Nàng Dâu Thầy Pháp Nhà Bá Hộ

Chương 20: Nguyện Kiếp Này Không Hối Hận




"Yêu thương nhưng không thể gặp lại, yêu nhau nhưng lại không thể bên cạnh – liệu hy sinh có đáng để đánh đổi hạnh phúc của một đời người?"

...----------------...

Ánh sáng từ trận pháp ngày càng hùng mạnh hơn, Thiên dường như sắp bị trận pháp hút cạn sinh lực. Đôi mắt dần dần nhắm chặt lại.

Nghi quay lưng lại nhìn Thiên với ánh mắt đầy sự lo lắng lẫn bi thương... Nhưng khoảnh khắc đau thương chẳng được bao lâu.

Nghi biết lần này có thể cô mãi mãi không gặp được những người thật tâm yêu thương mình nữa. Cô cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, cắn hai ngón trỏ và giữa để máu trào ra, sau đó cô lùi về trung tâm, dùng cả thân ảnh nhỏ bé của mình che giấu người thương phía sau.

Nghi đưa tay hai ngón tay lên không trung vẽ ngoẹt ngoạc gì đó, lúc sau thành một lá bùa vàng rực rỡ, hình thù của bức vẽ như trận pháp đang ở dưới chân.

Cô đọc khẩu quyết: "Ngũ Hành Bát Quái Trận. Ngũ hành định trấn, sát hồn tiêu. Âm dương xoay chuyển, hợp lực phù trợ. Tru tà! Diệt!!!"

Từ năm đỉnh của Ngũ Hành tinh xuất hiện năm luồn sáng mang trong mình màu sắc khác nhau tượng trưng cho Kim, Mộc, Thủy, Hoả, Thổ. Cả năm thế lực kết hợp với Bát Quái đang dần nổi lên không trung cao vút.

 Bát quái cứ thế hấp thu hết năm luồng sức mạnh lớn. Pháp trận dung hoà thành một cái bát quái đủ năm màu, nó lại đột nhiên bay nhanh đến người Thiên.

Nghi bắt ngờ, thầm nghĩ: "Cái gì? Rốt cuộc cái trận pháp này bị làm sao? Không đánh quỷ bay đến Thiên làm gì?"

Nhưng rồi cô hiểu ra vấn đề, cười khổ: "Ồ... Mình quên mất nó cần vật chứa... Cô lập tức lôi cậu nhanh nhất có thể khỏi trung tâm. Lúc lập trận này Nghi lại quên mất nó cần vật chứa... Thiên đang thoi thóp nếu còn bị nó dùng làm vật chứa thì có thể cậu sẽ chết. Dù kết quả thì sinh mạng của cậu cũng sẽ không giữa được, nhưng thà làm vậy ho chắc còn hơn không làm.

Khi lôi được Thiên ra ngoài cô lại chạy nhanh về phía trung tâm lúc nãy, cái bái quái ở trên cao bay thẳng đến nhập vào người Nghi. Với ý chí kiên cường cô đã trở thành người nắm chủ quyền. Cả cơ thể cô bốc lên một luồng sức mạnh huyền ảo, tất cả cây cối sống lâu mang linh khí cũng tự nhiên bứng rễ lao đến quỷ thân của Hấp Hồn Quỷ. Nó cảm nhận được điều không lành và cái khí tức áp đảo của Nghi, liền muốn chạy trốn. Nhưng nào đâu dễ dàng như thế.

Cô dậm chân một cái liền nhảy phốc đến trước mặt nó. Nghi cười giễu cợt, châm biếm: "Sao ngươi hèn thế? Đánh không lại định chạy à? Ta đánh đổi tính mạng đâu phải để ngươi chạy thoát? Xem thường ta quá rồi!!!"

Nghi một đấm từ dưới cầm nó lên, khiến cả quỷ thân kinh dị bay vút lên bầu trời đầy sấm sét, nó là tàn dư của đạo thiên lôi ban nãy. Hấp Hồn Quỷ vừa bay liền bị những trận lôi nhỏ đánh vào thân.

Sau khi Hấp Hồn Quỷ bay lên, Nghi cũng vì thế mà bay lên theo, cả cơ thể cô phát sáng kỳ lạ. Đôi mắt cô sắt lạnh nhìn nó. Xong chẳng thương tiếc gì, liền trao cho nó liên hoàn chưởng từ năm hướng theo phương vị Ngũ Hành Tinh.



