Nàng Dâu Thầy Pháp Nhà Bá Hộ

Chương 12: Yên Bình Trước Bi Kịch




Năm ngày sau.

Nghi đang ngồi trong phòng cùng bà hai Thi. Nhưng cả hai đều im lặng hướng ánh mắt lên bầu trời trong xanh thoáng đãng. Từng tiếng chim hót ríu rít vang lên, làm nhẹ nhõm và thư thái lòng người. Từ cơn gió hiu hiu mát thổi nhè nhẹ làm xua tan cái nóng mùa hè mang lại cảm giác dễ chịu, khiến cho khuôn mặt đang nhíu mày của Nghi thoáng giãn ra đôi chút.

Nghi nở nụ cười gượng gạo hỏi bà hai: "Hì... Má hai, má gọi con lại phòng má là có chuyện dì dậy ạ? Hông phải là cứ ngồi ngắm cảnh thiên nhiên oi bức như nầy chớ?"

Bà hai vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh không biểu cảm nhìn lên bầu trời, xong bà thở dài. Nói một câu: "Trước bi kịch là một khoảng thời gian bình yên... Đó là ông trời đang muốn trêu ngươi."

Cơ mặt của Nghi chỉ vừa giãn ra lại cau lại, nghi hoặc hỏi: "Ý má... Là sao?"

Bà nhìn cô mặt thản nhiên, đáp: "Ta không có ý dì cả."

Nghe xong Nghi lại cảm thấy khó chịu khi cái nóng lại lan toả làm cô ước đẫm cả phần áo sau lưng, mồ hôi nhễ nhại.

Cô nhìn bà rồi lại nhìn cây roi trên bàn liền hiểu vấn đề, cảm giác nóng không còn nữa thay vào đó là cơn lạnh từ người thoát ra.

Nghi vui cười xởi lởi: "Hehe... À má hai ơi, con biết má thương con nhất mà. Đúng hơm? Cho nên là... việc thỉnh giáo người con xin tiếp nhận, chớ dề việc tiếp thu cây roi mây của người con xin lui nhe..."

Bà hai vẫn chưng ra bộ mặt không một chút biểu tình nhìn cô. Lúc sau bà nói: "Đứng lại!" Thanh âm dịu dàng nhưng uy nghiêm.

Nghi vừa mới xoay lưng đi thì liền bị bà gọi lại. Cô lúc này thật sự đã muốn đứng không vững rồi, huống hồ là chạy đi.

Cô lại cười, nhìn bà mà hỏi: "Má hai, má gọi con á hả?"

Nhìn cô mà mặt bà xuất hiện biểu tình không vui, xong sau đó bà gằng giọng thị uy: "Ranh con kia, mày mà dám bước thêm bước nữa thì ta đánh gãy dò mày!"

Nghi lúc này trong lòng đã rơi hai hàng lệ nóng, 5 năm ra đời làm thầy pháp được người người kính nể.Vậy mà, ngày hôm nay lại bị một người phàm không đạo hạnh doạ đánh gãy chân. Hỏi nếu đứng ở vị trí của cô thì xem có uất ức không chớ? Đúng là đời mà, cái chó má gì cũng có thể xảy ra. Đạo lý ở đâu? Nhân quyền ở cái xó xỉnh nào rồi?

Nghi thở dài thường thượt, thầm than: "Ôi thiệt là đau lòng mà!"

Cô lại tươi cười, chưng ra cái bộ mặt vô cùng giả trân đến không còn lời gì để tả.



...

Hai khắc sau (30 phút)

Sau lúc lâu chịu đòn đau và mắng nhiếc, Nghi cũng không thể nở nụ cười được nữa, thay vào đó là cái biểu cảm khống khổ, lòng đã thầm oán than: "Má hai à, má đánh con hay muốn hạ sát con dậy? Con là con dâu mà má mấy ngày trước còn khen nấu ăn ngon đó! Má cũng thật trở mặt còn nhanh hơn lật mình cá chiên."

Nói về việc cô bị bà đánh vốn không phải lần đầu, tất cả là do cô vì thêu những thứ không đâu. Thêu con phượng mà ra con gì đó bẹo hình dẹo dạng, nhìn tưởng chừng là con gà đuôi chim yến trong vô cùng khó coi. Chưa hết cô còn không thuộc nổi lễ giáo. Năm lần, bảy lượt cô làm máu nóng trong người bà hai sôi sục lên bị đánh cũng không biết bao nhiêu lần.

"Nghi à, con định làm má tức chết sao?" Bà hai vừa đánh vừa hét lên đầy tức giận. Lần này bà không hề nương tay nữa. Mấy lần trước đánh cô đều cố tình nhẹ tay, nhưng lần này bà không thể nhẹ tay được nữa.

Nhìn qua ai cũng nghĩ bà nhận việc dạy dỗ cô chỉ là muốn hành hạ cô thôi. Từ bà cả đến bà ba, bà tư và cả mợ hai đến mợ ba ai cũng không ưa cô vì phận nghèo hèn không xứng trèo mâm son cổ quý.

Nên ắt hẳn ai cũng nghĩ bà ba cũng như vậy, nhưng sự tình thật chất ra sao thì chỉ có Nghi, bà hai Thi và cậu cả Thiên là rõ nhất. Bà làm vậy là tốt cho cô, nếu cô không học lễ nghĩa không thêu thùa giỏi, thì sẽ bị người ta xem thường. Thời đại này, phụ nữ được đánh giá qua lễ giáo, nữ công gia chánh, và khả năng quán xuyến gia đình. Nếu không giỏi những việc này, người ta sẽ khinh rẻ nói rằng cô chỉ là kẻ muốn trèo cao nằm không hưởng lợi.

