Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 54




[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Ngực còn đau không?

[Không Muốn Quan Tâm]:.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Nhớ bôi thuốc

[Không Muốn Quan Tâm]:.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Ngày mai anh giúp em bôi thuốc

[Không Muốn Quan Tâm]:.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Mông bự!

Ở bên này Triệu Tử Thiêm vừa thấy hai từ kia của Lương Đông liền bực mình, mau chóng đặt điện thoại xuống giường đi vào trong nhà tắm soi gương lại một lượt. Nhìn trước ngó sau vẫn không thấy mông của mình to lắm, cho nên liền đi ra ngoài cầm điện thoại nhắn tin cho Lương Đông.

[Không Muốn Quan Tâm]: Có muốn ăn tát không hả?

Lương Đông nhìn thấy tin nhắn này thì bật cười, sóc nhỏ nhà hắn phải dùng cách thức đặc biệt mới chịu trả lời tin nhắn của hắn.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Mông bự!

Triệu Tử Thiêm nhìn thấy trên màn hình điện thoại vẫn là hai từ kia thì vô cùng tức giận, định không nhắn tin lại cho Lương Đông, nhưng lúc này cậu chợt nghĩ ra một điều gì đó. Cuối cùng tin nhắn sau vài giây lại được gửi qua cho Lương Đông.

Tin nhắn của Triệu Tử Thiêm gửi qua là một hình ảnh, bởi vì đường truyền mạng có hơi kém cho nên Lương Đông phải đợi một lúc hình ảnh mới hiện lên được. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn máu mũi lại chảy ra. Lương Đông mau chóng dùng một tay chặn ở trước mũi, đặt điện thoại xuống giường phóng thẳng vào nhà tắm. Sóc nhỏ nhà hắn càng ngày càng ranh ma rồi, biết điểm yếu của hắn cho nên luôn dùng một chiêu này.

Lương Đông xử lý xong máu ở mũi liền đi ra ngoài, chần chừ không biết có nên cầm điện thoại lên xem hay không. Trong lòng nửa muốn nửa không, cuối cùng vẫn là cầm điện thoại lên xem một lượt. Triệu Tử Thiêm gửi cho hắn hình ‘bán khỏa thân’, mọi thứ trên người được che kín hết ngay cả mặt cũng không chịu lộ ra, chỉ có duy nhất một bên ngực trái là hiện rõ mồn một. Lúc mà Lương Đông mở điện thoại lên một tay của hắn còn không quên giữ chặt mũi mình, sau ba phút hô hấp khó khăn bằng miệng Lương Đông mới chịu bỏ tay xuống.

Tay của Lương Đông đã bỏ ra được một lúc rồi, phát hiện ra lần này không còn chảy máu mũi nữa. Đột nhiên Triệu Tử Thiêm lại gửi đến một tin nhắn.

[Không Muốn Quan Tâm]: Ngày mai giúp em bôi thuốc có được hay không?

Trong đầu Lương Đông lúc này như có một tiếng nổ lớn, đoạn chữ kia tuy chỉ là một tin nhắn không phải là lời do chính miệng Triệu Tử Thiêm nói ra, nhưng mà Lương Đông khi đọc được dòng chữ này liền rơi vào trạng thái lơ lửng trên không. Cho đến khi Khương Chí Phong ở giường trên hét lên một tiếng:

“Đông ca, anh bị làm sao vậy?”

Lương Đông giật mình vội tắt điện thoại đặt xuống giường:

“Sao?”

Khương Chí Phong nhảy xuống giường nói lớn:

“Không phải là bị anh Tử Thiêm phòng bên đấm hỏng mũi rồi chứ?”

Lương Đông nghe Khương Chí Phong nói vậy liền đưa tay lên mũi của chính mình, lúc này phát hiện ra máu mũi lại chảy nữa rồi, hắn vội vàng đi vào phòng tắm lau sạch máu trên mũi. Lúc bước ra Khương Chí Phong đã ngồi ở trên giường lải nhải:

“Anh Tử Thiêm ra tay cũng thật nặng đấy, vừa mới rồi chắc chắn là hai người đánh nhau, vậy mà anh còn nói đỡ cho anh ấy!”

