Sau khi Nghi biến mất, Thiên nhìn từng người xung quanh đều không một ai nhớ đến Nghi, chỉ còn mỗi cậu là nhớ đến cô ấy.
Thiên im lặng bế con trên tay, đôi mắt mờ mịt ngắm nhìn bầu trời trong xanh trên cao... Từng cơn gió cứ thế mà nhẹ nhàng lướt qua, nhưng thể cậu đứng đó để cảm nhận cái ôm từ hư vô của ai đó.
"Nghi... Anh thương em. Dù là số mệnh hay là duyên nợ anh không quan tâm... Nhưng từ lúc có tình cảm với em có lẽ tất cả mọi việc đều không nằm trong tầm tay... Chỉ là ông trời lại chẳng biết được em lại làm thế... Lại càng không biết anh lại chẳng thể quên được em...
"Vậy rốt cuộc là ta giữ lấy số mệnh, hay là trời giữ lấy số mệnh?
Thiên cười, một nụ cười chua chát. Đôi mắt ưu sầu cứ nhìn như thế, như muốn nhìn thấu cả trời xanh, nhìn xem vì sao lại như thế?
Điền Gia Phúc trên tay cậu đột nhiên mở to mắt nhìn theo hướng cây hoa nguyệt quế gần đó mà cười vui vẻ, như nhìn thấy gì đó. Nhưng khi Thiên nhìn sang đó lại chẳng thấy gì. Mặc dù là một pháp sư còn cao hơn cả pháp sư, thông thường, mang trong người sức mạnh to lớn khó ai bì lại nhưng một bóng tinh phách lại chẳng thể nhìn thấy...
Thiên thở dài nghĩ: "Còn tưởng là em... Anh điền rồi thì phải. Nghi... Anh nhớ
em..."
Yêu một người thật ra không quá khó, mà khó là khi có được nhau rồi, nhưng lại chẳng cùng nhau đi đến bạc đầu được nữa...
Tận cùng của bi thương không hẳn là mất đi tất cả, là yêu người không yêu mình... Mà là mất đi một người mãi mãi, thấy người đó đi xa rồi mà đôi tay lại chẳng thể níu giữ... Cứ thế mà mất đi một người mà bản thân chẳng muốn đánh mất. Cả đời người, chỉ mong có thể ôm lấy một người đi đến cuối đời, vậy mà cứ thể để mất rồi...
Yêu người không yêu mình có thể gọi là tương tư, tương tư sẽ cần thời gian quên đi. Nhưng tận mất nhìn người mình thương yêu rời đi mà chẳng thể làm gì... Hỏi, ai có thể quên được? Khi cảnh tượng ấy đã khắc sâu vào tâm trí, để rồi ngày ngày giằng xé trái tim, đau đến mức nghẹt thở...
Chẳng thể quên được... Mãi mãi cũng không thể xoa nhoà được. Những thứ ta để mất thì cả đời có thể chẳng có lại được nữa...
20 năm sau...
Thiên hiện tại là một người bình thường, không quyền không thể. Rời xa ngôi nhà thị phi sau khi bà cả, bà ba đều gặp tai nạn. Một người thì bình an, người còn lại nằm liệt giường vì gãy xương.
Tính đến nay đã 20 năm, những người già trong nhà cũng không còn sống nữa. Điền gia hiện tại do Điền Thế Quý cải quản, tuy cậu ta hay ăn chơi, nhưng là người tốt. Cải quản Điền gia rất tốt, cũng hiếm khi ăn chơi, và đương nhiên cậu có vợ. Người vợ mà cậu ta yêu thương rồi lấy về. Thề cả đời một người vợ. Cứ thế họ sống với nhau mười mấy năm.
Phần của Thịnh thì cuộc sống tuy hơi chật vật bởi cánh tay không tốt để hoạt động nhiều, nhưng cũng vì vậy mà cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn khi có Như bên cạnh. Tình cảm vợ chồng cứ thể được vun đắp, rồi sống hạnh phúc với nhau tới nay, họ lại có với nhau thêm 2 đứa con.
