Tầm một tháng sau đó.
Trong lúc đợi cho cậu Thiên hồi phục dương khí, Nghi đã một mình tìm hiểu những chuyện liên quan đến nhà bá hộ Điền này.
Bấy giờ, cô đang ở nhà chính nơi tiếp. Lý do cô ở đây là do ông Điền cho gọi. Nhìn ông khá lâu, cô nhận ra ông cũng là người của huyền môn, nhưng vì linh khí quá yếu nên lúc đầu cô không để ý.
Cô hơi hoang mang vì ông không nói gì, chỉ ung dung thưởng trà. Cái nóng của mùa hè gay gắt khiến cô chảy nhể nhại mồ hôi. Phía trước nhà, anh Phiến, tài xế riêng của cậu hai đi vào.
Anh thưa: "Thưa ông... Cậu hai có bểu con biếu ông ít trái cây. Trên trại gỗ cậu nói dạo này công việc cũng ổn thoả cả rồi. Nên bây giờ không cần cậu cả ra đó chăm nom nữa ạ."
Lúc này người đàn ông kiệm lời ấy mới lên tiếng, giọng âm trầm khàn uy nghiêm: "Ừ, bây xem nói với thằng hai mau dề nhà đi. Con vợ nó đang bị bệnh. Bểu nó dẫn thầy Tín đến luôn."
Nghi nghe xong hiểu liền vấn đề. Cô nhìn ông, e dè hỏi: "Cha... Cha kêu gọi có dì hông?"
Ông quay sang nhìn cô, đáp và vẫn chỉ là một bộ dáng lãnh đạm: "Nếu tên kia không trị được, thì con phải trị được."
Nghi ngơ ngác thầm tự hỏi: "Cái chó má dì dậy trời? Cha à... Ông có phải đang nói tiếng nước mình hông dậy? Tiềng tây tiếng tào gì đây? Con hiểu chết liền."
Nhưng rồi lúc sau cô chợt hiểu ra. Cô cười cười, làm ra một bộ dáng cao nhân thâm sâu, thanh âm dịu dàng vang lên mang theo chút hàm ý sỉa sói: "Thưa cha, quy tắc của con là cứu người làm thiện, không trợ người ác."
Ông nghe tới đây thì động tác nâng ly dừng lại giữa không trung. Lúc sau ông nhếch môi nói:
"Con phận là dâu cả. Bổn phận vì nhà chồng mà hiến mình thì sai ở đâu? Huống hồ nhà ta đã bao dung không miệt thị danh phận con nhà nông bần hèn mà cho con làm dâu nhà này, dậy đã là một ân điển rồi. Con đừng có mà không biết điều."
Cô im lặng nhìn ông, với ánh mắt của một thầy pháp cao tay Nghi thấy ngoài mặt ông nói thế nhưng ông lại chẳng phát ra một tia sát khí gì. Thường những người lòng dạ thâm hiểm tàn độc có ý muốn hại người thì cơ thể thường phát ra nguồn khí tức gọi là: Sát khí.
Lúc này Nghi quay sang nhìn bà cả đang ở sau lưng mình đi tới mà khẽ nuốt nước bọt. Lời này là ông cố tình nói cho cô nghe sao? Cũng là muốn cho bà cả nghe sao? Tại sao lại làm vậy? Nhưng mà cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều chỉ vội chào bà cả xong liền đồng ý chuyện cứu người với ông Điền thông qua "tâm thức truyền tin."
Ông cũng không quá bất ngờ vì chính ông cũng là người tu đạo. Kể về đời ông thì ôi thôi hàng hà xa số. Có bi thương có hạnh phúc đủ loại ý vị cuộc đời từ thất tình lục dục đều quy đủ. Đời ông khác nào một mảnh giấy viết trần chịt nét bút ngoằn ngoèo.
Vì một sự cố lúc trẻ đấu đá với quỷ dữ mà đạo hạnh đã vơi đi gần hết. Chỉ chừa lại cho ông chút tàn khí sót lại để ông thu thập quỷ nhi bốn phương tám hướng về làm quỷ giữ cửa. Đám vong linh này là tự nguyện theo ông. Vì ông đi đến đâu gieo âm đức đến đó nên bọn họ cảm mến mà nguyện làm tai sai theo ông.
Việc ông làm phép biến họ thành quỷ giữ cửa mà không yểm kỹ càng là do ổng muốn để họ tự do thoải mái không gò bó. Đến một lúc nào đó tới số thì họ đi đầu thai chuyển kiếp. Tính ra vợ con, anh em của ông tàn độc, chứ ông không như họ. Ông vốn là người đức tính cao cả cả làng ông đang ở đều biết rõ.
Chuyện ông biết Nghi là người của huyền môn đơn giản là ông còn sót chút ít tàn khí thầy pháp nên nhận ra. Chứ ông từ lâu đã không còn khả năng thấy được vong linh.
Đời thầy pháp không thấy được ma chính là điều đáng khinh, đáng miệt thị nhất, nên ông thà làm luôn người thường sẽ tốt hơn. Chuyện ông làm thầy không một ai biết vì ông vốn từ nhỏ đã thất lạc nên khi quay về ai cũng không rõ thân phận lúc trước của ông là gì.
Chỉ biết vào một ngày mưa gió bão bùng ông được bà cả vợ của cha ông - tức là lão phu nhân hiện tại đem về, vì gương mặt ông rất giống với chồng bà. Lúc đó ông cũng chỉ là một đàn ông 30, 35 tuổi lại sống trong cảnh túng quẫn nên nhất thời biết mình là con nhà giàu mà không kìm được tham, sân, si theo bà về lại Điền gia.
