Nắng Còn Chưa Rọi Đến Nhành Đỗ Quyên

Chương 27: Cuộc sống tươi đẹp




Biết Louis đã trở về khiến cho Thục Quyên vui vẻ ra mặt, nhưng khi thấy hắn chỉ một lòng muốn nói chuyện công việc, thái độ cũng bình tĩnh dửng dưng như thể chẳng có gì xảy ra, không hiểu sao trong lòng cô lại trở nên nôn nóng không yên, cảm giác bực tức không biết nguyên do cứ quanh quẩn khắp người, râm ran như đang có trăm ngàn con kiến thi nhau chạy loạn.

-"Hết rồi à ?"

Ký nốt văn kiện cuối cùng mà Thục Quyên đưa cho hắn, Louis ngẩng đầu lên nhìn, cô để ý, sau bao ngày không gặp, hình như người đàn ông này đã gầy đi ít nhiều.

-"Vâng...hết rồi".

Nhìn xuống đôi bàn tay trống không đang lóng ngóng vần vò vạt áo, Thục Quyên không cam lòng đành nhỏ giọng đáp.

Có chút gì đó tủi hờn dâng trào khỏi khóe mắt của người con gái.

Hình như chỉ có mình cô là mỏi lòng mong ngóng người ta quay trở về, còn người ta thì đâu có muốn.

-"Giám đốc..."

Đột nhiên, Thục Quyên khe khẽ gọi, bước chân chậm rãi tiến đến chỗ hắn.

Đợi tới khi Bông nhỏ đã ở trước mặt mình, Louis mới thấy rõ vành mắt đỏ hoe cùng với khóe môi mím chặt của cô, có thể là do uất ức trong lòng, cũng có thể là do đang phải cật lực kềm chế cảm xúc, vậy nên nhìn Thục Quyên lúc này thảm thương không khác gì Đậu Nga.

-"Giám đốc có thể, có thể...đứng lên một chút được không ?"

Giọng nói run rẩy tưởng chừng sắp tan vỡ đến nơi, gương mặt cô tái nhợt vì lo sợ, Louis hơi quay mặt đi, tự hắn biết rõ bản thân đã sắp đi đến giới hạn cuối cùng.

-"Không được sao ?"

Thấy hắn có vẻ không muốn cho lắm, Thục Quyên liền ngơ ngác hỏi, lẽ nào chỉ một yêu cầu nho nhỏ như vậy thôi mà hắn cũng không thể thực hiện cho cô ư ? Lẽ nào khi không còn yêu nữa, người ta có thể tuyệt tình đến vậy ?

Trong lúc quay đi để bình ổn lại tâm trí đang rối loạn của mình, làm sao Louis có thể thấy được dáng vẻ khổ sở khi hiểu lầm của cô, hắn chỉ một mực lo lắng mình không giữ nổi lý trí đến cùng, nào hay có người đã bị bản thân dọa cho phát khóc.

-"Thôi được rồi".

Cuối cùng, mặc dù không biết Thục Quyên đang muốn làm gì, thế như Louis vẫn quyết định sẽ nghe theo cô.

Ngay lúc ấy, một vòng tay nho nhỏ đột ngột choàng qua eo hắn, cơ thể nóng hổi áp sát vào lồng ngực trống rỗng, khiến cho người đàn ông phía trên mở to mắt không thể tin.

Thục Quyên dùng hết sức siết chặt lấy hắn, mùi hương nước hoa cùng với thuốc lá trộn lẫn quen thuộc khiến cho nước mắt cô không ngừng chảy dài, thấm đẫm vào vạt áo sơ mi màu trắng.

Louis kinh ngạc mở to mắt, trong đầu chợt nảy lên suy nghĩ:

Có thể hắn đang mơ.

Cũng có thể hắn bị khùng.

Nếu không thì làm sao hắn lại thấy Bông nhỏ chủ động ôm mình được.

Vội vàng đẩy người trong lòng ra, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của cô, cố banh mắt nhìn xem có phải có người giả mạo cô hay không.

