Chương 87: Nanami và kỳ thi
Rời đi phòng giáo viên, tất nhiên Nanami không hứng thú về lớp của mình, cô trực tiếp đi tới thư viện trường.
Có lẽ là do thời gian còn sớm, chưa tới giờ học, thư viện khá tấp nập. Nhưng dù ở thư viện, tay bọn họ lại không cầm sách, mà đang lướt web bằng kính thực tế ảo.
-"Vì ở trong thư viện được mở một phần giới hạn sao?"
Nhớ lại một đầu nội quy trường, Nanami thầm nghĩ.
Tránh để học sinh trầm mê trong thế giới thứ hai và trò chơi, một cơ chế giới hạn các chức năng của kính thực tế ảo được đặt ra. Chỉ có ở thư viện nhằm hỗ trợ tra cứu thông tin nên một bộ phận hạn chế đã được mở ra.
Đây cũng là lý do Nanami đến thư viện, chứ không phải vì sách, hôm qua Nanami đã phát hiện, toàn bộ tri thức ở thế giới này chỉ sợ đều được lưu trữ dưới dạng thông tin mạng, sách ở thế giới này có lẽ chỉ còn là một hình thức văn hóa mà thôi.
Kiếm một góc thư viện, Nanami quyết định tiến vào thế giới ảo tra duyệt thêm tri thức, muốn thăng tiến càng nhanh, thì cô càng phải đạt được thành tích tốt.
Nhắm mắt đi vào thế giới ảo, Nanami không chú ý tới bên ngoài mình đang hấp dẫn vô số ánh mắt, xinh đẹp mỹ lệ thân hình nhỏ nhắn của thiếu nữ vốn hấn dẫn ánh mắt của không ít người, lại còn thêm tầng áo khoác danh nhân của trường cùng khí chất thần bí, Nanami tất nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý, dù cô có cố tình kiếm một góc vắng người đi chăng nữa, thì chẳng mấy chốc nơi đó sẽ thành nơi đông người.
-Nanami, Nanami,... tới giờ học rồi kìa Nanami-san.
Đang trong thế giới ảo, Nanami nghe được âm thanh từ thế giới thật, cô mở mắt.
Một thiếu nữ tóc ngang vai với vẻ ngoài bình thường, nhưng ở thế giới này có thể nói là xấu. Nhìn vẻ lo lắng của thiếu nữ, không khó để nhận ra đây là người quen của tiền thân.
-Ừ, cậu đi về lớp trước đi, tớ có việc tới phòng giáo viên.
Không biết thiếu nữ này là ai, vì tránh lộ sơ hở, Nanami chỉ có thể qua loa xua đuổi.
-Cậu không sao chứ?
-Tớ ổn, cậu cứ về lớp trước đi.
Nói rồi, Nanami thực sự đứng dậy đi về phía phòng giáo viên, nhìn thiếu nữ đó, rõ ràng là người quen thân với tiền thân, coi như không phải bạn thân thì cũng là bạn tốt, thường xuyên qua lại.
Thật phiền toái, sau vụ thi cử cô nhất đinh phải rời xa nơi này, nơi có nhiều người quen của tiền thân.
Từ những gì cô biết về tiền thân, thì đó là một thiếu nữ tuy lúc nào cũng mệt mỏi nhưng lại hoạt bát vui vẻ được nhiều người yêu quý, hoạt bát vui vẻ, rõ ràng không hợp với tính cách của cô.
-Ah?
Ác ý.
Đột nhiên cảm nhận được ác ý mãnh liệt mà không thèm che dấu, thậm chí nó còn đan xen với tức giận và ghen tị, Nanami không quay đầu lại mà dùng cảm giác thuật dò xét.
Thiếu nữ mắt xanh tóc ngắn đeo kính, đây hẳn là Mika, kẻ đang bắt nạt tiền thân.
Tuy thiếu nữ rất mỏng manh trước mặt Nanami, nhưng cô vẫn khá tò mò về thiếu nữ, làm sao một người như cô gái này có thể bức một người như tiền thân t·ự s·át?
Nhưng cô cũng không cần đợi lâu làm gì, nhìn cái vẻ hấp tấp muốn thủ tiêu bằng chứng đó không khó đoán được đối phương sắp động thủ lần nữa.
