Nàng Dâu Thầy Pháp Nhà Bá Hộ

Chương 7: Rắn Cái Độc Địa




Trong khi ăn bữa cơm gia đình, Nghi có để ý hai người đàn ông - Đó là ông hai Hưng, ông ba Lý. Trong bữa ăn bọn họ cứ nhìn cô với một ánh mắt kỳ lạ lắm. Cậu cả Thiên thì cứ nắm chặt tay cô như muốn gãy ra đến nơi.

Thời gian mà cô để nhìn họ thì có nhìn thấy loáng thoáng luồn âm khí nhè nhẹ bao quanh hai người. Nghi chẹp miệng, thầm nghĩ: "Tạo nghiệp nhiều quá nên mới có tà tinh đeo bám đây mà."

Cô đang ăn từ tốn thì bà tư nhìn cô rồi cất giọng khinh thường hỏi: "Nhà cô không còn cha má gì hay sao? À... Cô tên dì? Vào nhà đến nay ta vẫn chưa biết họ tên gốc gác cô ra sao."

Nghi nãy giờ cúi mặt, bông dưng ngẩng mặt lên, vẻ đẹp mặn mà không kém phần ngây thơ hiện rõ.

Kể từ khi cô bước chân vào nhà bá hộ Điền đến nay, cô cũng đã quay trở lại với màu da trắng trẻo thuở nào của chính mình. Chỉ một cái ngẩn đầu đã là cho bà Tư và những người khác phải đơ người khá lâu.

Nghi nhẹ nhàng đáp Lời bà tư: "Dạ má tư, con tên Trần Liễu Nghi quên quán ở Bắc Thành. Thầy, bu... À...à không! Cha má con mất rồi... Má mất do bệnh, còn cha con mất do đầu quân cho chúa Nguyễn."

Bà tư im lặng hồi lâu rồi giọng đanh đá nói: "Cô nghĩ cô có xứng là bà tri phủ, mợ cả của nhà này hông?"

Nghi cúi đầu nhếch mép, rồi lại ngẩn đầu lên nói: "Con hông biết con có xứng hay hông, nhưng nội đã chọn con làm vợ cậu thì chắc hẳn nội nghĩ là con xứng. Chẳng lẽ... nội thấy con xứng với cậu mà má tư lại hông thấy xứng hả?"

Bà tư im lặng không biết nói gì thêm vì bà trả lời thật thì lại mất lòng lão phu nhân.

Bà cả thấy vậy nên nói nhầm giúp một phần cho bà tư:

"Làm dâu nhà này ít ra phải có công dung ngôn hạnh, lễ nghi đàng hoàng, còn phải biết thêu thùa may dá. Hông biết cô tiểu thư Trần đây có hiểu điều này hông?

Nghi trầm ngâm, lòng có chút bực dọc:

"Má nó! Ổ rắn cái độc địa. Tao biết bắt ma mần ruộng chứ có biết lễ nghi thêu thùa đâu mà học, suốt ngày cấm đầu dô ruộng nương, rồi thì học đạo trừ yêu diệt ma. Từ nhỏ đến lớn hông động được một cây kim nữa mà hỏi biết mấy cái đó hông. Mụ nội nó, biết cái đách què tao nè."

Nhưng đó chỉ là những câu chửi thầm lặng, Nghi lúc nay chả biết trả lời ra sao thì bà hai lại nói:

"Sinh ra là dân bần hèn không biết lễ nghi quyền quý thì học dần từ đây. Má thấy con cũng hiền lành lễ phép. Nếu được thì chiều nay ghé phòng má, má dạy cho con."

Nghi đưa ánh mắt đầy biết ơn nhìn bà, nhưng bà hai lại chẳng nhìn cô mà từ tốn dịu dàng ăn bát cơm của mình.

Thiên nhìn cô thì thầm: "Lúc nãy ngoài mặt má lạnh nhạt với em dậy thôi, chứ má là người dễ tính nhất nhà này đó."

Bà hai dường như nghe thấy lời cậu nói chỉ khẽ ho hai tiếng rồi thôi.

Ông Điền thì từ nãy tới giờ chỉ im không nói giì, đến một cái liếc mắt nhìn đứa con dâu má mình chọn cũng không có.

Về phần bà nội Thế Thiên tạm gọi là lão phu nhân. Thì bà từ nãy giờ cũng không nói gì chỉ trao ánh mắt không hài lòng về đám con dâu như bà hai và bà tư.



Bỗng dưng bà lên tiếng: "Người mà ta chọn là người mà các con có thể soi mói sao? Hay là nghĩ ta già lẩm cẩm rồi nên không biết cách nhìn người?"

Lời nói của bà thể hiện phần nghiêm nghị xa cách khác với bình thường. Bà hai và bà tư im lặng không ai dam hó hé nửa lời.

...

Giờ Ngọ (11h)

Cậu cả Thế Thiên cùng Liễu Nghi ra đầm sen, vừa ra đến Nghi đã cau mày.

"Mùi oán khí nặng quá, quỷ khí tràn trề. May mà chỉ là quỷ. Không như Lan nói là tinh."

Nghi đi vòng quanh cái đầm sen, tiếp tục nhíu chặt đôi mày.

"Nó đâu nhỉ? Ít nhiều gì cũng phải thấy nó chứ. Là quỷ chứ phải ma đâu mà trốn ánh sáng?" Nghi lầm bầm một mình hồi lâu, rôi đi đến chỗ cậu.