Còn Thục Quyên thì không hề hay biết gì về những suy nghĩ phức tạp hóa đó của hắn, cô chỉ cho rằng hành động của Louis là từ chối mình, vậy nên không khỏi thất vọng mà cụp mi.

-"Giám đốc".

Giọng nói người con gái khàn khàn do khóc, ánh mắt tối sầm lại, không hiểu sao cô lại cảm thấy đau đớn đến thế.

-"Em suy nghĩ kỹ rồi".

Nói đến đây, Thục Quyên mím môi ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, gắng gượng nở nụ cười như thể không có chuyện gì:

-"Em sẽ nghỉ việc".

-"Giám đốc không cần phải tránh mặt em nữa đâu, sau khi bàn giao lại công việc cho người mới, em sẽ hoàn tất thủ tục xin thôi việc".

-"Cho nên...mong là giám đốc không phải khó xử nữa".

Sau gần chục ngày suy nghĩ, cuối cùng Thục Quyên cũng đã hiểu được có lẽ giữa hai người không đủ duyên phận rồi. Có điều, cô chỉ cảm thấy thương cho hắn, bị phỉ báng, bị hiểu lầm, bị từ chối...hẳn là lúc ấy Louis cảm thấy buồn lắm, ngay cả cô chỉ mới bị tránh mặt vài hôm thôi mà còn không chịu được thì nói gì.

Nhẹ chạm vào gương mặt nam tính của người đàn ông, làn da lạnh lẽo khiến Thục Quyên vội vàng rụt lại, cô mím môi gượng cười, vừa quay lưng đi thì liền đưa tay lau nước mắt.

Thôi, dù sao cô cũng không đủ can đảm để có thể theo đuổi hắn, cũng không dám tiếp tục ở lại làm việc nữa, nếu vậy, thanh lý môn hộ càng sớm càng đỡ khó xử.

Lý thuyết là thế, nhưng thực tế lại khác. Còn chưa kịp bước ra khỏi phòng thì Thục Quyên đã bị kéo ngược trở về, người ở phía sau đột ngột ôm chặt lấy cô, hơi tức giận mà khẽ nhá vào vành tai cô một cái.

-"Giám...giám đốc".

Thục Quyên run rẩy gọi, cảm xúc lúc này như pháo hoa trong đêm, vừa tĩnh lặng một chút, lại vỡ òa ra thành những tia sáng nổ lách tách giữa trời.

-"Hay quá ha".

Louis tức đến độ bật cười, hắn không ngừng thở phì phò, tấm lưng mỏng manh áp sát vào lồng ngực cứng như sắt, khiến cho Thục Quyên có thể cảm nhận được sự phập phồng qua lớp vải dày.

-"Em làm cho tôi khổ sở vì em biết bao nhiêu, bây giờ nói nghỉ là xong chuyện rồi hay sao ?"

Nghe hắn nói, Thục Quyên liền cúi đầu mím môi, nước mắt tuôn thành dòng.

Louis mạnh tay siết chặt cô vào ngực, hắn áp mặt của mình vào má cô, nhẹ giọng trách yêu:

-"Chưa thấy ai như em luôn đó Thục Quyên, rõ ràng người sai là em, vậy mà người chịu thua lại là tôi đây, tôi thật sự thua em luôn rồi".

Tức bỏ xừ đi được, Louis luôn cảm thấy chẳng có ai ngang ngược như Bông nhỏ của mình cả.

Thế mà hắn lại yêu cái tính ngang ngược đó của cô mới chết chứ.

Nhớ nhung suốt bao ngày qua như tàn tro không ngừng âm ỉ, giờ đây lại vô tình được chăm vào một mồi lửa tình, những cháy bỏng hừng hực vụt lên cao, cuốn lấy tâm trí mơ hồ của cả hai chìm vào ánh mắt nồng đượm của đối phương.