Phần Hạnh cùng cô sáu Thùy thì đều đi lấy chồng. Hạnh rất được chồng yêu thương, tuy cuộc sống hai vợ chồng cũng không giàu có gì, khi Hạnh bị phát hiện là con của ông Hưng và bà tư thì cả xóm làng, những gã đàn ồn quyền quý đều tránh xa. Chỉ có chồng cô, Phiến. Là yêu thương tình nguyện lấy cô, và chẳng lấy một cắc gì bên vợ. Cứ thế hai vợ chồng ra ở riêng. Cuộc sống ấm êm hạnh phúc.
Còn Thùy vừa lấy chồng, chồng liền qua đời. Sau đó thì tài sản bên chồng bị cô ả vơ vét. Ăn chơi, bài bạc hết sạch, sống trong cảnh thiếu thốn nợ nần chồng chất. Cuộc sống khốn đốn lầm than. Muốn về nhà mình khi kia nhưng lại vì sợ nhục nhã mà chẳng đến. Cứ vậy đến năm nay do bị sốt nặng mà chết, không một ai hay trong căn nhà lá lụp sụp cuối làng.
Thiên rời đi, tính đến nay là 15 năm. Cuộc sống tuy không khá giả, nhưng cậu lại vui vẻ sống bên con trai. Truyền dạy tài phép cho nó, giọt máu của cậu, thứ gì nhất còn lại liên quan đến người cậu thương, đó là đều duy nhất khiến con người tưởng chừng mạnh mẽ ấy còn tồn tại đến nay.
Thiên làm nghề thầy pháp tại làng cũ không xa, nhưng cả 15 năm trời, nhà họ Điền không ai tìm thấy. Bởi lẽ người dân xung quanh nghĩ cậu là người thầy pháp lúc điên, lúc tỉnh, vì chỉ toàn đi hỏi xung quanh rằng có thấy vợ cậu đâu không? Cũng vì vậy mà không ai nghĩ cậu là người tri phủ chính trực năm nào.
Mà chỉ nghĩ là một gã điên mất vợ, cố sống để hành hạ con trai.
Nhưng nào ai biết rằng... Gã điên ấy là một người đáng thương, là một người từng toả ra dương quang khiến ai gặp cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Chỉ tiếc... Con người ấy nay đã không còn. Sự kiêu ngạo, cùng chúng trực thiện lương năm nào đã không còn. Người đàn ông ấy giờ đây chỉ còn bóng hình giản đơn, nhưng lại mang trong người sức mạnh vượt xa bất kỳ ai.
Một sức mạnh huyền diệu, nhưng lại chính là mấu chốt bi thương mang theo bên cạnh cả nửa đời người về sau...
Năm 1857.
Điền Thế Thiên sinh ngày mùng 3 tháng 10 Đinh Dậu. Mệnh hoả, cung mệnh Khảm thuộc Đông tứ mệnh, hưởng dương 80 tuổi... Mất vào giờ Dậu...
"Cha... Con bói được... Người số kiếp lần này đã khép lại... Ba kiếp tới người sẽ không danh phận cao sang, nhưng sẽ chẳng đau đớn như đời này. Và đến kiếp thứ tư... Người sẽ gặp lại một bóng hình, là duyên trời định nhưng sẽ không chia xa nữa... Cùng nhau đi đến bạc đầu, mãi mãi chẳng lìa xa..."
Câu nói thâm sâu của Điền Gia Phúc, cậu con trai năm nay đã năm mươi mấy tuổi. Có vợ và con, gia đình họ đứng cùng nhau tiễn đưa người cha già lần cuối.
Mong ước ông ấy sẽ có cuộc sống hạnh phúc, viên mãn ở những kiếp kế tiếp...
Cuối cùng cũng chỉ mong là như vậy...