Cách ngày đụng độ quỷ hồn của Lan, cậu cả Điền Thế Thiên cũng không ở lại Điền gia nữa. Cậu đến Phủ Đường cạnh Phủ Đệ - Tư Dinh để mở công đường xét xử.
Bà tư cùng gã hai Hưng đều được gọi đến. Nghi nhìn bộ mặt ngạo nghễ coi trời bằng vung của gã ta liền cảm nhận được một cổ khí tức đang cuồng loạn trong cơ thể, thoáng chốc cậu như muốn gột bỏ hình tượng uy nghiêm trầm lãng của mình xuống, để một giáo đâm chết gã ta. Nhưng rồi cậu cố kìm nén hết mức có thể để bản thân không làm ra, hành động thiếu suy nghĩ.
"Dâm phụ Trần Thị Thu nghe ta nói!" Giọng cậu uy nghiêm cất lên.
"Dạ con nghe thưa quan..." Bà tư khúm núm đôi mắt đã đỏ ao sưng húp.
Cậu nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Đã có quan hệ qua lại với gã Điền Gia Hưng em chồng của mình. Xét về lý là vô lý, xét về tội là loạn luân. Hai người còn có với nhau một đứa con ngoài dã thú. Tội này đáng chết!!!"
Thiên chỉ nói là bọn họ có với nhau đứa con, không hề nói ra tên của đứa em từng được mình xem là ruột thịt. Tất cả cậu làm đều là đúng, cậu chỉ muốn xử trí hai người này. Còn những người vô tội, không muốn sinh ra cũng đã sinh ra cậu cũng không thể để danh dự và cuộc sống của em gái mình phải bị hủy hoại bởi hai dâm phu đâm phụ này.
Thiên nhìn sang gã hai Hưng, thấy vẻ kiêu căng ngạo mạn của gã ta cậu quát lớn: "Dâm tặc Điền Gia Hưng. Quỳ xuống!!!"
Gã ta đang đứng không quan tâm những gì đang xảy ra, nghe cậu quát thì liền giựt mình, nhưng vẫn đứng sừng sững ở đó không nhút nhít. Cậu thấy vậy, thì diện mạo anh tuấn lại có đôi chân mày đã chau lại dường như muốn dính chặt vào nhau, nhìn thế nào cũng cảm thấy sợ hãi, nay mặt mày lại đỏ bừng lên càng làm thêm thập phần dữ tợn.
Những người đứng ở ngoài xem luôn miệng bàn tán về hai người bên trong công đường. Những người có học thì chỉ trích, có kẻ lại thấy ghê tởm nói ra những lời tục tĩu làm bẩn cả tai người nghe. Còn những người dân đã quá quen với gã hai Hưng thì tạch lưỡi thương hại vì nghĩ bà tư bị gã ta cưỡng ép, dụ dỗ.
Thiên liếc xéo sang phía người lính gần gã Hưng. Người đó hiểu ý liền một cước đá mạnh vào chân gã ta, khiến thân hình to béo của gã khụy xuống. Lúc này cậu mới bình tĩnh mà phán tiếp.
"Dâm tặc Điền Gia Hưng, trong người mang tội loạn luân với chị dâu. Lại cưỡng bức bao nhiêu khuê nữ, dân nữ..."
Chưa để cậu nói tiếp, gã ta đã cọc cằn mắng: "Má mày Thế Thiên, mày nghĩ mày làm dậy là ngon ăn được tao hả? Thằng chó đẻ! Mày có bằng chứng gì phán xét tao?"
Thiên lạnh lùng ném túi đựng tiền có tên gã ở trong. Cậu bình thản, đưa đôi mắt nửa tròng khinh miệt nhìn gã, mà nói:
"Cái này là lục tìm được ở trong phòng bà tư Thu. Xin hỏi ông Gia Hưng, tại dì sao cái túi nầy lại có ở trong phòng bà tư? À mà ông cũng đừng chối làm dì cả. Cả nhà họ Điền lẫn vợ ông còn cả người làm đều đã nói cái túi này là của ông. Nếu cần nhân chứng ta sẽ mời vào tất cả người nhà họ Điền, lẫn người hầu trong nhà còn có cả vợ ông đang ở nhà riêng kia."
Nói xong, gã Hưng cũng im bặc không nói được gì thêm. Đợi lúc lâu không thấy gã phản bác.
Cậu mới nói tiếp: "Có ba người làm chứng ông đã cưỡng bức họ."
Cậu gọi: "Nha lại Nguyễn Thành Tùng! Cho gọi ba nhân chứng."
Thành Tùng nghe theo cậu liền cho gọi ba người phụ nữ. Lúc sau cả ba người phụ nữ, hai người độ tuổi trung niên, một người tuổi chạc đôi mươi vẻ mặt uất hận bước vào.
Sau khi Thiên ra lệnh cho họ nói ra tất cả những gì mình biết, thì họ cũng thành thật mà trả lời:
"Thưa quan con tên Phạm Thị Đào năm nay vừa tròn 20 là người bị tên cầm thú này cướp mất đời con gái vào 4 năm trước." Cô chỉ tay và ném ánh nhìn phẫn uất như muốn đem người trước mắt cắt ra thành hàng trăm ngàn mảnh.
"Năm đó con cùng má đi giao rau cho người ta, trên trường về gặp hắn. Hắn giết chết má con, sau nó cưỡng bức con." Cô gái nói xong cũng bất đầu thút thít rồi nấc lên từng tiếng thê lương não ruột.
