Buổi tối hôm đó.
Sau khi Nghi đi ra từ phòng bà hai Thi, má chồng thứ hai của cô. Thì không khó để nhìn ra đôi tay cô đâu đâu cũng là vết thương, cái tướng đi thì ượn ẹo quay qua quay lại kêu: gốp gốp như từng khúc sương dộp nát.
Cô đau đớn, uất ức lào nhào: "Má ơi, đôi tay không một vết thương của tui... Bấy bá hết rồi... Huhu."
Chuyện là cô nghe theo lời bà hai nên chiều đó sau khi chí choé với Thiên xong thì cô đến phòng bà. Vừa đến bà đã nghiêm khắc chỉ dạy cô từng thứ, từ may vá rồi lễ nghi đi đứng sao cho đoan trang, đến cách ăn nói và còn rất nhiều thứ khó lòng tả xiết.
Nghi thở dài thầm nghĩ: "Làm dâu nhà giàu đúng là khó hơn mình tưởng..."
...
Nghi lúc này đã đi đến phòng mình và cậu. Thì đột nhiên một cơn lạnh bao trùm xuất hiện kèm theo đó là quỷ khí dày đặc bay đen kịt bay lẩn quẩn trong không khí. Cái luồn quỷ khí lại này mang một chút oán hận đan xen với những ánh đỏ nhỏ chói mắt phát ra từ khe hở.
Cô thầm nghĩ: "Không lẽ là con tinh ở đầm sen hả ta? Má nó...! Mình chưa tới tìm mà nó tới tìm trước rồi sao?" Nghi khẽ cau mày. Nét mặt thoáng hiện vê nghiêm trọng.
Nghi vội đẩy cửa đi vào, vừa đi vào đã nhìn thấy cảnh một quỷ nữ áo bà ba tím mặt mài dữ tợn đang ngồi đè trên người cậu đôi tay bốp lấy cổ, giọng ả rít lên: "Đồ chó, sao mày còn chưa chết!!!"
"Nè, quỷ nữ kia đừng làm hại người. Mau rời khỏi người cậu! Bằng không đừng trách ta không nương tay!!!" Nghi gào lên, giọng đầy vẻ hấp tấp lo lắng.
Quỷ nữ quay mặt nhìn cô, ả có chút kiêng dè nhưng cũng chẳng buông tay mà cứ bóp cổ cậu, lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt của ả ta này. Ả có khuôn mặt thanh tú nhưng làn da lại xanh xao vàng vọt. Nghi vừa nhìn đã biết chết vì bị yếm ngải.
Thiên bây giờ gương mặt đã tím tái đi vì khó thở mắt trợn trừng nhưng không kinh hãi xen vào đó là bi thương và chua xót, cậu rơi hai hàng nước mắt ướt đẫm cả gối... Cậu biết người trước mắt cậu là ai, dù có để cậu đập đầu trăm lần cậu cũng nhận ra người này chính là...
Nghi không chần chừ thò tay vào túi lấy ra lá bùa vàng, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lá bùa, rồi hô: "Thiên địa chứng, tà ma tiêu tán, pháp lệnh tuân hành. Đi!!!" Xong cô ném lá bùa về phía nữ quỷ, ả ta liền không kịp phản ứng mà dính đòn gào thét đau đớn.
Ả rít lên đầy giận dữ: "Ranh con... Tốt nhất đừng xen vào chuyện của tao!!!"
"Ranh con bà nội mày! Tao có khi lớn tuổi hơn mày nữa ở đó mà ranh con. Tao phun nước miếng vô mặt mày à!! Sợ quá à." Nghi đáp trả, nhưng không tiếp tục lấy bùa, nhưng rồi cô chợt khựng lại, nghĩ ra một trò vui hơn.
"Ê, quỷ cái! Mày bắt được tao... Tao cho mày xác này! Chịu hông?" Chưa kịp để nữ quỷ phản ứng mà đã phóng chạy đi xa.
Ả thấy vậy liền bay vèo theo sau. Nghi chạy ra sau vườn đi đến mấy bụi chuối chạy một lúc thì Nghi dừng lại ở mảnh đất trống sau rừng chuối đó.
Tiếng xột xoạt, tiếng cười lanh lảnh rợn người của nữ quỷ cứ ngày một đến gần.
"Hahaha! Sao hả? Ranh con... Sao không chạy nữa đi?"
Nghi cười nói đểu:
"Tao con người chứ có phải bục đâu mà không biết mệt mậy? Tao không chạy nữa, mà muốn chờ mày đến rồi tao gượt lại á. A hihi."
Nghi cười đểu một cái rồi tay bất ấn đọc: "Thiên nhất sinh tâm, thần hồn đả quỷ. Xuất!!!"