Mới đầu chỉ là một nụ hôn thật nhẹ đặt lên gò má, sau dần, bàn tay ấm áp lại mạnh mẽ của người đàn ông chạm vào gương mặt cô. Hắn mân mê từng góc cạnh mềm mại, vuốt ve cánh môi ngọt ngào thơm hương. Nhẹ lau đi những giọt nước mắt chưa kịp khô, Louis kéo cô đến gần hắn, khi này, môi lưỡi chậm rãi cọ sát với nhau, hơi thở thơm tho bị hắn nuốt cả vào bụng.

Sau hồi thân mật, hai người vẫn còn chưa vội tách ra, Louis kề trán của hắn với Bông nhỏ, khoái trá nở nụ cười mãn nguyện:

-"Có nhớ anh không ?"

Giọng nói vừa trầm vừa khàn khiến cho Thục Quyên đỏ bừng cả mặt, cô thẹn thùng gật đầu, lần đầu tiên dám thừa nhận lòng mình với ai kia.

Đương nhiên là có người sung sướng không thể tả, Louis bế phốc cô lên, xoay người đặt lên bàn, tay chống sang hai bên, giam cô vào vòng tay của hắn.

-"Em nói đi, bây giờ em muốn thế nào ? Để anh còn biết đường mà tính tiếp".

-"Muốn, muốn thế nào ...là sao ?"

Thục Quyên vẫn chưa hết ngại ngùng, cô lúng búng đáp, gương mặt đỏ bừng không dám ngước lên nhìn thẳng.

Louis thật sự chịu không nổi nhóc con này nữa rồi, chắc chắn mạng của cô và hắn khắc nhau, không phải cô thì cũng là hắn tức hộc máu mà chết.

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nhìn trừng trừng đỉnh đầu đầy tóc của Thục Quyên, dù vậy, hắn vẫn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cứng rắn ép buộc cô phải đối diện với hắn, giả vờ trợn mắt hung dữ:

-"Em còn hỏi ? Chẳng lẽ em không định đồng ý làm người yêu anh à ? Không định ở bên cạnh anh hả ? Hay là lại muốn lật lọng nữa ?"

Nghe xong, Thục Quyên liền im bặt.

Cô có tình cảm với Louis, cô rất thích hắn, thích đến mức trái tim cũng phải run rẩy, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô thích một người đến mức đó, cô chưa yêu ai bao giờ, cũng chưa từng quen ai. Từ xưa đến nay, kinh nghiệm yêu đương của cô chỉ là một con số không tròn trĩnh, đối với cuộc tình bất chợt này, dù sướng dù khổ gì thì cũng là những xúc cảm quá mới mẻ đối với cô.

Nhưng Louis thì khác.

Hắn là cao thủ tình trường, hắn không những già đời mà còn hiểu rõ tất cả mọi thứ, từ lúc quen biết với hắn, Thục Quyên có cảm giác vui buồn của cô luôn bị hắn nắm trong tay.

Do đó, cô sợ hãi.

Kể từ lúc nhận ra bản thân đã không còn giữ vững được lý trí nữa, Thục Quyên vẫn luôn lo lắng không ngừng, tâm tư trong lòng cô vì hắn mà bị xáo trộn, quyết định của cô cũng vì hắn mà đã thay đổi.

-"Cho em ... cho em thêm ... thời gian, được không ?"

Rốt cuộc, cô vẫn chưa đủ dũng cảm để có thể đối mặt với cánh cửa tình yêu hoa lệ mà hắn đã xây nên.

Mặc dù Louis cũng đoán được bảy tám phần mười rất có thể Thục Quyên vẫn chưa đồng ý, nhưng khi nghe từ chính miệng cô nói ra, trái tim trong ngực trái của hắn vẫn không khỏi nhói đau, cảm giác thất vọng quen thuộc khiến cho Louis bất giác thở dài.

Nhưng hắn hiểu, hắn biết rõ Thục Quyên nghĩ gì, hắn cũng nhìn thấu được cô bé con của hắn vì sao lại e ngại.

Yêu còn không hết, đợi cô đến khi thật sự sẵn lòng thì có là bao.