Mà, cô quan tâm nhiều thế làm gì, thi tốt nghiệp sớm xong kiếm một trường đại học xa nơi này là được.
Lấy hiệu suất của thế giới này, chắc hẳn cũng làm thủ tục xong rồi, giờ cô tới phòng giáo viên luôn là vừa.
'Xoẹt…'
-Ah, Nanami? Giáo viên chủ nhiệm của em vừa về lớp tìm em đấy.
May mắn, né được chút phiền phức.
-Vậy em bắt đầu bài thi được chưa?
-Em gấp vậy sao? Em có thể dành nhiều thời gian hơn để ôn mà? Miễn trong thời gian một tuần là được.
-Không, không cần, em đã ôn rồi, chúng ta có thể bắt đầu ngay luôn.
Nghe thế, hai vị giáo viên còn sót lại trong phòng nhìn nhau. Rồi vị còn lại đột nhiên lên tiếng.
-Nanami, em có biết mỗi hành động của mình đều sẽ được ghi lại cụ thể và đánh giá trong hạnh kiểm hay không?
-Em biết.
Đây rõ ràng là không tin tưởng cô, ở thế giới này, nơi năng lực ai cũng như ai, thì nhân cách lại được chú trọng hơn bình thường nhiều, hạnh kiểm là cách trường đánh giá nhân cách học sinh. Tự cao và không biết tự lượng sức đương nhiên là điểm trừ, nếu bài thi này cô không vượt qua thì cô đồng thời cũng sẽ lãnh một điểm trừ lớn khó bù đắp.
Nhưng Tự cao và tự tin chỉ cách nhau một lằn ranh giới mang tên năng lực, có năng lực tức tự tin, không có năng lực là tự cao.
-Haiz, tuổi trẻ vội vàng, nếu em đã nói vậy thì chúng ta tới phòng hiệu trưởng.
Quy trình thi cũng không rườm rà, thế giới này hiệu suất rất cao, Nanami một lần nữa cảm nhận rõ được điều này, vì hầu hết công việc đều được tự động hóa bằng máy móc và trí tuệ nhân tạo, cũng vì thế công việc ở thế giới này khá là an nhàn, nhưng điều đó cũng không khiến người dân thiếu việc làm, vì trí tuệ cao nên cư dân thế giới này cơ hồ người người đều có thể làm những công việc khó như nghiên cứu viên hay những công việc yêu cầu tính sáng tạo cao.
Vô phòng hiệu trưởng, Nanami chỉ đợi vài phút liền có thể bắt đầu làm bài thi, nơi làm bài thi là một căn phòng thuần trắng trong thế giới ảo, để vào được căn phòng này hiệu trưởng đã đưa cô một chiếc kính thực tế ảo đặc chế.
Có vẻ như nếu cô có ý định g·ian l·ận dù chỉ là suy nghĩ thì cái kính cũng có thể ngay lập tức phát hiện. Nhưng Nanami cũng chả cần g·ian l·ận làm gì.
Bài thi cơ bản mà nói thì chỉ cần trả lời mọi câu hỏi xuất hiện là được, không trả lời được thì bỏ qua, số lượng câu hỏi là không có giới hạn, cứ trả lời đến khi hết giờ thì thôi, các câu hỏi cũng dần dần khó hơn.
Thậm chí càng về sau có càng nhiều câu hỏi vốn không có trong sách giáo khoa, khiến Nanami phải tốn một chút thời gian suy luận từ những gì đã học.
Kỳ thi vốn được diễn ra trong một tuần, nhưng Nanami vì muốn tốt nghiệp nhanh hết mức có thể nên đã hoàn thành hết một nửa số môn học trong ngày, vì đã chiều, nên cô không thể không đợi sáng hôm sau để làm tiếp, dù cô vẫn dư sức làm tiếp thì giáo viên giám thị vẫn cần về nhà.
Nanami sau khi ra khỏi trường liền một mạch đi thẳng về nhà, dù sao thì cô vẫn chưa quen với thế giới này, nếu chọc phải phiền phức thì mệt. Nhưng rõ ràng dù không tìm, phiền phức vẫn sẽ chủ động tới chỗ cô.