Chương 92: Bại lộ
-Em tên gì?
-Naoto, nhưng chị thường gọi em là Nao, chị quên cả em luôn, buồn thật đấy.
-Mối quan hệ giữa chúng ta?
-Bạn bè trong cô nhi viện, em là bạn tốt nhất của chị khi chị còn ở cô nhi viện ấy.
-Ah!
-Chị nhớ ra cái gì rồi à?
-Ừ.
Nanami thốt lên như sực nhớ tới gì đó, mà đúng là thế, trong số ít ghi chép về bản thân của tiền thân để lại có nhắc tới (cô) bé này.
Con một thợ đồng hồ, cha mẹ q·ua đ·ời sau một vụ t·ai n·ạn xe cộ, thợ đồng hồ ở thời đại này có thể nói là một nghề nghiệp mang tính văn hóa, vì những bánh răng thô kệch khó mà theo kịp công nghệ hiện đại.
Vì yêu thích phong cảnh vùng quê nên cha mẹ Nao đã về vùng quê định cư, nhưng là chuyên gia về một nghề đã dần bị lãng quên, nên chẳng lạ gì khi cha mẹ Nao được mời đi bảo dưỡng những thiết bị đồng hồ mang tính di tích lịch sử. Và cũng trong một lần đi bảo dưỡng như bao lần khác, tử thần đã ghé thăm cha mẹ Nao.
-Còn tưởng chị quên em hoàn toàn luôn chứ.
Mái tóc màu lục bảo ngang vai, chiếc áo cùng màu quá khổ che kín hai tay, một đôi tai nghe treo trên cổ, nhìn kiểu gì cũng ra một loli đáng yêu, thế nhưng trước mặt cô lại là một nam hài à.
-Trap?
Nanami bật thốt lên một từ cô vừa mới học được không lâu, sau đó có hơi trầm tư nghĩ về thẩm mỹ quan của thế giới này, một con người đến từ nhật cổ như cô có hơi lạ lẫm khi đối mặt với loại thẩm mỹ quan mới lạ này.
-À phải, em bị chị hố thành trap chứ ai.
Nao sạm mặt lại nhìn Nanami nói.
-Ah, chị không nhớ sao, để em kể cho nghe…
.
.
.
-Bye Nanami nee, mai em sẽ qua chơi tiếp, giờ trễ rồi em về đây.
-Ừ.
Chào tạm biệt, Nanami nhìn cái bóng đang xa dần của Nao, cô có chút trầm tư suy nghĩ.
-Tiền thân quả nhiên không thể nào là một người dễ dàng chịu t·ự s·át.
Nghĩ tiếp cũng chẳng được gì, thôi thì vào nhà học tiếp, ngày mai là cô có thể lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba và thi vào đại học rồi.
Vút… Boomm…
Nhẹ nhàng lách người né chiếc drone đột nhiên lao về phía mình, Nanami không dừng bước vào thẳng nhà đóng cửa, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà đã hơn chục chiếc drone như thế này á·m s·át cô,... ở ngoài thị phi quá.
=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=
-Này.
-Hử?
Nhìn khuôn mặt quen thuộc của kẻ đang gây sự với cô mấy ngày nay, Nanami không hiểu có cảm giác bất an.
-Cậu?... Tớ tên gì?
Cảm giác bất an dần càng mãnh liệt, Nanami không hiểu nhìn thiếu nữ trước mặt.
-Cậu mất trí nhớ thật sao?
Đối mặt Nanami trầm mặc, thiếu nữ mặt ngoài im lặng, trong lòng lại vô thức nổi lên một chút sát ý, dù rằng sau đó nó dập tắt ngay lập tức.
-Ah?
Hơi bất ngờ, Nanami nhìn thiếu nữ đang bước lùi về sau một chút. Trước đây thiếu nữ này năm lần bảy lượt đối đầu với cô, gây rắc rối cho cô trong thầm lặng, thậm chí muốn g·iết cô, nhưng cô lại không hề cảm thấy một chút sát ý trong lòng đối phương, thậm chí là cảm xúc tiêu cực về cô cũng không có.
Kẻ lập mưu g·iết c·hết tiền thân, nhưng không hề chán ghét hay thực lòng muốn g·iết tiền thân. Sự mâu thuẫn này khiến Nanami thực sự không hiểu nổi. Nhưng biết thiếu sót của bản thân, dưới tình trạng đảo bản được an toàn tự thân, Nanami cũng lấy tâm thái tò mò theo dõi.
-"Cô nhóc này không hề có sát ý với tiền thân, vừa rồi cô nhóc này dâng lên sát ý là đã phát hiện ra mình không phải Nanami mà cô bé quen hay sao?"
