Trong một khoảng cách khá gần, Loan Châu có dịp được nhìn cậu Thiên Đức như thế này.
Cậu hai nhà này tuy không có uy lực như Thiên Phúc, nhưng ánh mắt cậu cho thấy cậu rất lo lắng cho cô. À không, phải là cho thân xác này mới đúng.
Loan Châu được đưa vào phòng của mình, Thiên Đức lại giơ cổ chân cô ra xem, ánh mắt rõ ràng là rất lo lắng.
“Mợ đau lắm không? Thầy lang sắp đến rồi!”
Cô định nói cô thấy không đau nhiều, nhưng nếu nói vậy có lẽ không đúng với thân phận bây giờ lắm. Cô hơi nhăn mặt khẽ gật đầu, Thiên Đức mỉm cười, nụ cười rất hiền.
Loan Châu thầm nghĩ, nếu đúng cốt truyện cô hay đọc thì chắc chắn cậu Thiên Đức có tình ý với chị dâu của mình, bất chợt cô cười thầm nghĩ bản thân cũng có ngày trở thành nhân vật chính.
“Mợ cười gì vậy?”
“À không! Cảm...cảm ơn cậu Thiên Đức!”
Thiên Đức lộ ánh mắt u sầu không ngước lên nhìn cô nữa, lòng cậu lại thấy trống trải, cậu chỉ muốn được cô gọi như ngày trước chứ không phải xa cách như bây giờ.
Bên ngoài Tỵ chạy vào báo thầy lang đến, Thiên Đức đứng dậy đi ra ngoài không quay lại nhìn cô nữa, cảm giác đơn phương xâm chiếm khiến cậu nghẹn cứng cổ họng.
Thầy lang sờ nắn cổ chân của Loan Châu một lúc rồi bất ngờ nắn lại, một tiếng rắc khe khẽ vang lên, Loan Châu cắn răng chặt lại không bật ra tiếng kêu.
“Xong rồi ạ, mợ hạn chế đi lại nghỉ ngơi nhé!”
Loan Châu vui vẻ gật đầu, gì chứ cô mà làm sao ngồi yên được.
......................
Bữa cơm chiều vẫn không thấy Thiên Phúc trở về, chỉ có ông bà Lý và cậu Thiên Đức dùng cơm với Loan Châu. Cô ăn xong phần của mình muốn ăn thêm nhưng lại e dè.
Bà Thị Liễu quan sát cô, bà vẫn khó chịu như những ngày đầu cô về nhà này mặc dù bây giờ trông cô đã hoạt bát hơn không còn ủ rũ bệnh tật như trước.
“Mợ Ngọc Liên!”
Loan Châu vẫn chưa quen lắm với cái tên này, cho nên đến khi bà Thị Liễu gọi tiếp thì cô mới giật mình trả lời.
“Cứ lơ lửng trên mây ấy!”
Bà buông vài lời nhắc nhở cô rồi đứng dậy đi về phòng, Loan Châu nhìn theo bà ấy mà nhăn mặt.
“Mẹ chồng thời này...”
Trời dần tối, ánh trăng nhàn nhạt bắt đầu hiện rõ. Loan Châu quay sang hỏi Tỵ.
“Nay ngày nào rồi?”
“Dạ còn vài ngày là đến Tết Trung Thu rồi mợ!”
Loan Châu à lên khẽ trong miệng, cô lại nhớ đến cha mẹ, họ có nhớ cô không?
Thường cô sẽ quây quần bên gia đình cùng trò chuyện, nghĩ đến đây đột nhiên cô rơi nước mắt, biết khi nào cô mới được trở về.
Thiên Đức bước đến chìa ra chiếc khăn nhỏ cho Loan Châu. Cô ngước đôi mắt đỏ ướt nhòe nhìn cậu, Thiên Đức hiểu ý liền nói.
“Mợ về thăm nhà được mà!”
“Hả không phải đâu...”
Cô định nói rằng cô không phải nhớ cha mẹ của cô Ngọc Liên nhưng đã kịp dừng lại.
“À...vâng!”
“Mai tôi có chuyến hàng đi ngang nhà mợ. Để tôi vào nói với cha mẹ cho mợ đi!”
