Ma nữ nhìn cô, mà ngỡ ngàng. Là vô cùng ngỡ ngàng bật ngửa.
"Mày mới chết à?" Nghi nghiêng đầu hỏi, ánh mắt chứa đầy ý dò xét, dù nhìn sơ là biết mới chết không lâu.
Ma nữ gật đầu đáp: "5 năm rồi thì phải." Rồi ma nữ lại hỏi: "Cô là thầy pháp à?"
"Ừm... Mà sao mày ở đây, không đi đầu thai à?" Nghi vừa hỏi vừa săm soi từ trên xuống dưới ma nữ, hòng tìm điểm bất thường.
Vẻ mặt ma nữ hiu hiu buồn, đáp: "Ả tinh ở đầm sen cách đây chục thước có cho tui đi đầu thai đâu. Nó cứ dí tui đồi ăn tui tăng pháp thuật gì đó hà."
Nghi hỏi: "Mà mày tên gì?"
"Tui hả, tui chỉ nhờ mình họ Phạm thôi, chứ không nhớ tên mình là gì... Lúc mới chết còn nhớ rõ tên. Giờ thì tui hết nhớ luôn luôn òi..."
Nghi bất lực nhìn.
"Chắc bị con tinh đó đánh làm cho mất trí rồi chứ gì."
Ma nữ họ Phạm cười hề hề đáp lời: "Chắc là dậy òi."
Nghi nhìn ma nữ hỏi tiếp: "Ê mà sao chạy dô đây chi?"
"Trốn ả tinh đó đó, tại trong đây có một đạo bùa của một thầy pháp nào đó giỏi lắm... Ổng trấn cái phòng này che mắt ả tinh kia nên tui mới chui dô đây nè. Mà tui không biết ổng là ai nữa, nhìn ổng vừa giống ma, vừa giống tiên. Cứ là lạ sao sao á. Mà cái mặt ổng hơi hơi có nét giống cô á..."
Nói tới đây Nghi liền cảm thấy gì đó kỳ lạ. Thầy pháp? Mặt giống cô? Nghi đã ngờ ngợ gì rồi, nhưng không nói cho ma nữ nghe.
"Nói nhiều quá, bùa này hiệu lực không lâu, có tui ở đây, nếu bùa hết tác dụng cô cứ núp vô cái vòng đỏ trên tay tui trốn con kia đi. Dù là tinh ăn nhiều âm hồn nhưng nó không đấu lại tui đâu. Tui học đạo từ hồi còn 3 tuổi lận, đến giờ là 17 năm đạo hạnh rồi. Với lại được hai người cha truyền lại đạo hạnh ba chục năm của mỗi người nữa là 77 năm. Thừa sức lụm nó. Cô yên tâm đi."
Nói xong, Nghi mặc kệ mọi thứ, lăn đùng ra ngủ. Để lại ma nữ họ Phạm ngồi đó nhìn cô với ánh mắt xảo quyệt, âm trầm đến kỳ lạ.
...
Sáng hôm đó, khi trời vẫn nhá nhem tối, Liễu Nghi đã thức, cô đi vào bếp thấy bà Tâm người chủ làm bếp chỉ đạo những người ở để làm việc bếp núc, hiện tại đang cặm cụi nấu nướng cái gì đó.
"Bà ơi, cho con nấu nước cho cô tư rửa mặt nha."
Bà Tâm nhìn cô cười cười. "Thôi khỏi nấu con, bà nấu rồi đây nè tại biết cô tư thức sớm nên bà nấu sẵn rồi. Bây xem đem dô cho cô tư đi nghen."
Nghi cười cười chạy đến ôm lấy bà. "Hời ơi bà đẹp lão ghê nơi hà, nhìn bà con nhớ ngoại con quá."
"Trời ơi, gì dậy bây. Bà già rồi đẹp đẽ gì con ơi..." Bà chùi chùi lọ tay vô quần rồi ôm cô vỗ về: "Mà bà nghe chú ba Trật canh cửa nói bây từ xa đến đúng hông? Cha, má bây đâu?"
"Dạ... Cha là sao bà? Con chỉ có thầy với bu thôi."
"Mèn ơi, bây người Bắc Thành hả?" Bà nhìn cô. "Nghe nói chiện bà tưởng bây người Đàng Trong chớ." Bà đẩy cô ra, ngơ ngác nhìn cô như con vật lạ.
"Hời ơi, nhà con gốc ở Bắc Thành Đàng Ngoài, ở cái thời mà Chúa Nguyễn với Tây Sơn bụp nhau đó. Lúc đó tại loạn lạc quá nên thầy, bu con dẫn con đến Gia Định Thành là Đàng Trong thời xưa đó ngoại. Từ đó con bị nhiễm tiếng nói ở đó luôn."
Cô cười nói tiếp: "Nghe tiếng mấy bà hàng xóm chí choé riết rồi con quen nên hay chửi thề luôn."
Bà Tâm nhìn cô mà cười. "Mụ nội bây, học gì không học, học mấy bà hàng xóm chửi nhau. Thôi thôi đem nước vô cho cô tư rửa mặt đi nhiều chiện hồi nồi canh của bà chắc sạch nước luôn quá. Bây coi đưa nước cho cô tư đi."
Nghi cười quay qua lấy cái chậu. Xong pha chút nước lạnh cho ấm rồi đem vô phòng của cô tư Hạnh.
Vừa đi gần tới gần phòng Hạnh thì cô cảm nhận được một luồn âm khí rất nặng. Nghi chau mày nhìn xung quanh.
Cô điếng người khi thấy cậu cả Thiên đang nói chuyện với ai đó bên cây nguyệt quế. Cô nhìn một phát là biết kẻ nói chuyện với cậu vốn không phải người. Nó thành quỷ rồi.
Cô thở dài lắc đầu cảm thán: "Cái nhà này ma quỷ dày đặc quá! Haizzz..."
Cô ngó lơ cậu, mà đi vô phòng cô Hạnh.
"Cô tư ơi!" Nghi gọi.
Hạnh mở cửa. "Em dô đi."
Nghi bước vào liền thấy một vong nhi ngồi chiễm trệ trên bàn trà. Nghi cố tình tỏ ra không thấy đặc chậu nước xuyên qua người nó.
"A!" Nó la một cái rồi bay ra chỗ khác, đu lên người cô Hạnh.
"Nghi! Em sao dậy?" Hạnh thấy mặt cô không được vui, lo lắng hỏi.
"Dạ hông sao..." Lúc này canh lúc Hạnh rửa mặt không để ý. Nghi niệm chú làm lá bùa cháy, tàn tro bay vào chậu hoà tan được Hạnh rửa mặt.
Vong nhi bỗng dưng bị bật ra khỏi người cô Hạnh. Rồi nó nhìn Nghi đâm đâm như muốn xé xác cô ra vậy. Nhưng cô nào đâu để nó có cơ hội.
"Thu!" Cô hô nhỏ một tiếng, vong nhi chui tọt vô trong cái bình nhỏ cô bỏ túi áo.
Để cô Hạnh ra ngoài rồi. Cô mới đóng cửa phòng lại, lau dọn sơ phòng rồi cô mở cửa sổ, nhảy qua, đi tới cây nguyệt quế thấy cậu cả nhìn mình ngơ ngác.
Cô nói: "Biết ma mà còn nói chuyện."
Cậu nhìn cô, khẽ khàng nói giọng trầm trầm, nhưng dịu dàng: "Đi rồi, mà mày cũng thấy à?"
Cô không nói gì, chỉ gật đầu.
Nhưng không phải với cậu.
...****************...