Hai lão già còn thật sự tìm tới Vũ Nguyên Cát!
Đừng thấy Vũ gia có tiền cỡ nào, hai người bọn họ già cả mắt mờ không thèm để ý, nếu có thể lấy được chút tiền của Vũ gia thì mới tốt!
Đừng hy vọng hai người bọn họ cảm ân tạ đức, bọn họ ích kỷ lắm.
Nhưng mà người theo chân nọn họ đi đến cũng không nghĩ như vậy, hai người bọn họ chướng mắt giống như một cục phân chuột sáng rực trong nồi cháo gạo trắng vậy, nếu không phải xem ở việc hai người họ đều đã đất chôn tới cổ, thì đã sớm không quản bọn họ chết sống.
Cho nên tuy rằng mọi người đi theo, nhưng trong lòng đều không muốn giúp bọn họ nói chuyện, dù sao thì không để hai người bọn họ ăn nhiều thịt cũng là tốt cho sức khỏe bọn họ, cơ mà lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú, mọi người còn không có tiện đến mức lấy mặt nóng dán lên mông lạnh đâu.
Cốc cốc cốc cốc cốc cốc!
Hai lão già còn rất có khí thế dám gõ cửa nhà Vũ Nguyên Cát.
Kết quả vừa mở cửa, đi ra là một người mặc áo liền váy, tóc vàng mắt xanh, Adela!
Con ngươi hai lão già đều trừng ra ngoài rồi!
“Mấy người là ai? Muốn tìm ai?” Adela bô bô trước tiên phun ra một chuỗi tiếng Pháp.
“Mày, mày phải nói ngôn ngữ bọn tao có thể nghe hiểu, hiểu không?” Lão Trương lắp ba lắp bắp ý đồ câu thông với Adela.
“Mấy người còn không rời đi, tôi liền báo cảnh sát!” Adela giống như bị giật mình, nhảy lên lùi vào trong liền đóng cửa lại, chỉ còn dư lại lỗ thủng lớn bằng bàn tay trên cửa, trong tay cầm điện thoại di động, dãy số trên màn hình chính là số điện thoại báo cảnh sát.
Lúc này không chỉ hai lão già, mà những người cùng theo tới cũng trừng cả hai con mắt ra!
Tuy rằng mấy năm này sống dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng đến cùng thì bọn họ đều là xuất thân nhà nông, đừng nói loại ngoại ngữ tiếng Pháp này, dù là tiếng phổ thông cũng không nhất định nói được, thế này phải làm sao?
Ngôn ngữ không thông muốn đi vào coi như là nằm mơ!
Nghiêm trọng hơn, hình như là dọa sợ cô con dâu Tây của Vũ gia rồi, người ta muốn báo cảnh sát!
Mọi người không thể vì hai lão già mà vô duyên vô cớ xông vào nhà người ta đi, huống chi nữ chủ nhân nhà này còn là một người bạn ngoại quốc? Lỡ như Vũ Nguyên Cát không ở trong nhà, đám đàn ông bọn họ xông vào thì tính là chuyện gì xảy ra hả? Cảnh sát đến cũng sẽ không cảm thấy bọn họ có lý có được không?
“Khụ khụ!” Cuối cùng vẫn là dân phòng trong làng đứng ra: “Tui thấy chuyện này coi như xong đi? Một cái nồi cũng không phải thứ gì quý trọng, hai ông cũng đừng nói lời gì không dễ nghe.”
“Sao hả? Vũ gia bọn họ phát đạt rồi thì có thể giày xéo người khác hả?” Lão Trương chính là dự định moi ra được chút tiền của Vũ gia.
“Ha ha!” Một dân phòng khác cười lạnh một tiếng: “Vậy nếu ông nói như vậy, tui liền cẩn thận tính toán, dưa trong ruộng bán bao nhiêu tiền một cân? Trái cây trong vườn lại là giá bao nhiêu? Vậy tui có phải cũng nên xem xét xem xét không?”
“Vũ gia có tiền hay không hai ông không biết sao? Hai ông còn thật sự cho rằng người ta quan tâm chút sủi cảo nhân thịt lừa của hai ông hả? Tui thấy hai ông ít gây chuyện, nên làm gì thì đi làm cái đó đi!”
“Đúng vậy, cả ngày kiếm chuyện như thế hai ông không mệt nhưng bọn tui còn không có sức đâu!”
Mấy người anh một lời tui một lời nói hai lão già một trận, liền mang người nhanh chóng rời khỏi cửa nhà họ Vũ.
Đứng ở chỗ này quá bắt mắt người ta.
Lỡ như vị bên trong thật sự báo cảnh sát thì làm sao?