Nó gào thét gầm gú bi ai, quỷ thân cứ thế mà bị cô đánh nát tan tành. Để lại tàn dư là những linh hồn bị cắn nuốt được thoát ra, lập tức những linh hồn ấy đều tan biến vào hư không. Cô biết cả kiếp người của họ đã phải chịu khổ đến mức nào. Mới có thể dễ dàng sinh ra nhiều oán khí, để làm một con Hấp Hồn Quỷ mạnh đến mức cắn nuốt cả người nuôi luyện mình. Nếu đêm nay nó mà cắn nuốt cả ba người bọn cô nữa thì... Chắc cả thế gian này sẽ chìm vào cái gọi là địa ngục nhân thế.

Nghi từ từ đáp đất nhưng trước khi đáp đất hoàn toàn, cô lại dừng hẳn lại ở mặt đất cách đó năm thướt. Cô nhìn lên bầu trời một khung cảnh làm cô phải tròn mắt... Đây là ký ức của Hấp Hồn Quỷ, hoá ra nó không ai khác là Lành, người con gái trong tranh do Bảo vẽ lúc trước còn để lại, được Thiên đem về mấy hôm trước cho cô xem.

Trên cao tất cả ký ức của nó được diễn ra như một vở tuồng kịch bi ai.

Cuộc đời bất hạnh, mẹ mất cha bạo hành. Đến năm 17 tuổi thì yêu được Bảo, tưởng cuộc đời về sau sẽ hạnh phúc, an yên nào ngờ lại là một trận bi kịch khác ập đến...

 Bị đánh chết, bị thêu khi còn thoi thóp. Xong còn bị hai người anh đem đi luyện quỷ để trả thù, kèm làm những trò tâm linh để lừa tiền, vì đạo hạnh không lớn nên khi Lành vừa thành quỷ vương, đã giết hai người anh và cắn nuốt hồn bọn họ, rồi lại tiếp tục cắn nuốt hồn người cha bạo hành mình. Vì oán khí cao lớn lại thêm ăn hồn của người thân là pháp sư cho nên vì đó mà chuyển hoá thành chúa quỷ - Quỷ Hoàng hùng mạnh...

Và hoá ra linh hồn hai người ở trong ngôi nhà cháy đó của Lành, chỉ là một mảnh quỷ hồn thiện lương còn xót lại còn tồn tại ở đó. Lâu dần nó có ý thức cho nên đã tạo ra người cha giả để bầu bạn bên cạnh. Sau đó thì gặp Thiên rồi kể lại mọi chuyện, tiếp theo đó là được Thiên dẫn dụ hồn phách đến ngục để hành hạ Hương.

Rồi tất cả ý ức cứ thế dừng lại ở cảnh cô đồ sát hết những kẻ hại chết mình trong đó, còn có cảnh cô thu lại mảnh hồn thiện lương kia vào người và giết chết Hương, giúp cô ta không phải ngày ngày làm vật tiêu khiển dưới thân của đam lính súc sinh kia. Và thật sự kết thúc vở tuồng kịch cuộc đời khi bị Nghi đánh chết... Hoá thành tinh phách, trả lại cho Điền gia được bình an và các linh hồn được đầu thai.

Khi xem xong toàn bộ ý ức của Lành, Nghi lắc đầu thở dài, mà đáp đất. Thầm nghĩ: "Đời cô xem ra còn bắt hạnh hơn cả tôi..."

Chậm rãi đi đến bên cạnh Thịnh đang trợn mắt nhìn Nghi. Cô không quan tâm ánh mắt đó mà dùng tay phải truyền vào bên trong tay trái cậu một luồng sáng.

Như hiểu được ý định cô sắp làm tiếp theo, cậu lắc đầu bảo: "Cô... Điên rồi sao? Cô sẽ..."

Nghi cười khổ, lắc đầu bảo: "Không sao... Dù gì tôi cũng muốn như thế... Cứ để tôi tan biến sẽ tốt hơn. Lần này là tôi tính sai rồi... Có lẽ tôi không thể cảm nhận cuộc sống hai ngày mà tôi tính toán trước đó nữa rồi..."