Đành vậy, ai bảo hắn sập bẫy của cô nàng này làm gì.

Louis tặc lưỡi nhìn cô, hắn cúi đầu kề trán lên bờ vai gầy yếu, khẽ than thở:

-"Em làm khổ anh quá, Bông ơi".

Sau ngày hôm đó, mọi người lại thấy hoa khôi vui vẻ đi làm trở lại, gương mặt vốn đã xinh đẹp nay lại càng ửng hồng như sắc xuân phơi phới, khiến cho nhân viên nam trong công ty vừa than ngắn thở dài, vừa cắn răng ganh tỵ với giám đốc.

-"Thế nào, định bao lâu thì công khai ?"

Giờ nghỉ trưa, chị Xuyến và những nhân viên nữ khác lại chạy lên chỗ cô làm việc, bởi vì giám đốc vẫn chưa trở về, thế nên ai nấy đều tự nhiên hết sức có thể, bọn họ vây quanh Thục Quyên, không ngừng hùa theo chị Xuyến trêu chọc cô. Thậm chí, bé Nghi còn dám lấy tay chọt chọt vào lúm đồng tiền duyên dáng trên đôi má hồng xinh xinh của Thục Quyên, sau đó phát ra tiếng cười thích chí.

Giả vờ gõ gõ tài liệu mà không để ý gì đến lời nói của mọi người, Thục Quyên bình tĩnh đáp:

-"Công khai gì chứ ? Em và giám đốc vẫn chưa có gì mà !"

Dù là vậy, thế nhưng gương mặt đỏ hồng của cô gái nhỏ lại như bán đứng tất cả. Mọi người xung quanh đồng loạt ồ lên, có người còn bắt được từ khóa quan trọng mà quay sang trêu ghẹo:

-"Chưa có gì, tức là sẽ có gì, đúng không ?"

-"Đúng, hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai thì không chắc !"

Tiếng cười nói rôm rả khắp hành lang, khiến cho Thục Quyên cũng phải cúi đầu chịu thua. Cô ngượng ngùng cắn môi không lên tiếng, ánh mắt vô tình nhìn vào màn hình điện thoại vừa sáng lên, có người nào đó nhịn không được mà lại nhắn tin cho cô.

"Bây giờ anh đang nhớ Bông lắm, Bông có nhớ anh không ? Bao giờ Bông nhớ anh thì nhắn lại cho anh biết nhé !"

Thục Quyên đọc xong tin nhắn thì không khỏi phì cười. Cái người này, đúng là trẻ con quá thể đáng, cả ngày chỉ biết Bông ơi Bông à. Khỏi cần phải nói, kể từ lúc hai người làm rõ vấn đề với nhau, ai đó đã bắt đầu không giấu nỗi những tâm tư của mình nữa. Chỉ cần có cơ hội, Louis sẽ không màng hoàn cảnh mà dính sát lấy cô, tuy là vẫn chưa dám làm ra hành động gì quá mức thân mật, thế nhưng người đàn ông kia vẫn sẽ cố tình kề cận cạnh bên, không vô ý cầm nhầm tay cô thì cũng phải quay sang ngắm cô chằm chằm.

Hỏi cô có cảm thấy phiền hay không ấy hả ?

Phiền thì không phiền nhưng mà ngượng chết đi được.

"Không nhớ, anh lo làm việc đi".

Ấn gửi xong, Thục Quyên thậm chí có thể tưởng tượng ra được gương mặt mỉm cười phấn khởi của người nào đó, dẫu biết làm vậy thì sẽ thỏa mãn được mong đợi của hắn, thế nhưng cô vẫn muốn làm, bởi vì cô biết, người bên kia có vui thì trong lòng cô cũng sẽ vui.

-"Ái chà, nhìn điện thoại mà cười là có gì nhỉ ?"

Vừa được chị Xuyến chỉ điểm, mọi người đang đứng vây quanh liền cùng nhau hô lớn:

-"CÓ TÌNH YÊU".

