt lại, tựa vào ghế ngồi, mỉm cười, cười Tô Mặc Ngôn lại nói những lời ngốc nghếch.

Lúc Tô Mặc Ngôn lái xe trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, Úc Diêu thỉnh thoảng sẽ mở mắt ra nhìn cô, cũng lộ ra nụ cười điềm đạm.

Về phương diện tình cảm, Úc Diêu xưa nay hàm súc, không giỏi biểu đạt. Nhưng sau khi ở cùng Tô Mặc Ngôn, Úc Diêu muốn Tô Mặc Ngôn thật sự cảm nhận được, mình quan tâm và thích cô, không muốn cô gái ngốc này cảm thấy cô đang đơn phương chủ động.

Lần đầu tiên, Úc Diêu muốn nắm chặt một người như vậy, muốn dụng tâm đi kinh doanh tình cảm của các nàng.

Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu vốn đều là những người sống tự thân, sau khi gặp được đối phương, đều vì đối phương mà thay đổi. Úc Diêu trước kia không đủ tín nhiệm Tô Mặc Ngôn, mà bây giờ, nàng chậm rãi đem tín nhiệm đều đưa cho Tô Mặc Ngôn.

Sau đó Tô Mặc hồi tưởng lại chuyện may mắn nhất của mình, đại khái chính là được Úc Diêu thích, người khác nói đều nói Úc Diêu lãnh tình, cô lại có thể cảm nhận được nhiệt tình trong lòng Úc Diêu, chỉ là hàm súc như nước chảy nhỏ giọt.

Đương nhiên, Úc tổng cũng sẽ bộc phát, nhất là khi tiểu yêu tinh tìm cách trêu chọc nàng.

Tô Mặc Ngôn yêu tinh danh hiệu bất hư truyền.

Lái xe trở lại căn hộ.

Đứng ở lối đi, Úc Diêu dặn dò cô, "Buổi tối đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi phỏng vấn."

Bạc An Kỳ đã sớm giới thiệu Tô Mặc Ngôn đến tòa soạn tạp chí, chỉ là năm ngoái Tô Mặc Ngôn đi Osaka, năm nay cơ hội này vẫn còn, lại là tạp chí hạng nhất, Tô Mặc Ngôn đương nhiên phải nắm chắc cơ hội.

Tô Mặc Ngôn đứng trước cửa nhà Úc Diêu không đi, còn hỏi ngược lại Úc Diêu, "Em không được ngủ lại à?"

"Đã mười một giờ rưỡi rồi, sớm một chút tắm rửa đi ngủ." Úc Diêu lại nói.

Tô Mặc Ngôn không tin Úc Diêu nghe không ra âm thanh ngoài dây của mình, cô suy nghĩ một chút, "À, em đi tắm, chị cũng vậy."

Cứ như vậy đi, Úc Diêu còn tưởng rằng cô còn muốn quấn lấy mình một lát nữa.

0 giờ, Úc Diêu tắm rửa xong, rượu cũng thanh tỉnh, nàng nằm ở bên phải giường, bất giác để lại nửa bên giường ra, Úc Diêu trằn trọc vài lần, đều không ngủ được.

Úc Diêu nhìn chằm chằm thuốc ngủ trên tủ đầu giường, nhìn một hồi.

"...... Chị có muốn thử xem không, từ tối nay bắt đầu ôm em ngủ, không chừng em so với thuốc ngủ còn có tác dụng..."

Úc Diêu lại lấy điện thoại di động nhìn một chút, không có tin nhắn, chuẩn xác mà nói là không có tin nhắn của Tô Mặc Ngôn. Bình thường da mặt rất dày, lúc nên da mặt dày ngược lại không da mặt dày.

Cùng lúc đó, Tô Mặc Ngôn tắm rửa xong vừa sấy khô tóc, quấn khăn tắm ngâm nga khúc nhạc nhỏ trong tủ chọn váy ngủ.

Tô Mặc Ngôn chọn tới chọn lui thay vài món, so với trang phục trước khi ra ngoài còn để ý hơn, cuối cùng chọn một bộ đồ lộ ngực trước lộ lưng, hơn nửa đêm lại đi gõ cửa nhà Úc tổng...