Lương Đông nghe thấy thế liền nhíu mày nghiêm giọng nhắc nhở Khương Chí Phong:

“Đại Thiêm không đánh tôi!”

Lương Đông nằm ở trên giường một lúc, điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Triệu Tử Thiêm gửi đến.

[Không Muốn Quan Tâm]: Sao? Lại chảy máu mũi đúng không!

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Còn lâu đi

[Không Muốn Quan Tâm]: Nghe thấy Khương Chí Phong nói

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Nói cái gì?

[Không Muốn Quan Tâm]: Không phải là bị anh Tử Thiêm bên phòng đấm hỏng mũi rồi chứ

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Không muốn quan tâm

[Không Muốn Quan Tâm]: Rõ ràng là như vậy!

Triệu Tử Thiêm nhắn xong tin cuối kia liền thoát khỏi weibo, trong lòng âm thầm vui vẻ vì đã trả thù được Lương Đông. Còn Lương Đông ở bên này thì khác, hắn đang xem lại hình ảnh vừa rồi Triệu Tử Thiêm gửi cho mình. Lần này Lương Đông không còn chảy máu mũi nữa, nghĩ lại chỗ đó của Triệu Tử Thiêm cũng chỉ giống như hắn mà thôi. Chẳng qua là hơi sưng một chút, mà người làm sưng lại chính là hắn. Cảm giác này khiến cho Lương Đông trong phút chốc không thể diễn tả được thành lời.

___

Sáng ngày hôm sau Lương Đông và Triệu Tử Thiêm không có chung tiết học, nhưng mà Lương Đông vẫn đứng ở ngoài đợi sóc nhỏ nhà mình cùng đến lớp.

Triệu Tử Thiêm hôm nay mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean xanh, trên chân vẫn là đôi giày thể thao nike trắng quen thuộc. Lương Đông vừa nhìn thấy Triệu Tử Thiêm ăn mặc như vậy thì có chút bất ngờ:

“Em định đi đâu vậy?”

Triệu Tử Thiêm dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Lương Đông một cái:

“Đi học”

Lương Đông đi theo sau Triệu Tử Thiêm khó hiểu hỏi:

“Hôm nay phải thuyết trình trước lớp sao?”

Triệu Tử Thiêm quay lại liếc Lương Đông một cái không nói gì rồi đi tiếp. Lương Đông thầm nghĩ trong lòng, chắc không phải là sóc nhỏ nhà hắn muốn ăn mặc đẹp một chút cho hắn xem chứ:

“Này, em mặc đồ gì anh thấy cũng đẹp hết. Nóng như vậy không cần mặc áo sơ mi đâu!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy lời này của Lương Đông liền dừng bước, xoay người lại đằng sau cho hắn một cái tát cho tỉnh:

“Đồ thần kinh!”

Lương Đông lại cứ nghĩ Triệu Tử Thiêm bị mình nói trúng, cho nên xấu hổ mới làm ra hành động như vậy. Vì thế mà Lương Đông trong lòng càng vui vẻ hơn:

“Em còn phải ngại!”

Triệu Tử Thiêm bực mình dừng bước, quay lại đằng sau khoanh tay nhìn Lương Đông một lượt:

“Anh đang nghĩ cái gì vậy?”

Lương Đông tự tin nhìn Triệu Tử Thiêm cười lớn:

“Em đang nghĩ cái gì thì anh nghĩ cái đó!”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên đưa một tay lên bóp mũi của Lương Đông, rồi lại dùng tay còn lại khẽ kéo cổ áo mình ra một chút:

“Có hiểu hay không?”

Lương Đông vừa nhìn thấy mấy vết hôn trên cổ của Triệu Tử Thiêm liền tròn mắt, máy móc gật đầu:

“Hiểu rồi!”

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông như vậy thì buồn cười, bỏ tay ra khỏi mũi của hắn, xấu xa nói:

“Hôm nay tiến bộ không chảy máu!”

