Hạnh đi đến nhìn bà tư rồi lấy hết cản đảm nói ra sự thật bấy lâu nay.
"Cha... Con hông phải là con của cha... Cha biết đúng hông?"
Ông Thành im lặng hông đáp. Hạnh đưa đôi mắt đã phủ sương mà nhìn bà tư, giọng cô run run: "Má... Con biết má thương chú hai... À hông là thương cha ruột của con. Nhưng mà má làm như dậy má đã từng nghĩ đến hậu quả hông? Bao năm nay con đều biết bản thân mình hông phải con ruột của cha... Cha cũng biết chỉ là cha giấu..."
"Má biết tại sao hông? Bởi vì ông ấy muốn bù đắp... Từng người phụ nữ trong nhà này ai làm gì ông ấy đều biết. Nhưng ông ấy có từng nói gì hông? Ông ngó lơ mọi thứ, dung túng cho mọi người... Chẳng qua chỉ vì hai chữ bù đắp... Đã có ai hiểu hông?"
Bà tư sững sờ, nhìn con gái không thốt nên lời. Một cổ cảm xúc e thẹn tủi nhục phát lên làm bà cuối gầm mặt.
Còn Thịnh thì im lặng không nói gì, việc cậu cai quản gia nghiệp nhà họ Điền cùng làm cậu ba Thế Quý dường như đều là sắp xếp của ông. Bây giờ cậu mới hiểu hoá ra từ đầu bản thân đã sai, đã quá bốc đồng. Ông không phải là lạnh nhạt với họ, chỉ là ông không biết cách trao đi yêu thương mà thôi...
Hạnh lại quay sang nhìn Thịnh, giọng cô buồn bã, hai hàng nước mắt cũng rơi xuống: "Anh hai... Thật ra cha cũng thương anh... Ông ấy chưa từng như anh nghĩ. Nếu như ông ấy biết anh có năng lực nhất định ông cũng sẽ bảo vệ anh. Anh biết hông mấy năm nay em luôn biết tất cả về mọi thứ, em luôn dõi theo từng người một. Anh biết vì sao em luôn bám lấy cha khi nào tấm bé hông?"
"Là bởi vì em cũng cần yêu thương và rồi em đã có... Chỉ là đối với em mà nói trước mắt là lạnh nhạt, nhưng ông luôn thầm lặng làm theo những gì em mong muốn..."
"Ông ấy luôn thầm lặng che chở cho từng đứa con của mình... Chuyện thằng năm với Nhi và cả út Tiên nữa mọi thứ ông đều trân trọng. Em là người ở cạnh cha nhiều nhất tính cha ra sao, em là người rõ nhất. Cái chết của ba đứa nó đã làm ông ấy ghét bỏ chính mình, bởi vì sai lầm quá khứ gì đó đã làm ông ấy mất đi năng lực. Anh hai... Anh hông cảm nhận được sao? Anh là con ruột của ông ấy đó!!!" Câu cuối cô gào lên, nước mắt cũng đầm đìa hết cả khuôn mặt dịu dàng thanh tú.
Ông Thành từ đầu tới cuối đều im lặng, có lẽ đi đến bước này cũng là do ông, do ông không biết cách yêu thương người khác.
Thịnh nhìn cô em gái không cùng máu mủ, nhưng cùng dòng họ lòng quặn thắt vô cùng.
Lúc này bà tư mới đổ gạp xuống đất, đã đứng không nổi nữa.
Bà hai Thi nhìn bà tư lắc đầu, giọng than thở thương tiết: "Bà tư... Đó là nghiệp của bà. Đời người phụ nữ ta biết đều mong muốn là có tấm chồng yêu thương mình. Nhưng bà quên tiết hạnh đánh đổ trong sạch và lòng son sắt của bản thân, thì bà đã sai rồi bà tư à..."
Bà tư ôm mặt khóc lóc miệng không ngưng vang lên lời xin lỗi với con gái và người chồng. Bà còn không ngừng vang vái xin lỗi Tiên.