Cô gái đó nói xong, liền đến người đàn bà vẻ mặt khắc khổ, nước mắt đầm đìa mà thưa: "Thưa quan, con tên Mẫn 57 tuổi, hai tháng trước con gái con bị nó cùng với một tên khác lôi kéo vào bụi cỏ mà làm nhục. Sau khi bọn nó đang làm chuyện trời không dung đất không tha, thì bị người trong xóm phát hiện. May mà ngày đó nó và gã kia chạy nhanh nên không kịp bắt."
"Sau chuyện đó con gái con treo cổ tự tử. Xin quan, xin quan trị tội gã súc sinh này, con xin quan!!!" Bà Mẫn cứ liên tục dập đầu vái lại, tiếng khóc nấc kèm những lời nói của người mẹ già mất con làm đau lòng người nghe vẫn không ngừng vang lên tha thiết khẩn cầu.
Còn phần người đàn bà kia thấy thế cũng quỳ rạp theo, miệng không ngừng lạy lục vang xin, lúc sau thì tĩnh tâm mà nói rõ:
"Thưa quan, con là Nới 50 tuổi. Em gái con là Nhi con bé bị nó và thằng em trai đốn mạt của nó cưỡng bức tới chết. Sau khi con nhỏ tắt thở bọn nó mới buông tha, đêm đó con cùng hai thằng em đi tìm thì thấy gã. Dì trời tối nên chỉ thấy được hai bóng đen lao ra khỏi bụi. Nhưng con có nhặt được cái nầy, dì cái nầy mà con đoán được là tụi nó làm ra."
Bà rút trong túi áo ra một cái vòng chuỗi hạt nâu được làm bằng gỗ Đàn Hương, trên đó khắc chữ Nôm: 李 nghĩa là tên của một người tên Lý hoặc họ Lý.
Lúc này bằng chứng nhân chứng cũng có đủ, không những là nhân chứng chỉ có ba người mà lũ lượt từng tốp người đi vào để làm chứng là hai tên Hưng và Lý này làm chuyện đồi bại từ thời còn trẻ đến tận bây giờ. Bao nhiêu tội trạng bấy lâu nay của hai gã cậu đều biết rõ. Chứng cứ thu thập đầy đủ, cậu còn ném cả thư từ tình cảm đã được chép lại cho cả bà tư và gã Hưng xem. Mấy phần thư chính đã được cậu cho người dán ngay bản thông báo ở cổng làng. Kẻ qua người lại rồi đều sẽ biết câu chuyện loạn luân của hai người họ.
Kể từ ngày hôm đó, chuyện gã tri huyện Nguyễn Hữu Thạch bao che. Cũng bị người dân moi lên và rồi chuyện cả ba người thông đồng với nhau buôn bán gỗ cấm cũng bị phát hiện. Lẫn chuyện Hưng và Lý đưa tiền hối lộ bao che cũng được người trong tư dinh của ông Thạch nói hết. Tất cả truyền đến tai chúa thượng. Ông phế bỏ chức Tri huyện của ông Thạch đày ra côn đảo sống khổ sai, mãi mãi không được quay về, còn việc hai người Hưng và Lý thì giao cho Thiên toàn quyền xử trí.
Thiên nghe thế trong lòng cũng cảm thấy mãn nguyện. Về phủ, cậu liền ban án tử cho bà tư, còn gã Hưng và Lý bị cậu đày vào ngục nhịn ăn ba bữa mới cho ăn một lần. Mỗi ngày đều phải dùng hình để đày đoạ thể xác. Sống không bằng chết.
Trước khi rời khỏi ngục, Thiên đã nói vọng vào: "Hai ông cứ nghĩ có tiền thì sẽ chôn vùi tội ác của mình à? Nhưng có lẽ hai ông đã quên một điều. Đó là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, luật nhân chẳng chừa một ai.
...
Sau thêm nửa tháng xử lý thêm công vụ thì Thiên cũng quay về. Đều cậu làm đầu tiên là về ngay phòng mình tìm Nghi chẳng màn đến việc chào hỏi bất kì ai. Cậu nhớ cô, cậu cũng biết hình như mình thương cô mất rồi. Vừa đến phòng, cậu đứng nép bên cửa sổ thì đã nhìn thấy vẻ mặt vui tươi của cô. Trong mắt cậu giờ đây cô như tiên nữ vậy, đẹp động lòng người. Nhưng khi mắt cậu nhìn sang kế bên thì liền đứng hình. Một cô gái lạ mặt đang ngồi cùng vợ cậu, cái vẻ mặt nhìn cứ cảm giác gian gian như nào ấy. Vừa nhìn là chẳng có miếng thiện cảm nào.
Chưa để cậu kịp hoàn hồn thì, sau lưng bị một bàn tay lạnh giá giờ vào. Bây giờ đang là buổi chiều, cậu biết thứ vừa chạm vào mình không phải người liền lấy trong cái túi đeo bên vai trong đó ngoài quần áo thì là hơn chục tấm bùa của Nghi đưa cho cậu lúc đi.
Chưa kịp để cậu niệm chú thì bản thân thì một giọng nói rợn người đã phả vào tai, làm cậu nổi gai ốc. Tay chân bủn rủn, cậu chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi khi gặp thế lực tâm linh. Nhưng đây là lần đầu tiên.
"Anh cả... Em Tiên nè..."
Không! Nhất định đây không phải Tiên, em gái cậu không thể khiến cậu sợ như thế. Chưa kịp để cậu định hình cái gì thì trong phòng hai thân ảnh vừa nãy cậu còn thấy bây giờ đã biến mất rồi. Chẳng lẽ vừa về cậu đã phải đối mặt với thứ khiến cậu đau đầu nữa sao?
Số cậu thật là xui xẻo....
...****************...