Lương Đông nghe thấy lời này có chút giật mình, sau đó thì nghiêm mặt trả lời Triệu Tử Thiêm:

“Còn lâu đi!”

Triệu Tử Thiêm tát vào má Lương Đông một cái:

“Vậy mới nói có tiến bộ!”

Lương Đông tiến về phía trước, bỏ lại Triệu Tử Thiêm ở phía sau:

“Anh không muốn quan tâm!”

Triệu Tử Thiêm ở phía sau nói lớn:

“Em thấy rõ ràng là như vậy!”

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đi được một đoạn, phía sau liền có người gọi hai bọn họ lại:

“Anh Tử Thiêm, anh Lương Đông!”

Lương Đông vừa nghe thấy giọng nói kia liền biết là ai, hắn vốn dĩ định bước tiếp nhưng mà khi thấy Triệu Tử Thiêm dừng lại cho nên Lương Đông cũng đành dừng lại.

Hôm nay Phó Tiểu Hinh mặc một chiếc váy liền màu hồng dài đến đầu gối, mái tóc dài được tết lại gọn gàng vắt sang một bên vai. Lương Đông nhìn Phó Tiểu Hinh một lượt, rồi lại nhìn sang biểu hiện của Triệu Tử Thiêm, thấy sóc nhỏ nhà hắn hai mắt mở lớn cười dịu dàng chào hỏi Phó Tiểu Hinh:

“Tiểu Hinh à!”

Phó Tiểu Hinh lúc đi phía sau đã nhìn thấy Triệu Tử Thiêm, nhưng mà do hôm nay cậu ta mặc áo sơ mi trắng cho nên cô vẫn không dám chắc chắn, bởi vì thường ngày chỉ thấy Triệu Tử Thiêm mặc áo phông bình thường. Đến lúc Phó Tiểu Hinh xác định nam sinh mặc áo phông đen bên cạnh kia là Lương Đông, Phó Tiểu Hinh mới lớn tiếng gọi hai người đó lại.

Ngày thường Triệu Tử Thiêm chỉ ăn mặc tùy tiện thôi cũng đủ làm cho trái tim Phó Tiểu Hinh xao xuyến, hôm nay Triệu Tử Thiêm lại mặc sơ mi trắng bảnh bao như vậy, khiến cho cô vừa nhìn thấy liền choáng ngợp trong vài giây.

Lương Đông liếc mắt nhìn Phó Tiểu Hinh như muốn ăn tươi nuốt sống sóc nhỏ nhà hắn, liền có chút bực bội đi đến khoác vai Triệu Tử Thiêm:

“Được rồi lên lớp thôi, muộn rồi đó!”

Triệu Tử Thiêm cũng không để ý nhiều quay sang cười nói với Phó Tiểu Hinh:

“Đi thôi!”

Phó Tiểu Hinh gật đầu đi bên cạnh Triệu Tử Thiêm nhỏ giọng nói:

“Anh Tử Thiêm, một tuần nữa ở đường X có mở lễ hội hoa, anh có muốn đi không?” Nói đến đây Phó Tiểu Hinh mới phát hiện ra Lương Đông cũng có ở đây, cho nên liền lịch sự mời một tiếng: “Cả anh Lương Đông nữa, anh có muốn đi không?”

Lương Đông trong lòng ầm thâm nghĩ, Phó Tiểu Hinh chỉ là mời hắn cho có lệ, chứ thâm tâm của cô ấy chắc chắn là chỉ muốn đi cùng sóc nhỏ nhà hắn mà thôi. Cho nên Lương Đông liền lên tiếng từ chối trước:

“Một tuần nữa sao? Làm sao đây lúc đó bọn anh có việc bận rồi!”

Phó Tiểu Hinh có vẻ nuối tiếc quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm:

“Vậy sao?”