"Cánh tay của cậu sẽ không sao đâu, nhưng có lẽ sẽ để lại di chứng. Nhưng rồi dần dần sẽ ổn lại thôi... Yên tâm..."

Nói xong Nghi đi đến bên cạnh Thiên, cô quỳ rối trước cậu đôi tay mân mê khuôn mặt anh tuấn của người trước mắt. Đôi mắt cô mờ đi, hai má nhận lấy hai hàng lệ nóng... Cả khuôn mặt xinh đẹp cứ thế mà đầm đìa nước mắt.

Cô cười dùng sức vận lực, miệng nói lớn như muốn cả thế gian này nghe thấy:

"Thiên đạo trên cao, nhìn cho rõ Vạn Kiếp Tích Hồn ta tự nguyện hiến dâng đạo hạnh hàng trăm ngàn kiếp làm người của đạo thuật, đổi lấy sự sống của Điền Thế Thiên. Ta không cầu tái sinh, ta chỉ cầu đời này của anh ấy an yên bình đạm sống qua từng ngày đến bạc đầu."



Cô vừa nói xong đã có một giọng uy nghiêm trầm vang từ trên cao vọng xuống:

"Xác thân ngươi sẽ tan biến, vì đạo hạnh của ngươi kiếp này, lẫn tiền kiếp đều đã dung hoà với Ngũ Hành Bát Quái Trận. Nếu mất tất cả sức mạnh, ngươi cũng sẽ mất đi sinh mạng, thậm chí sự luân hồi chuyển kiếp dường như là Vô Lượng kiếp của ngươi cũng sẽ mất... Hắn cũng sẽ không nhớ đến ngươi. Vì một người phàm... Đáng sao?"

Nghi không chần chừ đáp: "Đáng! Tất cả đều đáng!"

"Được, đây là ngươi nói! Đừng hối hận!"

"Không hối hận!" Dứt khoát đáp lời.

Sau cuộc đối thoại ấy, sức mạnh từ người cô đều di chuyển sang cho Thiên. Cả cái Ngũ Hành Bát Quái Trận cũng hoá thành cái nhỏ bay sang người Thiên, rồi hoá thành mảng da trên muôn bàn tay phải của cậu...

Tất cả dường như đều chuyển qua cho cậu. Cô hy sinh mình, trao lại mọi thứ từ ái tình đến sinh mạng của mình cho cậu. Đến cùng điều cô mong chỉ có một, là cậu phải sống thật tốt, sống cả đời an yên là được... Không nhớ cô cũng không sao vì cô sắp tan biến rồi, cho nên cô sẽ không bao giờ quan tâm đến nữa... Tất thẩy sau này cũng không quan tâm.

Thiên tỉnh lại, đôi mắt đào hoa ướt đẫm lệ. Cậu tuy nhắm mắt, bất động, nhưng vẫn có thể nghe hết tất cả mọi thứ. Nghi, vợ cậu hy sinh vì cậu sao?

Vậy mà cậu lại chỉ biết tĩnh lặng nhận lấy tất cả từ cô. Đoạn tình vừa chớm nở đã vội tàn... Cuộc đời này, định mệnh này tại sao lại cứ thích trêu đùa cậu?

Thiên dùng hết sức vùng vẫy khỏi sức mạnh bao vây mình mà gào thét: "Không!!! Nghi... Dừng lại đi, anh không cần! Không cần mà!!! Anh xin em... Anh xin em mà Nghi!"

"Thiên... Thay em sống thật tốt, thay em chăm sóc con của chúng ta... Dù có lẽ anh không nhớ nó là ai, nhưng em tin tình phụ tử sẽ để anh không bỏ rơi nó... Thiên hãy thay em bảo vệ tất cả những gì bản thân đang có... Đừng buông bỏ..." Thanh âm dịu dàng ấy dần tan biến vào hư không.

Tất thảy mọi thứ quen thuộc của người đều không còn nữa rồi...

"Không!!!" Thiên gào thét, tiếng gào đến tên tâm liệt phế. Một tiếng gào bất lực.

Tự mắt chứng kiến người mình yêu chết đi, tan biến đến một phần thân xác vô tri cũng không dành cho mình... Cái loại cảm giác ấy, thật sự là đau đến mức muốn giết chết con người ta...

"Thật tàn nhẫn... Nghi à... Em thật tàn nhẫn..."