"Tình hình sao rồi?" Cậu hỏi.

Nghi hơi thất vọng đáp: "Không thấy nó." Cô sụ mặt, không thấy vui trong lòng.

Nhìn biểu cảm của Nghi cậu cũng đoán ra là không có gì quá bất ổn, chỉ là cô đang cảm thấy buồn bực, thất vọng gì đó.

"Nghi, dậy bây dờ em tính sao?" Cậu hỏi.

Cô có vẻ trầm ngâm, một lúc sau thì "A" lên một tiếng, đáp: "Em nghĩ ta nên mời thổ địa lên hỏi thăm."

Điền Thế Thiên: "..."

Cậu ngơ ngác. Mời thổ địa? Nghi tài giỏi đến đâu mà mời được cả thổ địa? Chắc chỉ nổ để cho cậu nghĩ cô tài thôi. Ừ chắc là vậy luôn rồi.

"Cậu à, chút xíu cậu đi dới em ra chợ mua ít hương, đèn, trái cây ha? Nào tối tối thổ địa rãnh rỗi rồi em lập đàn mời ổng." Cô đưa đôi mắt long lanh hơi ánh nước nhìn cậu.

Cậu Thiên im lặng nhìn cô rồi gật đầu.

...

Chợ Bãi Xàu (Chợ Vĩnh Châu thời nay) thuộc Tỉnh Trấn Di (Bạc Liêu)



Cậu cả Thiên đang nắm tay Nghi đi ra chợ. Hai người vừa lướt qua xạp trái cây của chú Ba thì được chú gọi lại.

"Ủa, cô Nghi sao cô đi chung với ông tri phủ dậy?"

Nghi dừng chân, quay sang nhìn chú rồi bỏ tay của cậu ra. Cậu nhìn vào bàn tay trống trải của mình có cảm giác gì đó rất lạ.

Cô tươi cười trả lời chú: "Dạ chú Ba, chú hông biết con dới cậu lấy nhau hả?"

Chú cười hề hề đáp lại: "Trời ơi, tối ngày tui ở đây bán buôn hông à, có đi đâu rãnh rỗi mà nhiều chiện cô ơi. Ủa mà cô nói dậy là... Cô là bà tri phủ hả?" Chú Ba tròn mắt nhìn cô rồi nhìn cậu vẻ mặt khó tin lắm.

Nghi vờ bẽn lèn không nói gì, chỉ im lặng. Hồi lâu rồi cô mới nói: "À mà, trái xài này bán sao chú?"

"Một cân 10 hào nha cô."

Nghi thò tay vào túi lấy ra 10 hào đưa cho chú Ba, rồi chạy đến bên cậu Thiên đang đứng bất động nhìn cô ở đó. Lúc cô chạy tới có để ý vài ánh mắt lạ của vào cô thiếu nữ. Ánh mắt ấy như muốn cắn xé cô vậy.

Trên đường về Điền gia, Nghi vừa ngêu ngao vừa nắm tay cậu vừa nhìn ngắm chợ làng. Khu chợ tấp nập người qua, những tiếng rao bán, những tiếng bà bán rau, bán thịt đang phân bua với nhau. Rồi tiếng cãi vã tục tĩu, những lời thề thốt không suy nghĩ.

Nghi nghe tới những lời thề thốt thì dừng lại. Thò tay vô túi mò mấy lá bùa rồi niệm chú. Xong lá bùa liền bốc cháy tàn tro bay đến những bà đằng kia.

Nghi lẩm bẩm: "Xem như giúp mấy người không bị họ bắt đi. Cứu được lần này, lần sau chắc không cứu được nữa. Haizzz... Bùa chỉ giúp họ giữ lại hồn phách, ít nhiều dì cũng bị hù cho biết mặt một phen để họ chừa đi."

Thiên nhìn cô, lúc cô quay lại thì cậu cũng quay mặt sang chỗ khác.

Nghi không quan tâm, tiếp tục nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Có thấy linh hồn thì cũng ngó lơ, xem như không thấy vì cô đã ẩn đi khí tức thầy pháp rồi nên họ không biết mà tránh né sợ sệt. Thậm chí còn có một đứa hám trai bám theo cô, cậu.

Nghi vờ không biết, đi đến một bãi đất trống cô đứng lại ngắm nhìn những đoá hoa cúc vàng rực làm nổi bật cả một khu đất.

Nghi trầm lặng ngắm nhìn hoa, lại nhớ đến thầy, bu của mình. Họ rất thích loài hoa này. Họ từng nói hoa cúc là loài hoa chưng lễ tết. Nhưng họ nói thiếu rồi... Hoa cúc còn là hoa được để vào lọ đặc bên mộ của họ... Cũng là loài hoa mang nét bi thương khó nói hết.

...

Về đến Điền gia, cô báo cậu đêm đồ lễ vào trước. Còn cô thì ngước nhìn đám quỷ nhi giữ cửa và một cô gái tuổi tầm cô mà nói.

"Ngự ở đây thì cố ráng mà đuổi xua những vong hồn vất vưởng, đừng để họ vào nhà quấy phá gia chủ."

Nói xong cô đi vào nhà, để con ma hám trai bám theo cô với cậu suốt đoạn đường kia bị đám quỷ nhi và vong nữ đó đu đeo đuổi xua.

...****************...