Triệu Tử Thiêm vốn dĩ một tuần tiếp chẳng có việc bận gì, nhưng mà khi nghe Lương Đông nói vậy cậu cũng không tiện vạch trần lời nói dối kia của hắn, với lại cậu cũng không muốn đi lễ hội hoa gì đó:

“Đúng vậy Tiểu Hinh, để lúc khác nha!”

Lúc Phó Tiểu Hinh vào trong lớp, Lương Đông có kéo Triệu Tử Thiêm lại một góc nói chuyện. Triệu Tử Thiêm đột nhiên bị người nào đó kéo lại liền khó hiểu hỏi:

“Có chuyện gì?”

Lương Đông nhìn người trước mặt một lúc, mới nở nụ cười cưng chiều dùng một ngón tay trỏ nâng cằm Triệu Tử Thiêm lên cao:

“Càng nhìn càng thấy em đẹp trai!”

Triệu Tử Thiêm đẩy tay Lương Đông ra, có chút bực mình nói:

“Khỏi cần anh nói, cái này em tự biết!”

Triệu Tử Thiêm đang định bước lên bậc thang liền bị Lương Đông ở phía sau kéo lại:

“Khoan đã, anh còn chưa nói xong mà!”

Triệu Tử Thiêm nhíu mày hỏi Lương Đông:

“Còn cái gì?”

Khóe miệng Lương Đông khẽ nhếch lên cao, chậm rãi mở miệng:

“Muốn em hôn anh một cái!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy lời này liền đỏ mặt, dùng hai tay đẩy ngực Lương Đông ra xa, có chút xấu hổ nói:

“Thôi đi, ở đây nhiều người lắm!”

Lương Đông nhìn gương mặt đang đỏ bừng của Triệu Tử Thiêm, trong lòng liền dâng lên một cảm giác vui sướng lạ thường:

“Không có ai đâu, hôn một cái rồi đi học!”

Triệu Tử Thiêm nhìn xung quanh một lượt, quả thực là không có ai cho nên cũng đánh liều hôn một cái vào má của Lương Đông. Chỉ một nụ hôn vào má làm sao có thể thỏa mãn được lòng tham không đáy của ai kia, thế cho nên Lương Đông vẫn không vừa lòng, mở miệng đòi hỏi:

“Muốn hôn vào môi!”

Triệu Tử Thiêm liếc nhìn Lương Đông một cái, thấy bộ dạng cười cợt kia của hắn, Triệu Tử Thiêm biết chắc nếu bây giờ không hôn vào môi chắc chắn Lương Đông sẽ cứ như vậy:

“Hôn một cái thôi nha!”

Lương Đông gật đầu, hai mắt giống như phát sáng:

“Một cái vào môi”

Triệu Tử Thiêm buồn cười, thì ra Lương Đông đôi khi cũng có một bộ dạng ‘tiểu công chúa’ như vậy. Triệu Tử Thiêm thở dài, dùng miệng của chính mình chạm vào miệng của Lương Đông một cái rồi bỏ ra luôn. Lương Đông còn chưa kịp cảm nhận cái gì, đôi môi nhỏ nhắn đã sớm không thấy đâu:

“Muốn hôn sâu”

Triệu Tử Thiêm bực mình, hai tay khoanh ở trước ngực tức giận liếc Lương Đông một cái:

“Này, đã nói hôn một cái, bây giờ còn đòi hỏi cái gì”

Lương Đông dùng bộ mặt đáng thương nhìn về phía Triệu Tử Thiêm:

“Hôn một cái thật sâu!”