Sau đó, một tràng cười đầy thú tính từ những quý cô vô cùng yểu điệu thục nữ vang lên, tiếng cười đập vào bốn bức tường vây quanh, tạo thành âm vang khắp cả dãy phòng.

Chao ôi, mặt cô hoa khôi công sở đỏ như tôm luộc, ngay cả đôi vành tai cũng nóng phừng phừng như bị lửa thiêu đốt, Thục Quyên có cảm tưởng, chỉ cần thêm một chút nữa thôi thì đỉnh đầu cô sẽ phụt ra khói trắng.

Xấu hổ vô cùng.

Thục Quyên ước gì bây giờ giữa sàn nhà nứt ra một cái lỗ để cô có thể cắm mặt xuống đó trốn, giống như con chuột chũi vậy, không cần gặp chị Xuyến, không cần gặp mọi người, càng khỏi phải gặp Louis.

-"Mọi người đừng có chọc em nữa".

Áp hai bàn tay lên mặt để giảm đi cơn nóng, Thục Quyên ngại ngùng cúi đầu, trong lòng lại đang không ngừng oán trách ai kia đã để mình cô ở lại đây chịu trận.

Tuy vậy, nơi khóe môi mềm mại vẫn vô thức nở nụ cười.

Tại khoảnh khắc ấy, chiếc điện thoại đời mới vừa lúc bắt kịp bóng dáng như nàng công chúa của cô.

Louis đang làm việc thì nhận được bức hình mà Thắng chụp vội gửi cho mình. Trong ảnh, Bông nhỏ của hắn đang tỏ ra vô cùng bẽn lẽn, đôi bàn tay trắng muốt như những cánh hoa e ấp nụ hồng xinh xinh, cô yêu kiều chẳng khác nào đóa hoa được tưới sương sớm, vừa nồng nàn lại vừa ngất ngây.

Đưa tay vuốt ve sườn mặt của người con gái qua lớp kính điện thoại, ngập tràn nơi ánh nhìn chăm chú của hắn chỉ toàn là một vẻ si mê, hắn vô thức chìm đắm vào nhan sắc như hoa như ngọc này, khắc sâu ở trái tim một vị trí tối cao nhất.

Louis hiểu rõ, ngay lúc hắn nếm được chút mật ngọt mà Bông nhỏ ban cho, thì hắn đã phục tùng cô vô điều kiện rồi.

Hắn sợ hãi, sợ hãi khi mình đã có được tình yêu của Thục Quyên, khi chạm tay vào cung ngưỡng ái tình của người con gái ấy, rất có thể, rất có thể hắn sẽ đánh mất quyền kiểm soát của mình, sẽ sa đà vào ánh mắt biết cười ấy, để nó có cơ hội nuốt chửng toàn bộ trái tim hắn.

Nhưng càng như vậy, hắn lại càng khao khát Thục Quyên nhiều hơn.

Không chỉ thể xác, hắn còn mong mỏi được bóc trần tâm hồn cô, để cô luôn nguyên sơ trước mặt hắn, hoàn toàn không chút phản kháng, không có giấu giếm hay phòng bị.

Chỉ là của riêng hắn.

Dựa đầu ra sau ghế, hắn nhắm mắt lại, xoa xoa đôi chân mày đang nhíu chặt vào nhau.

Sự nôn nóng khó kiểm soát mỗi lần trồi lên thì lại bị Louis nén chặt xuống nơi sâu nhất, dù sao hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý lâu dài để chờ đợi cô gái nhỏ của mình, tuy rằng không biết phải chờ bao lâu, thế nhưng hắn vẫn luôn tin rằng rồi sẽ có một ngày Thục Quyên sẽ chấp nhận ở bên cạnh hắn.

Có thể ngày đó còn rất xa.

Hoặc là đã gần lắm rồi.

Đêm khuya, trên triền đồi lạnh lẽo phủ kín hơi sương, ánh đèn vàng ấm áp phát ra từ mấy ngôi nhà nằm lác đác giữa sườn dốc như những con đom đóm nhỏ đang lượn lờ chớp tắt. Âm thanh rít gào ghê rợn của cơn gió lớn khi luồng qua rừng thông không khỏi làm người ta sởn gai ốc.