Thêm vài roi bà hai cũng thấm mệt mà tha cho cô. Nhưng cô lại đi không nổi nữa rồi, không phải vì quá đau mà là vì nằm lâu quá tê cứng cả người rồi.

Bỗng từ xa vang lại tiếng guốc gỗ chứng tỏ có người đang đến, là cậu Thiên đi ngang vì vừa từ đường (nhà thờ họ) đi về phòng. Thấy Nghi bất động nằm trên ghế gỗ dài thì phì cười xong nhìn thấy ánh mắt vừa như cầu xin vừa như ái oán đang lâm lâm liếc mình, thì cậu đã mím môi nhịn cười đi vào phòng bà hai ân cần đỡ cô dậy xong bế cô lên. Không quên lễ phép cúi người chào bà hai rồi đưa cô về phòng.

Đi dọc đường người làm ai ai cũng nhìn cô. Có người cười trêu chọc, có người lại nhìn cô ganh tị, ganh tị vì cô số may mắn được lão phu nhân nhìn trúng, được cậu yêu thương. Có người cảm thán cô có phúc lại sống nhân đức nên được trời thương mà ban duyên lành.

Lúc này cô đã đỏ ngượng chín cả mặt. Cô vùi mặt mình vào bức tường thịt gắn chắt mà trốn lấy ánh mắt người đời. Ôi cái cảm giác này thật là không còn gì quê độ hơn! Bị đánh vì không học hành đàng hoàng còn không đứng được vững, được một người đàn ông bế lên như công chúa nhỏ nhõng nhẽo, hỏi xem có quê hay không? Cảm giác thích thú thì ít mà nhục mặt thì nhiều.

Đến phòng, cậu thả cô lên giường để cô nằm sấp. Cậu đưa tay lấy cái lọ thuốc trên bàn cạnh giường không một động tác thừa đưa tay kéo quần cô xuống. Nghi hoảng hốt muốn bật dậy liền bị cậu lấy bàn tay lớn với ngón tay thon dày, còn lộ rõ gân xanh đè xuống.

Giọng âm trầm có phần ấm áp: "Nằm yên đi! Anh chỉ sức thuốc cho em một chút thôi. Hông có gì bậy bạ hết!"

"Ò..." Nghi thỏ thẻ đáp. Mặt lại đỏ lên, tuy cô và cậu là vợ chồng nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì vượt quá quan hệ anh em, bạn bè.

Cậu thoa thuốc cho được một lúc thì cô giữ giọng bình tĩnh hỏi: "Cái vong quỷ lúc trước đè cậu là ai? Có thù oán dì dới cậu hông?"

Nghi vừa hỏi động tác thoa thuốc của cậu cũng chợt sững lại. Đôi mắt đỏ lên nhuốm màu bi thương một làn nước che đi tầm nhìn, cậu vội lấy cổ tay quẹt đi dòng lệ sắo tuôn.



Cậu bình thản đáp: "Con bé là út Tiên tên đầy đủ là Điền Thị Nhã Tiên. Còn việc ân oán thì hông biết rõ ra sao... Chỉ biết con bé muốn lấy mạng anh."

Nghi nghe xong cũng chợt im lặng, hồi sau cất tiếng: "Chết vì bệnh lạ... Đúng không?" Giọng bỗng trở nên sắc lạnh nghiêm nghị hơn.

"Ừm..." Cậu đáp ngắn gọn rồi tiếp tục thoa thuốc.

"Vậy cậu nghĩ có ai đã gắt tâm hại nó không?" Cô đổi thành giọng miền bắc đặc chưng phát âm tròn vành rõ chữ.

Cậu cũng thoáng bắt ngờ vì mỗi lần đổi giọng là cô đã nghiêm túc vào việc chính.

"Bằng chứng bị lấy mất rồi... Tạm thời chỉ biết là do má tư làm ra..."

Nghi im lặng hồi lâu đáp: "Không biết cậu có nghĩ như em hay không? Nhưng mà em đoán là Tiên và con tinh đầm sen lẫn thần trùng mang hình dáng con quạ mũi đỏ gì đó có dính dáng tới nhau. Em sợ rằng đám giỗ của cô bảy Nhi sắp tới cậu lại phải gặp nguy rồi..." Giọng cô mang nét nặng nề nghe qua là nhận ra.

Nói xong cả hai đều giữ khoảng im lặng trầm ngâm. Không ai nói với ai câu nào, biết là sự tình không đơn giản rồi. Càng ngày càng gắt rối.

Liệu chuyện gì sẽ phải xảy ra tiếp theo đây? Chẳng lẽ cậu và cô phải nằm yên chờ hoạ tới sao? Thật đau đầu.

...****************...

Được xin giải thích vài điều:

Thần trùng là một hiện tượng trùng tang mà dân gian thường nhắc đến. Nó mang nhục thể là một con chim đen mũi đỏ nhưn trong truyện đã nói là con quạ mũi đỏ để cho mọi người dễ hình dung

Cách đây vài chương trước tôi đã nhắc đến thần vòng.

Vậy xin giải thích nốt luôn:

"Thần Vòng hay còn gọi là Ma Thần Vòng được hình thành trong điều kiện khi một người chết oan (trường hợp bị giết rồi tạo hiện trường giả treo cổ), hay có điều tức tưởi khiến họ treo cổ (bệnh tật, nợ nần,...). Sau khi chết, họ sinh ra oán khí tích tụ nơi cuống họng (vì do siết cổ nên oán khí tụ không tan) và ủ trên sợi dây thòng lọng.

Cho nên phân tích cho mọi người hiểu về tình tiết truyện có liên quan đến Thần Vòng thì để các chương sau phân tích rõ về cái chết của cậu năm Thế Bảo là oan khuất không muốn chết thật hay là bị dụ dỗ nhé.