Đúng lúc này chuông reo vào lớp, Lương Đông vẫn không có ý định chịu thả Triệu Tử Thiêm ra. Triệu Tử Thiêm im lặng một lúc, cuối cùng cũng đưa tay vòng ra phía sau cổ của Lương Đông kéo mạnh hắn về phía mình, đôi môi nhỏ nhắn còn hơi run rẩy khi chạm đến môi của Lương Đông. Triệu Tử Thiêm từ trước đến nay chỉ được Lương Đông hôn, bây giờ lại chủ động hôn ai kia, thế cho nên lúc hôn môi cậu còn hôn chệch vào bên khóe miệng của hắn. Triệu Tử Thiêm mạnh mẽ xoay mặt Lương Đông về phía mình một chút, để cho hôn vào đúng giữa môi Lương Đông. Không biết qua bao lâu, nụ hôn của hai người mới kết thúc. Triệu Tử Thiêm cảm thấy thì ra đi hôn người khác cũng có một loại xúc cảm vô cùng đặc biệt, nhìn sang phía Lương Đông thấy hắn ta hiện tại bị cậu hôn đến cả người ngây ngốc, hai tay vừa rồi còn chống vào tường bây giờ đã buông thõng xuống hai bên. Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền dùng một ngón trỏ nựng cằm Lương Đông, xấu xa mở miệng nói:

“Có phải kỹ thuật rất được hay không?!”

Một màn hôn môi vừa rồi, vừa vặn lọt vào mắt của Tạ Phi Tốn. Tạ Phi Tốn mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm thân mật, nhưng mà hôm nay mới chính thức được mở mang tầm mắt. Hóa ra, người chủ động lại là Triệu Tử Thiêm. Bộ dạng lưu manh kia của Triệu Tử Thiêm chẳng khác nào đang cưỡng hôn Lương Đông cả, còn có xấu xa tự khen kỹ thuật hôn của mình rất được, khiến cho Lương Đông ngây ngốc đứng tại chỗ.

Tạ Phi Tốn đứng ở một góc đợi Lương Đông vào lớp mới dám đi vào theo sau. Vừa thấy Lương Đông ngồi ở bàn cuối, Tạ Phi Tốn liền đi xuống phía đó ngồi.

“Này, cậu và Tử Thiêm có vẻ như quan hệ rất tốt nhỉ?” Tạ Phi Tốn làm bộ lơ đãng hỏi.

Lương Đông cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều trả lời người bên cạnh:

“Ừ, sao vậy? Anh có chuyện gì sao?”

Tạ Phi Tốn thấy Lương Đông trả lời thẳng thắn như vậy, cho nên liền mạnh dạn đi thẳng vào vấn đề:

“Tôi thấy hết rồi!”

Lương Đông vừa chép bài vừa nói chuyện với Tạ Phi Tốn:

“Thấy gì?”

Tạ Phi Tốn im lặng một lúc, cuối cùng thở nhẹ nói ra một câu:

“Cậu và Tử Thiêm!”

Lương Đông nghe đến đây liền giật mình, cây bút vốn dĩ đang lướt nhanh trên trang sách hiện tại bỗng nhiên khựng lại. Lương Đông hai mắt mở lớn quay sang nhìn Tạ Phi Tốn:

“Sao?”

Tạ Phi Tốn nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên kia của Lương Đông thì đưa một tay lên vỗ vỗ vai Lương Đông cười nói:

“Không cần phải như vậy, tôi cũng không kỳ thị phân biệt đối xử gì”

Lương Đông im lặng một lúc, ánh mắt lại tiếp tục dừng ở trên trang sách:

“Anh biết khi nào?”

“Là lần đó ở quán lẩu, tôi thấy hai cậu ngồi bên vệ đường!” Nói đến hình ảnh đó lại tái hiện một lần nữa trong đầu của Tạ Phi Tốn.

Tạ Phi Tốn nói vậy có nghĩa là lần đó cậu ta đã biết rồi, Lương Đông cũng thật không ngờ cậu ta lại biết sớm như vậy:

“Là từ lúc đó sao?”

Tạ Phi Tốn gật đầu tiếp tục mở miệng:

“Ngày hôm qua bởi vì Tử Thiêm vén áo lên cao cho nên cậu mới bị chảy máu mũi, mấy vết đỏ trên cổ cậu ta hẳn không phải là do dị ứng. Rồi con khi nãy lúc ở bên ngoài lớp học…”

Lương Đông thật sự không thể nào ngờ tới Tạ Phi Tốn lại biết rõ như vậy, ngay cả một màn vừa rồi cậu ta cũng thấy rõ. Nghĩ đến đây gương mặt của Lương Đông liền nhăn lại:

“Anh theo dõi hai chúng tôi phải không?”

