Nghi và cậu Thiên đang hành sự, sắp đến phần mấu chốt thì Nghi đổi ý.
"Ê khoan, cậu ơi... Em có ý này!"
Cậu đáp, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Ý dì?"
Nghi không nói gì mà tự cắn tay, nhỏ máu lên giường xong rồi nói: "Hihi, dậy đi ha cậu?"
Thiên nhìn cô chầm chầm không đáp một lời, yiết hầu cậu chỉ khẽ chuyển động lên xuống, xong cậu quay mặt đi, mặc lại đồ.
Nghi nhìn, thì thấy tai cậu hơi ửng đỏ.
Cô cười trêu: "Sao? Cậu ngại ha?"
"Em nghĩ nhiều rồi, ngủ sớm đi!" Cậu lạnh lùng đi đến tủ lấy gối, mền ra.
"Hoi cậu, cậu lên giường ngủ đi. Kẻo sáng có ai hay thì chết em với cậu đó." Cô thấy cậu như vậy thì lật đật sỏ đôi guốc chạy đến dọn gối, mền vô lại tủ.
Nghi dọn xong nắm tay cậu đưa cậu lên giường ngồi, rồi nói: "Cậu nghe em nói cái này!"
"Nói lẹ còn ngủ nữa." Cậu nói, vẻ mặt không vui.
Nghi cố nén cơn giận, thầm nghĩ: "Hên cha là chồng tui, chứ thằng ắt ơ nào thì nãy giờ tui đập cho thừa sống thiếu chết rồi."
Cô cười giả trân, gượng gạo nói:
"Haha, đừng nóng với em dậy chứ! Mai cậu đi với em ra đầm sen nha! Bây giờ em phong ấn lại đôi mắt âm dương của cậu, sẵn đây em ẩn luôn khí tức của thầy pháp của em. Cậu nhớ ngày mai phải đích thân cậu đưa em đi ra đó nha." Nghi cố giữ thái độ hoà nhã, nở một nụ cười giả trân.
"Tại sao?" Cậu nhíu mày hỏi.
"Vì em đang nghi ngờ có hai người là ả tinh đầm sen mà Lan nói. À không là hai vong mới đúng." Nghi dùng cái vẻ mặt thâm sâu khó đoán nhìn cậu.
Nghi vốn là một thầy pháp giỏi, trí óc cũng không phải dạng vừa. Nghi biết tinh có thể thay hình đổi dạng và giấu âm khí nhưng... oán khí thì khó bề mà giấu. Nếu như thật sự là Lan thì ngay từ đầu cô đã thấy oán khi dày đặc trên người cô rồi từ lần gặp đầu rồi, đằng này cô lại không thấy. Đứa bé trong tay cô gái đó cũng thật khác lạ, không giống với đứa trẻ cô gặp hôm đó trong phòng cô tư Hạnh.
Cô kể lại những gì mình nghĩ cho cậu nghe, cậu chỉ khẽ cười dịu dàng, đôi mắt cũng không còn hiện vẻ lạnh lùng nữa, biểu cảm cũng dần tươi tấn hơn.
Cậu gõ nhẹ đầu cô bảo: "Thôi, đi ngủ đi đã trễ lắm rồi. Mai anh đưa em đi chào mọi người rồi anh dẫn ra đầm sen."
Cô cười tủm tỉm nghĩ: "Ý ra thằng chả cũng dễ tính đó chứ. Thế mà chú Trật bảo cậu khó tính lắm. Đúng là hông nên tin người lạ mà."
...
Sáng hôm sau khi cô và cậu đều tỉnh thì cô đã vội thay bộ áo dài lụa màu hồng, quần trắng rộng ống, tóc thì thả ra, hai mái vét ra sau hai bên tai. Còn cậu thì mặc áo dài gấm xanh lá, ngay cúc còn đeo cái gì đó.
"Này là dì dậy cậu?" Tay cô chỉ vào đó.
"Lệnh bài tri phủ." Cậu nhẹ nhàng đáp.
Nghi đứng sững, cô trợn mắt không tin...hoá ra cô là bà tri phủ, vậy mà cô không biết cậu là quan tri phủ, cứ nghĩ là người bình thường chỉ có điều là nhà giàu thôi.
"Ủa mà cậu hông ở phủ riêng hả? Hông xử lý công vụ cho triều đình ban ra hả?" Nghi tò mò hỏi.
Cậu im lặng hồi lâu rồi đáp: "Có phủ riêng chứ, nhưng anh không muốn ở, ở lại đây vì nội muốn dậy. Sao? Em còn gì hỏi nữa không? Bởi anh nói lấy anh là phước ba đời nha em..." Giọng cậu trầm ấm dịu dàng.
Bỗng cậu lại nói: "Còn về công vụ thì... Anh được vua cho tạm thời nghỉ ngơi vì sức khỏe anh không được tốt." Trong giọng của cậu thoáng hiện lên vẻ u buồn khó tả.
Nghi trề môi bảo: "Nhà cậu làm việc ác nhìn sơ là rõ nên em lúc đầu mới nói là lấy cậu là nghiệp... Ui da!" Chưa nói hết câu cô đã bị cậu gõ đầu.
"Em mà còn nói nữa, anh nhốt dô phòng cho khỏi gặp ai luôn." Giọng cậu nửa phần đe doạ, nửa phần đùa cợt.
Bỗng nhiên có một giọng nói chua ngoa đanh đá thốt lên: "Có ai làm dâu như cô mà giờ này mới thức không? Ỷ mình làm bà tri phủ thì muốn thức giờ nào thì thức hả?" Là bà hai Thấm.
"Má hai." Cậu Thiên gọi.
Nghe vậy cô cũng gọi theo: "Dạ má hai, tại tối qua con mệt quá nên ngủ hơi muộn."
Bà hai nghe vậy thì nín họng, không thèm nói nữa.
"Đi thôi mình, anh đưa em đi gặp bà nội hiện đang ở nhà chính." Cậu nắm tay cô đi thẳng, sau một hồi lạng lách thì cũng tới.
Nghi vừa đến đã choáng, con cháu gì mà lúc nhúc. Nội hết cả giả phả chắc hơn chục người. Chưa kể đến các bà vợ của ông Điền và mấy em dâu của cô.
Đầu tiên là cô chào bà nội, sau đó là ông Đền, xong lại cúi người chào má cả, má hai rồi má ba, má tư. Xong rồi lại chào hỏi bà con dòng họ quá trời nhiều.
Trong khi chào xong, cô và cậu cùng đoàn gia phả đi vô phòng ăn. Ngồi xuống bàn Nghi không khỏi cảm nhận được ánh mắt chán ghét của nhiều người. Của mợ hai, lẫn mợ ba, rồi cô sáu Thùy, thậm chí là các bà vợ của ông Điền đều như thế. Sau bừa ăn Nghi lại nhìn thấy trên người mợ hai có một vong hồn người đàn ông trẻ.
Nghi cảm thấy có gì đó sai sai, vong đó mang oán khí ngập trời với oán khí này hắn ta có thể gậm nhấm linh hồn người phàm một cách dễ dàng nhưng sao trong mợ hai thần sắc lại hồng hào như thế.
Bộ dạng vong nam kia thì máu me khắp người, đôi mắt bị khoét rỗng, đôi môi bị khâu chặt vào nhau. Bộ dạng thật kinh người.
...****************...