Nghi hoặc nghĩ thầm, dưới sự tò mò Nanami bỏ qua cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt.
Thiếu nữ chặn cô ở trước cổng trường, lại thêm giờ tan học, nên hiện tại cũng không ít người âm thầm quan sát náo nhiệt từ xa. Thiếu nữ giữ một khoảng cách tạm thời với Nanami, lẩm bẩm ra chỉ lệnh gì đó với kính thực tế ảo rồi lại nhìn cô.
Con mắt mâu thuẫn tựa như vừa mong phỏng đoán của mình đúng, nhưng cũng mong nó sai. Tức giận, vui vẻ xen kẽ theo dòng suy nghĩ của thiếu nữ mà luân phiên thay thế nhau.
-Tớ là Yui, cậu không nhớ sao?
Mang theo chút sự mong chờ, thiếu nữ đen thẳng nhìn Nanami. Nhưng đáp lại cô là con mắt của sự tò mò và nghi hoặc. Tò mò hành động tiếp theo của thiếu nữ và nghi hoặc vì mình chưa từng thấy bất kỳ ghi chép nào về thiếu nữ này.
-"Cô bé này có vẻ rất thân với tiền thân, nhưng nếu thế thì sao lại không có ghi chép gì về cô bé này ở sách vở của tiền thân?"
Không thấy được ánh mắt kỳ vọng từ Nanami, thiếu nữ có chút thất vọng. Cô giơ rộng vòng tay của mình như đang chờ đón cái ôm từ Nanami, nhìn thẳng vào ánh mắt của Nanami.
Cảm giác bất an dâng tới đỉnh điểm, Nanami ngay lập tức nhận ra đây là thủ đoạn mà thiếu nữ dùng để thử mình.
-Cậu,... Sẽ cứu tớ lần nữa không? Nanami!
Nghe thiếu nữ nói, nghi hoặc chưa kịp nổi lên, Nanami liền thấy một chiếc xe tự động đang lao tới. Như được cố ý sắp đặt ở góc nhìn Nanami dễ thấy nhất, chiếc xe tự động lao tới hai người, nhưng cũng không khó để nhận ra chiếc xe sẽ chỉ quẹt ngang qua người thiếu nữ, chỉ cần kéo thiếu nữ nghiêng qua một chút là được. Nhưng nếu không cứu, tốc độ chiếc xe cũng đủ để tước đoạt cánh tay trái đang giang rộng của thiếu nữ.
Trực giác mạnh mẽ của Nanami kêu cứu, cứu để lấy được tín nhiệm của thiếu nữ, nhưng là một người lý trí tràn đầy, Nanami không khỏi suy nghĩ vẩn vơ trước khi hành động.
Vút…
Dứt khoát kéo tay thiếu nữ qua một bên, chiếc xe tự động cũng xẹt qua như một cơn gió mà không có việc gì. Hoặc có lẽ không có thiệt hại vật chất ngoài sự hỗn loạn.
Ở thời đại mọi thứ được tự động hóa thế này, trình độ trí tuệ nhân tạo cũng không còn là thấp, những lỗi cơ bản như thế rất hiếm khi xảy ra, điều này khiến các con hóng chuyện lén quan sát họ có chút giật mình.
Nhưng Nanami không để ý, cái cô quan tâm hiện giờ là thiếu nữ không chút che giấu sự giận dữ và sát ý trước mặt cô.
Cô bại lộ? Thiếu nữ nhận ra cô không phải tiền thân? Có lẽ là vậy,... Không, chắc chắn là vậy mới đúng.
Nhưng làm thế nào? Không phải cô cũng đã cứu thiếu nữ kịp thời hay sao? Nanami thực sự không hiểu nổi, mình đã sơ hở chỗ nào.
Trong lúc cô chìm vào suy nghĩ của bản thân. Sự giận giữ và sát ý của thiếu nữ lại càng mãnh liệt. Thiếu nữ run rẩy lùi về sau, cố rặn ra một nụ cười nói.
-Cậu không lo cho tớ sao?
-Ah? Cậu ổn mà? Làm gì có v·ết t·hương nào đâu?
Nanami nghi hoặc dùng cả Migeiko quan sát, nhưng rõ là thiếu nữ vẫn ổn a!
Nghẹn lời, thiếu nữ như muốn nói gì đó, nhưng không nói ra lời, sự tức giận và sát ý tăng không ngừng.
Ok, Nanami khẳng định mình 100% đã lộ.
-Ngươi chờ đó.
Nhìn phẫn nộ thiếu nữ quay người bỏ đi, Nanami nghi hoặc, EQ thấp như cô vẫn đang trong thế giới của riêng mình.