Tạ Phi Tốn nghe Lương Đông nói vậy thì bật cười:

“Tôi theo dõi hai bọn cậu làm cái gì? Tôi còn nghĩ hai người các cậu cứ chọn lúc tôi ở đó mới thể hiện tình cảm đấy!”

Lương Đông đánh giá Tạ Phi Tốn một lượt, thấy cậu ta cũng không phải giống người xấu gì cho nên nhẹ lòng hỏi:

“Đại Thiêm biết hay chưa?”

Tạ Phi Tốn lắc đầu:

“Tôi vẫn chưa nói!”

Lương Đông nghe đến đây thì yên tâm hơn đôi chút:

“Vậy đừng để cho em ấy biết!”

Lý do Lương Đông không muốn để cho Triệu Tử thiêm biết là bởi vì hắn sợ Triệu Tử Thiêm sẽ e ngại. Đối với hắn thật ra có một số người biết chuyện này cũng không sao, nhưng còn đối với Triệu Tử Thiêm hắn lại không rõ. Triệu Tử Thiêm nếu như biết có người thứ ba phát hiện ra chuyện của bọn họ, không biết Triệu Tử Thiêm có vì như thế mà xa cách hắn hay không. Thế cho nên khi chưa chắc chắn điều gì đó, Lương Đông sẽ không mạo hiểm mà làm, nhất này khi việc này liên quan đến Triệu Tử Thiêm, sóc nhỏ của hắn.

Ngồi một lúc Tạ Phi Tốn lại lên tiếng:

“Tôi có một thắc mắc, cậu là người bị động hay chủ động vậy?”

Tạ Phi Tốn là một người đàn ông chân chính, cậu mặc dù cho đến hiện tại chưa quen bạn gái nhưng có một điều cậu chắc chắn rằng mình không thích con trai. Lần trước một người bạn của Tạ Phi Tốn có mời hắn đi dự một hội thảo về vấn đề giới tính, thật ra thì người bạn đó của Tạ Phi Tốn có vấn đề về giới tính, đi một mình lại ngại cho nên mới gọi Tạ Phi Tốn đi cùng. Lúc đầu người bạn kia của cậu chỉ nói đó là một hội thảo về vấn đề cấp thiết trong xã hội, sau đến rồi mới phát hiện ra. Khi ấy Tạ Phi Tốn định ra về, người bạn kia liền kéo cậu lại nài nỉ van xin, cuối cùng Tạ Phi Tốn cũng chịu ở lại nghe hết buổi hội thảo đó. Chủ động hay bị động trong miệng Tạ Phi Tốn nhắc đến là khi quan hệ ai là người ở trên, ai là người ở dưới. Nhưng với một người chưa từng tìm hiểu qua như Lương Đông mà nói, hắn cứ nghĩ Tạ Phi Tốn hỏi giữa hai bọn họ ai là người nói lời yêu trước.

Lương Đông suy nghĩ một lúc, sau đó cười cười nói:

“Hẳn là tôi ở thế chủ động”

Tạ Phi Tốn luôn bắt gặp hình ảnh Triệu Tử Thiêm khiêu khích Lương Đông, tối hôm qua thì vén áo lên cao, hôm nay còn hôn Lương Đông xong liền lưu manh để lại một câu trêu chọc. Cả hai lần đó Lương Đông luôn rơi vào tình thế giống như bị ép buộc, còn có đỏ mặt hoặc là chảy máu mũi. Nhưng Triệu Tử Thiêm thì khác cậu ta có vẻ rất vui khi thấy bộ dạng của Lương Đông như vậy. Thế cho nên Tạ Phi Tốn liền dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lương Đông:

“Có thật hay không? Tôi thấy Tử Thiêm cũng không phải dạng rụt rè đâu, mấy lần tôi bắt gặp đều thấy cậu ta có vẻ hào hứng lạ thường!”