Nghi và Thiên từ nãy tới giờ chứng kiến mọi thứ. Cả cậu và cô đều chìm sâu vào im lặng, nội tâm u uất khó nói thành lời, còn Nghi thì đã cố đút cho đứa nhỏ lá bùa trong túi của mình để giữ lại 4 phách còn lại trong cơ thể đứa nhỏ, xong lầm bầm niệm chú lúc sau đứa bé khóc lên, cô trao đứa bé lại cho mợ Như.
Còn lại Nghi và Thiên đều chú ý đến Thịnh đã niệm chú gì đó giải thoát linh hồn đang bị nhốt trong lá bùa.
Một thân ảnh gầy gò thân người vẫn mặc áo bà ba tím quần ống rộng màu đen. Là Tiên, cô nhìn xoáy vào mắt bà tư một ánh nhìn trầm lặng. Có lẽ cô đã nghe gì đó khi đang trú ngụ trong lá bùa.
Bầu trời lúc này dường như đã tối hẳn, Nghi và Thiên lẫn Thịnh đều ngước mắt về phía vong hồn Tiên. Người con gái ấy từ từ quay về nhân dạng của một con người bình thường. Cái nét đẹp của cô tuy không quá gọi là xinh đẹp nhưng lại mang nét dịu dàng ưa nhìn, Tiên nhìn bà tư một lúc nữa rồi từ từ ngồi đối diện với bà.
"Má tư... Bấy lâu nay con chỉ cần những lời này của người... Một lời giải thích, một lời xin lỗi... Con tha thứ cho người."
Nói xong một cơn mưa ào ạc kéo tới tất cả mọi người đều đi vào trong nhà. Có lẽ ai ai cũng mang một tâm trạng vô cùng không vui.
Ngoài sân chỉ còn bà tư và Nghi, Thiên, Thịnh còn có vong hồn Tiên.
Nghi lên tiếng hỏi: "Tôi không biết vì lý gì cậu biết nhưng lại không ngăn cản bà ấy."
Thịnh cười khổ, nói: "Bùa bà ta yểm là bùa cổ xưa của người tào... Ta hông giải được. Chỉ có thể khắc chế giữ dài mạng sống."
Nghi lại chau mày khó hiểu: "Vậy sao cậu lại yểm Như?"
Cậu thản nhiên trả lời: "Vì ta nghĩ em ấy cùng bà tư thông đồng..."
Thiên nãy giờ im lặng mới lên tiếng: "Việc Bảo, Nhi và Tiên qua đời có liên quan dì đến mày hông?"
Thịnh hơi bất ngờ nhìn cậu, giọng thản thốt: "Hông, nhưng anh cũng biết cái dì rồi à?" Vừa nói xong như nghĩ đến gì đó, cậu cười tự giễu: "Ha, phải rồi anh có dợ là đệ nhất pháp sư Gia Định còn dì..."
Lần này tới lượt Nghi tròn mắt. Cái gì vậy chứ? Cậu ta biết cô là thầy pháp ở Gia Định sao? Trời ơi... Tên này thật đáng sợ.
Thiên nhìn Thịnh thở dài, cất giọng: "Hông liên quan là tốt. Mai tao sẽ dẫn lính đến bắt má tư tội ngoại tình, còn phần chú hai, chú ba tao tự có tính toán. Hai người này cũng hông hoàn toàn vô tội. Chuyện của Lan..."
Nhắc tới Lan mắt cậu rũ xuống, ánh mắt sâu thẳm. Nghi nhìn một cái liền hiểu ra tâm tình bây giờ của cậu. Thấy cậu như vậy, định pha trò nhưng rồi lại thôi. Người ta đang không vui, bản thân làm vậy thật sự không hay chút nào. Quá mất lịch sự.
Thiên ngẩn mặt lên nhìn Thịnh: "Mày giúp tao một chuyện. Yểm bùa hai người họ."
"Cái dì???" Thịnh và Nghi đồng loạt la lên.
Nhưng chưa đợi họ kịp tỉnh táo lại thì tiếng la của bà tư và vong hồn Tiên đã làm cả ba chú ý. Một bóng đen thân mình đen ngòm, có chất dịch gì đỏ nhỏ xuống mặt đất. Bóng đen đó đang không ngừng lôi kéo linh hồn Tiên, và linh hồn trong cơ thể của bà tư.