Cũng từ đó ông mới giúp nhà này thay đổi vận mệnh tán gia bại sản, nuôi lấy quỷ giữ cửa nhưng không bó buộc họ.
Và ban nãy ông cố ý nói cho Nghi nghe chẳng qua đều là diễn kịch trước mặt bà cả, bởi vốn dĩ bà cũng không ưa gì cô. Nếu mà ông còn nhẹ nhàng vui vẻ cưng chiều cô thì chẳng khác nào là hại cô.
Nên muốn bảo vệ một ai đó khỏi tay con rắn xảo quyệt, điều nên làm là phải gian trá, tinh ranh hơn cả con rắn xảo quyệt ấy.
...
Tối hôm đó. (Giờ Dậu 19:00)
Nghi đang lay hoay hâm lại chút cháo cá lóc thì bên tai nghe thấy tiếng của má ruột cậu cả.
"Nghi à, con hâm lại cháo ấm ấm thôi. Với đem ít muối tiêu cho thằng cả đi con. Nó khoái ăn với muối tiêu hơn nước mắm á con."
Giọng của bà âm vang như vọng từ cõi xa xăm nào đó vọng về. Nghi gai người một chút rồi thôi.
Cô nhìn quanh không thấy ai nghĩ mọi người đã ngủ rồi, nên giọng nhỏ nhẹ đáp: "Dạ má, chút nữa con đi đâm một ít tiêu rồi con dầm với muối đem vào cho cậu ạ. Cám ơn má nhắc con, không thôi con cũng quên mất lời cậu nói rồi."
Nghi cười cười để cháo đó cho nguội bớt rồi đi đâm ít muối. Trong lúc đó bà Trầm vẫn ở kế bên nhìn cô. Ngoại hình của bà đẹp một cách ủy mị khiến cô có chút phân tâm. Cô định mở miệng trò chuyện với bà thì cảm nhận được oán khí, cô đang đâm thì ngẩn lên nhìn mặt bà. Thấy đôi mắt bà đang đỏ ngầu lên, môi bắt đầu tím tái gương mặt vằn vện tơ máu đen trần chịt thì có chút bất ngờ.
Nương theo ánh mắt của bà cô thấy bà cả đang tiến đến gần mình thì cô vội niệm một hồi chú thanh tịnh của phật gia là Bát Nhã Tâm Kinh.
Đọc được một lúc thấy bà có phần dịu lại cô mới thở dài một hơi, hỏi bà cả: "Má cả, má ăn dì? Để con lấy cho!" Nghi lúc này đã phủi tay đứng dậy đương hỏi bà muốn ăn gì để cô lấy.
Bà im lặng nhìn cô, lúc sau nói: "Cô làm giúp ta bát canh giải rượu cho thằng hai." Xong rồi bà đứng đó không đi, như muốn xem cô có theo lời bà hay không.
Nghi thấy thế không nói gì thêm chỉ vâng, dạ rồi làm theo. Trước khi làm cô gọi cho bà Tâm, nhờ bà đem cháo vào cho cậu Thiên giúp cô. Còn cô thì lay hoay nấu canh giải rượu.
Nấu xong cô đem sang đưa cho bà cả. Để bà đem vào cho cậu hai.
Sau khi bà đi khuất xa một đoạn Nghi mới nhếch mép khinh bỉ, lầm bầm: "Muốn hại tui sao? Bà con non lắm. Ít thuốc đó tui bỏ dô coi như là kháng lại độc mà bà đang giữ."
Nghi nhìn theo bóng lưng người đàn bà mang dáng vẻ phúc hậu mà tâm tư rắn rết đó mà cười gian trá. Lúc nãy khi bà đến gần cô thì cô đã ngửi được mùi độc dược vốn là thầy pháp cao tay có thiên phú vượt trội lại có bu (má) là thầy y, nên việc ngửi được mùi thảo dược và đoán ra nó thì là lẽ đương nhiên. Nên cô đối phó với đám người tâm tư thâm hiểm như này chỉ là vấn đề nhỏ nhoi mà thôi.
Lúc nãy cô ngửi được trên người bà cả có mùi của cây chó đẻ. Cây này gây ra ngộ độc nhưng không chết người, khi ăn hoặc uống thuốc phải nó sẽ gây ra triệu chứng buồn nôn sau đó hôn mê. Với đầu óc thông minh, cô liền nhanh tay lấy củ nghệ vàng trên giàn. Cô sắc ra bỏ vào canh để ngăn ngừa độc từ cây chó đẻ. Tránh để bà cả vu oan cho cô và cậu là hạ độc con bà ta.
Nghi vốn có tuổi đời trẻ nhưng vốn tâm tình đã chịu đủ loại khổ đau, đi muôn nơi thấy nhiều điều. Nên việc lòng người hiểm ác cô đâu còn xa lạ gì nữa.
Lòng đố kỵ chưa bao giờ là tốt đẹp. Có đố kỵ sẽ sinh ra cái gọi là chán ghét. Nếu người có đố kỵ cao lại mang tính tình ác độc thì hại người cũng chẳng có gì là lạ. Cô ngay từ đầu đã thấy bà cả có sát khí bao quanh có nghĩa là bà đã từng giết qua mạng người. Là nhiều nữa là đằng khác.
Có khi mạng bà Trầm má đẻ cậu cả cũng là do bà ta ám hại... Nhân sinh vốn vô thường; chuyện đấu đá, tranh đua là thứ khó tránh khỏi giữa lòng người thế tục. Chỉ trách con người luôn có cái tham, sân, si nếu không phải người tu đạo hoặc người có tâm tính thiện lành thì rất dễ rơi vào tâm ma khó lòng mà khắc chế phần con trong mình.
...****************...