Lương Đông luôn ép buộc Triệu Tử Thiêm phải làm cái này làm cái nọ, hiện tại nghe Tạ Phi Tốn nói Triệu Tử Thiêm rất hào hứng lại cứ nghĩ rằng, ánh mắt của người ngoài cuộc khi nhìn mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn người trong cuộc, vì thế có chút vui vẻ hỏi lại:

“Anh thấy em ấy rất hào hứng sao?”

Tạ Phi Tốn đánh giá bộ dạng kia của Lương Đông một lúc, cuối cùng liền đưa ra kết luận Lương Đông nhất định ở thế bị động:

“Thật ra tôi thấy hình như Tử Thiêm ở thế chủ động đó!”

Lương Đông nghe thấy lời khẳng định kia của Tạ Phị Tốn trong lòng liền sung sướng, thì ra đến người ngoài cũng nhìn ra được sóc nhỏ nhà hắn rất chủ động thể hiện tình cảm với hắn, cũng không phải là bị hắn ép buộc nên mới miễn cưỡng làm, thế mà mỗi lần hắn yêu cầu điều gì đó, Triệu Tử Thiêm lại luôn làm ra vẻ uất ức lắm.

“Đại Thiêm rất chủ động!”. Lương Đông mỉm cười nói

Thấy Lương Đông đột nhiên gật đầu nói vậy, Tạ Phi Tốn liền dùng ánh mắt không thể tin được đánh giá Lương Đông một lượt. Cao to như Lương Đông đây thế nhưng lại ở thế bị động, quả thực không thể trông mặt mà bắt hình dong:

“Tôi nhìn không ra đấy, cậu thật sự bị động sao?”

Lương Đông trong lòng âm thầm nghĩ, Triệu Tử Thiêm biểu hiện tình cảm với hắn đến Tạ Phi Tốn cũng có thể nhận ra, còn hắn thì có vẻ rất kín kẽ cho nên Tạ Phi Tốn mới nói thế. Vì vậy không cần suy nghĩ nhiều gật đầu:

“Tôi bị động, biểu hiện của Đại Thiêm thật sự rất rõ ràng. Ngay cả anh cũng nhìn ra, không phải vậy sao?”

Người bạn kia của Tạ Phi Tốn cũng là người ở thế bị động, nhưng khi nhắc đến vấn đề ấy người bạn đó của Tạ Phi Tốn lại có ý định muốn lảng tránh. Cũng phải, đã làm đàn ông ai mà muốn bị nằm dưới chứ, thế mà Lương Đông đây lại khác hắn có vẻ rất vui vẻ khi nhắc đến vấn đề này:

“Cậu quả thực không cảm thấy có vấn đề gì chứ?”

Lương Đông nghe vậy liền nhíu mày, hắn nghĩ Tạ Phi Tốn muốn hỏi vấn đề tình yêu đồng giới giữa hai bọn họ và cái nhìn của xã hội. Thật ra ngày từ đầu Lương Đông cũng có lo ngai một chút, nhưng hiện tại hắn thật sự chẳng cảm thấy có gì cả:

“Không vấn đề gì!”

Tạ Phi Tốn vỗ vỗ vai Lương Đông:

“Có phải cậu không được hay không?”

Lương Đông khó hiểu:

“Cái gì không được?”

Nói đến đây Tạ Phi Tốn liền đưa mắt nhìn xuống phía dưới người Lương Đông, sau đó thốt ra một câu:

“Quả thực không thể trông mặt mà bắt hình dong!”

Vấn đề mà Tạ Phi Tốn muốn nói đến, Lương Đông đến khi cùng Triệu Tử thiêm đóng chung bộ phim đầu tiên mới có thể hiểu ra. Thì ra lúc đó Tạ Phi Tốn không phải muốn nói đến là ai tỏ tình trước, mà là nói chuyện kia. Rất lâu sau, Lương Đông luôn vì chuyện này mà cảm thấy tức giận, thật sự không thể ngờ hắn có thể vui vẻ ở trước mặt người khác mà nói mình ở thế bị động.