Nghi và Thịnh trố mắt nhìn khó tin. Trong mắt Thiên thì bóng đen đó chỉ là thứ nhếch nhác kinh tởm. Nhưng trong mắt họ đó là một cô gái thân hình vô cùng quen thuộc chỉ là cơ thể toàn bùn sình hôi thối.
"Là... Là Lan? Bây giờ là ¹giờ dậu!!!" Dòng suy nghĩ này cả Thịnh và cô đều đồng loạt nghĩ đến.
Không suy nghĩ quá nhiều cô và Thịnh lao vút tới.
Tay nghi mò trong túi nhưng không thấy bùa liền đưa tay lên không trung, trước khi hoạ bùa, Nghi gấp rút nói với Thịnh:
"Thịnh, ngũ hành trận!!!"
Nói xong Nghi lại đọc chú: "Phương ngã chi cầu, thỉnh triệu Ngũ Hộ Kim Binh. Thỉnh!!!" Sau câu chú lá bùa sáng ngay trên không trung càng phát sáng kim quang mãnh liệt hơn.
Thịnh lúc này đang dùng dây trấn hồn, trấn linh hồn của bà tư lại với cơ thể. Riêng bản thân chuẩn bị: Kim là một đồng tiền, Mộc một ngọn cỏ gần đó, Thủy nước mưa, Hoả...
"Thiếu hoả!!!" Cậu hô lớn, tay lại bắt ấn dữ chặt dây chói linh hồn bà tư. Riêng Tiên thì đang chật vật đôi co với quỷ hồn Lan.
Nghi bắt đầu hoảng loạn rồi, Nghi nhìn cậu Thiên miệng nói lớn: "Cậu... Dô phòng lấy ngọn đèn dầu... Nhanh!!!"
Cậu chạy vội vào phòng mình lấy ngọn đèn dầu, xong chạy ra nơi Nghi và Thịnh đang dùng sức giữ lấy thân ảnh đen ngòm kia.
"Nghi!!!" Cậu gọi to.
Nghi thét lên: "Đặt giữa đồng tiền và cục đá tượng trưng cho Thổ. Xếp tất cả thành ²Ngũ Hành Tinh trong sách hôm trước em đã dạy cho cậu!"
Cậu vội làm theo, xong tất cả, luồn sáng trên không trung ban nãy đột ngột bay thẳng đến Ngũ Hành Tinh vừa sắp xếp xong.
Nghi hô lớn: "Ngũ Hộ Kim Binh. Thỉnh!!!"
Năm thân ảnh phát quang năm màu lần lượt xuất hiện trong mỗi điểm của Ngũ Hành Tinh.
Không đợi Nghi ra lệnh. Năm thân ảnh đó lần lượt lao đến quỷ hồn Lan. Nghi và Thịnh đang đắt thắng thì một con quạ đen mũi đỏ kỳ lạ, đập cánh phầm phập bay đến mổ lấy đôi tay của Nghi và Thịnh khiến cả hai bị đau bất ngờ mà buôn tay không bắt ấn nữa. Xong nó lao nhanh đến phá vỡ Ngũ Hành Tinh. Xong thừa cơ đó quỷ hồn cùng con chim bay vụt đi mất.
Nghi tức tối chửi thề: "Má nó!!! Lại là ngươi... Thần trùng chết tiệt. Để ta bắt được ngươi, ta nướng ngươi đem cho chó ăn!!!"
...****************...
Giải thích ¹ và ²
1. Giờ dậu: 17h - 19h**
2. Ngũ Hành Tinh là ngôi sao năm cánh với đầu là Hoả, bên trái là Mộc, bên phải là Thổ, hai góc bên dưới là Thủy và Kim theo từ trái sang. Từ đó tạo hành trận ngũ hành đơn giản. Nếu cầu kỳ hơn thì phải chuẩn bị rất nhiều tạo thành một trận ngũ hành lớn.