Thiên Đức an ủi cô rồi đi về phòng của mình, cậu không quên đi qua phòng cha mẹ để xin cho cô về nhà. Ông Lý đồng ý ngay nhưng bà thì khó chịu.
“Mợ ấy có về thì để Thiên Phúc đưa về, con đi không tiện đâu!”
“Mẹ, chỉ là chuyến hàng này thuận đường thôi mà.”
Bà Thị Liễu thở hắt miễn cưỡng, nhưng vẫn không quên dặn dò con trai vài câu.
Ngày hôm sau, cậu Thiên Đức sau khi chuẩn bị hàng hóa thì cậu cũng đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa riêng cho Loan Châu. Cô cùng Tỵ đi ra mà nét mặt hồ hởi vô cùng vì sắp được thoát khỏi bà Thị Liễu.
Tỵ vén màn cho cô bước lên rồi nó cũng đi lên ngồi cùng, Thiên Đức sau khi từ biệt cha mẹ cũng lên ngựa thúc đi.
Ngồi trong xe mà Loan Châu cứ cười tủm tỉm, cô không nghĩ sẽ có cơ hội được ngồi loại phương tiện này trong đời. Cô vén màn bên hông xe nhìn ra ngoài, đường xá lạ lẫm đối với cô, mọi người cũng vậy.
Nhìn thấy gì cô cũng thích thú, cái cảm giác này mấy ai ở thời của cô có được chứ. Một mùi thơm nồng đậm thoáng qua, chiếc xe vừa đi ngang một hàng bánh, cái bụng của Loan Châu liền biểu tình vì đói.
“Tỵ...em ăn bánh không?”
Bỗng chiếc xe ngựa dừng lại, Thiên Đức vén màn đưa một gói lá sen cho hai người, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì thì cậu ấy đã lên tiếng.
“Chẳng phải trước kia mợ đều ghé đây mua bánh sao? Mợ ăn đi!”
Loan Châu khẽ gật đầu, cô nhận lấy bánh từ tay của Tỵ, mùi bánh vừa ra khỏi lò còn thơm mùi gạo nếp, hòa cùng hương lá sen khiến cô khoan khoái.
Một hương vị mà chắc cả đời cô sẽ không thể quên, sự yên bình, mộc mạc mà cô đã từng được học trong sách nay chính cô trải nghiệm qua.
Bên ngoài xe, Thiên Đức ngồi trên ngựa khẽ mỉm cười, dù Ngọc Liên mà cậu biết lúc này có chút kì lạ thì cậu vẫn dành cho cô một tình cảm như trước kia.
Trời xẩm tối, đoàn người dừng lại trước một dinh phủ khá lớn, Thiên Đức đích thân xuống ngựa vén màn.
Tỵ xuống trước xách túi đồ rồi đỡ Loan Châu xuống xe. Mấy ngày nay cô chỉ biết phủ Lý, bây giờ cô bất ngờ khi trông thấy nhà họ Trần.
Người hầu bên trong nghe tiếng gõ cổng vội chạy ra. Con Tỵ nhanh miệng gọi.
“Anh Tuất, tôi với cô đây!”
Người tên Tuất nghe vậy liền mở rộng cổng, rồi gọi người khác vào báo cho ông bà trong nhà.
Loan Châu nhẹ bước đi vào, Thiên Đức cũng ung dung đi phía sau, trên tay là một hộp gỗ.
Hai vợ chồng ông quan họ Trần nghe tin con gái về thì rớm nước mắt đi ra đón con. Bà Ngọc Dung mẹ của cô rưng rưng mà ôm lấy con gái.
Tỵ gặp lại bọn người hầu thì vui lắm, nó tíu tít kể chuyện cho họ nghe, rồi lấy kẹo cho họ.
Ông Trần Khiêm thì đi đến cảm ơn cậu Thiên Đức, cậu gửi ông ấy hộp gỗ chứa quà mà cha cậu đã chuẩn bị.
Mỗi người một cảnh vui, chỉ riêng cậu Thiên Đức thì vui vì Ngọc Liên.
Loan Châu bị sự xúc động của hai vợ chồng làm cô khựng vài giây, rồi như họ nhớ ra chuyện gì liền lôi cô đi vào.
“Trời sắp tối có gió đấy, con vào kẻo bệnh!”
...****************...