Một luồng kim quang chói mắt vụt bay ra khỏi người cô. Luồn ánh sáng hình thành một cơ thể sinh đẹp gương mặt y như Nghi. Nhưng có điều trong nó nghiêm nghị hơn. Nữ quỷ thấy thế định bỏ chạy nhưng bị linh hồn được sinh ra từ tinh thần và ý chí của Nghi lôi lại.
Linh hồn này được gọi là Thiên Tâm Hồn - hồn phách này được xem là phần hồn thuần túy nhất của các thầy pháp bởi vì nó được tạo ra bằng tâm thức. Thiên Tâm Hồn chỉ có thể gọi ra khi người xử dụng thuật thức này phải tâm thanh tịnh không tạp chất, sức mạnh của nó chính là tất cả đạo hạnh của người sử dụng đạo hạnh càng cao sức mạnh càng kinh khủng. Bình thường ai sử dụng thuật này đều là bí bách quá nên gọi ra, còn Nghi là vì không muốn quá dài dòng nên sử dụng nó.
Nữ quỷ như cảm nhận được sự nguy hiểm và sức mạnh áp đảo nên cứ muốn vùng thoát ra thì cứ bị Thiên Tâm Hồn của Nghi lôi trở lại.
"A ha, thế là mày hết đường chạy nha con!" Vẻ mặt cô giễu cợt, ngồi chòm hỏm xuống thản nhiên xem kịch một quỷ và một Thiên Tâm Hồn đang oánh nhau, rồi lâu sau ngoáp ngắn ngoáp dài chán nản.
Có lẽ cô đã trán ngồi xem rồi nên láy trong túi ra một lá bùa đỏ, hô: "Xích hồn phù. Trói!!!"
Xong một sợi dây vàng phát sáng từ đâu bay ra quắn lấy người ả. Ả cố vùng vẫy la hét vẫn không thoát ra được.
Xong xui Nghi thu Thiên Tâm Hồn vào lại người mình, phủi đít định lấy lá bùa trấn hồn vào bình thì một chuyện không may đã xảy đến. Nghi đột nhiên nghe nhói trong lòng, cảm giác bất an xảy đến.
Ả nữ quỷ cười điên cuồng, giọng the thé, đầy châm chọc: "Mày tưởng bắt tao rồi thì thằng chó đấy nó sẽ không chết à? Nó vẫn sẽ chết... Sẽ chết đó. Chị cả à... Chị ngây thơ quá rồi... Đã vào bẫy lại chẳng hay gì cả... Haha!!!"
Nghi đơ người, mặt tái đi, cô lấp bấp hỏi: "Ý mày là gì? Và còn mày là ai? Mày... Vừa gọi tao là gì?"
Chưa nói hết câu Nghi, Nghi liền sực tỉnh. Ả đang kéo dài thời gian để thực hiện một thứ gì đó.
Nghi chau mày, tức giận quát: "Má mày! Con quỷ cái, tao không đánh tan hồn phách của mày tao không còn là Trần liễu Nghi nữa!!!"
Nói là vậy chứ Nghi chỉ nhốt ả vào trong bình nhỏ của mình rồi để vào túi chạy vội vào phòng cô và cậu nhưng không thấy. Nghi tá hoả chạy đi tìm nhưng vô vọng cả giang nhà trước lận sau vẫn không thấy, lúc này tim cô đập nhanh đến mức muốn lao ra ngoài.
Bỗng nhiên Nghi nghĩ: "A... Cái đầm sen!!!"
Nghi vừa chạy ra thì đã nghe một tiếng "Tủm". Nhìn đến thì Nghi đã trợn to mắt, mặt mài xanh chành.
"Thiên... Không!!!"
Nghi hốt hoảng, mặt dại ra đôi mắt cũng dần đỏ lên, cô đưa ánh mắt nhìn trên lá sen thì thấy một con chim đen, vừa nhìn đã biết là thần trùng. Nó thấy cô thì liền bay đi, để lại phía sau là mặt nước đang không ngừng gợn sóng cùng những bọt bong bóng ùng ục.
Nghi chửi thề một câu: "Má nó! Con thần trùng chết tiệt! Dám bắt hồn chồng bà, thì bà cho mày không còn nguyên vẹn nữa!!!!" Nghi gầm lên tức giận lao đến.
Lúc này Thiên đã tỉnh táo lại, muốn bơi lên thì bị thứ gì đó níu chân lại không cho cậu bơi lên. Cậu ra sức quẩy đạp nhưng cũng không thành, cậu cố gắng chống cự thứ tà tinh đang nắm giữ mình lại nhưng cuối cùng sức lực cậu dần cạn kiệt, cũng buông xuôi mà ngất lịm đi.
Trước khi ngắt cậu con nghe được tiếng cười mãn nguyện của thứ tà tinh đang nắm chân mình...
...****************...