Một chiếc xe ô tô không biết đã đậu ở gần đó từ khi nào, đầu thuốc lá đang cháy in lên cửa kính không ngừng lập lòe lửa đỏ. Hai mắt của người ngồi bên phía cửa lái sáng quắc như loài sói dữ, sự lạnh lùng và khát máu hiện lên giữa đôi con ngươi đen láy.

Khung ảnh trên tủ đầu giường được Thục Quyên lau chùi sạch sẽ, dáng vẻ của người phụ nữ trong tấm hình đã nhòe đi theo thời gian, thế nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy được những đường nét hài hòa trên gương mặt có điểm tương đồng với cô gái nhỏ.

-"Mẹ ơi, con đã tìm được một công việc phù hợp với mình rồi".

Giữa không gian vắng lặng trong căn nhà gỗ ọp ẹp, Thục Quyên vừa nằm trên giường đắp chăn vừa khe khẽ nói chuyện với "mẹ".

-"Mọi thứ hiện tại như giấc mơ vậy, cuộc sống của con đã bớt buồn tẻ hơn, đồng nghiệp ở công ty cũng thân thiết với con hơn, nhất là chị Xuyến, chị ấy tốt với con lắm mẹ à".

-"Và..."

Nói đến đây, Thục Quyên bất chợt lại nghĩ đến người nào đó, cô cong khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, khẽ thì thầm với "mẹ" điều bí mật trong lòng:

-"Và cả giám đốc nữa, anh ấy là người đã giúp cho con có ngày hôm nay, con cũng rất thích anh ấy".

-"Mẹ, con hy vọng có thể để mẹ gặp được anh ấy, con tin là mẹ sẽ vừa lòng với người đàn ông này".

Khoảng thời gian thảnh thơi để có thể ngồi nói hết những điều này chính là khoảng thời gian mà Thục Quyên thích nhất trong ngày. Vẻ đẹp dịu dàng của người phụ nữ trong bức ảnh làm cho Thục Quyên thấy lòng mình bình yên đến lạ, cô đưa tay xoa nhẹ vào khung hình, không hiểu sao lại rơi xuống một giọt nước mắt.

-"Giá mà con có thể tìm được ba..."

Không khí buốt giá len lỏi qua những vách ngăn mục nát, làm cho Thục Quyên cảm thấy rét run, cô khụt khịt mũi vùi mình sâu hơn vào chăn, cố nhắm mắt để rồi tưởng tượng về một ngôi nhà có đầy đủ các thành viên ở đó.

Đương lúc mơ màng, đột nhiên cô nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Chăn ấm nệm êm chôn vùi ý thức phải đứng dậy để đi ra ngoài xem thử là ai của Thục Quyên, trong cơn mơ hồ, những âm thanh nặng nề kia chỉ như phảng phất bên tai, dù vậy, nhưng cô thật sự không muốn rời khỏi giường chút nào, cảm giác còn khó khăn hơn là khi phải đấu tranh có nên dậy sớm đi làm hay không nữa.

Tiếng gõ càng lúc càng dày đặc, âm thanh đó cứ như thể muốn phá tan mọi thứ để xông thẳng vào đây, tưởng chừng càng lúc nó càng không còn đơn thuần là tiếng gõ cửa, mà giống như có ai đó đang cầm một vật nặng, sau đó dùng hết sức đập liên tục vào nhà mình.

Bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, sự sợ hãi làm cho lông tơ toàn thân cô dựng đứng, bản năng sinh tồn nói cho Thục Quyên biết rằng giờ đây cô không nên đi ra ngoài kia chút nào.

-Ầm...ầm...-Một lần rồi lại một lần khác to hơn, Thục Quyên bị thứ âm thanh hỗn loạn đó dọa cho sắp khóc, như một hành động trong vô thức, cô vội vàng chộp lấy điện thoại ở tủ đầu giường rồi run rẩy nhấn nút.