Không biết rằng, trong phòng còn có ba tên nam nhân đang an vị trước màn hình camera, xem bọn họ phát sóng trực tiếp.
Cửa lớn Vũ gia có lắp đặt camera ẩn hình, chỉ có điều số người biết ít đến mức đáng thương, mà Adela bởi vì độc diễn chính, còn rất vui vẻ!
“Ồ thân ái, em thắng rồi!” Adela cảm thấy mình thành anh hùng nhảy nhảy nhót nhót trở về liền cho Vũ Nguyên Cát một nụ hôn thiệt bự.
“Đúng! Em thắng, nữ thần thắng lợi của anh!” Vũ Nguyên Cát đặc biệt yêu thích cái đức hạnh không phân thị phi chỉ hướng về người nhà của vợ cậu.
“Hai người nha!” Đối với hành động ấu trĩ của Vũ Khánh Cương và Vũ Nguyên Cát, Hứa Tư Văn quả thực hết chỗ nói rồi, nhưng sau khi biết hai lão già kia là có tội thì phải chịu, y cũng sẽ không nói gì.
“Vợ à, em không tức giận à?” Vũ Khánh Cương biết được giáo dưỡng của Hứa Tư Văn, phát hiện vợ thế mà lại không thao thao bất tuyệt với hắn, quá ly kỳ.
“Anh cũng không thật sự đi quyền đấm cước đá với bọn họ, em tức cái gì? Lại nói, người không biết điều như bọn họ, em dựa vào cái gì mà nổi giận chứ? Cao hứng còn không kịp đây!” Y mới không phải thánh nhân không phân tốt xấu.
“Ha ha, vẫn là vợ anh hiểu rõ lí lẽ!” Vũ Khánh Cương thấy Hứa Tư Văn săn sóc hiểu chuyện như thế, sướng đến phát rồ rồi!
“Vậy vợ ơi, buổi tối chúng ta cùng mọi người đi dạo một vòng nhé?!”
Hứa Tư Văn: “A?”
Hứa Tư Văn không biết rõ, ngược lại Vũ Nguyên Cát đang ôm vợ lại cười đến tê liệt một trận.
Chờ đến buổi tối, Hứa Tư Văn nửa đêm canh ba bị Vũ Khánh Cương kéo ra từ trong chăn, đang đầu óc choáng váng, liền thấy một vài người nhìn quen mắt đột nhiên xuất hiện trong sân nhà mình, từng người từng người ăn mặc khiến Hứa Tư Văn tưởng mình quay về ba mươi năm trước!
“Anh Cương tử, bọn em đều làm trôi chảy!” Y hệt như làm báo cáo, mỗi một người đều rất chăm chú nhìn Vũ Khánh Cương.
Chính Vũ Khánh Cương cũng một thân áo dài quần dài, còn lấy cái nón rộng vành gắn một nửa lụa mỏng chụp lên trên đầu Hứa Tư Văn.
Hứa Tư Văn hoàn toàn không hiểu rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, những người này nửa đêm canh ba không ngủ chơi văn nghệ phục cổ à?
truyện đam mỹ hay Một người cầm cái đèn pin cầm tay, Vũ Khánh Cương còn nhét vào trong tay vợ một cái dự bị: “Mọi người nhanh chóng đi! Đi thôi!”
“Đi làm gì vậy?” Hứa Tư Văn bị Vũ Khánh Cương kéo lên một cái xe ba bánh. Tài xế do ông chủ Vũ tự mình đảm nhiệm.
“Trộm trái cây!” Vũ Khánh Cương vừa giẫm chân lên bàn đạp, chiếc xe lập tức phóng “vèo” ra ngoài thật xa.
Hứa Tư Văn trên xe lập tức lên tinh thần!
Cũng không biết có phải là bọn họ thường làm loại chuyện này hay không, dọc đường đi cái xe chạy không phát ra bao nhiêu âm thanh, trong đêm đen yên tĩnh căn bản là không ồn tới người ta!
Đến lưới vây ở cửa phía tây vườn trái cây, nhóm cú mèo phục cổ xuống xe, chờ Hứa Tư Văn leo xuống khỏi xe, bọn họ đã sớm trèo lên trên lưới sắt, mà chờ lúc Hứa Tư Văn thử leo lên lưới sắt, mấy người ông chủ Vũ đã linh hoạt như chim nhỏ rơi xuống đất rồi.
Cách lưới sắt, Hứa Tư Văn 囧囧 nhìn đám người Vũ Khánh Cương, mấy người sau lưng Vũ Khánh Cương tám phần là lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tư Văn đần như vậy, mỗi người đều là bộ dạng muốn cười không dám cười.
“Vợ, có thể leo lên không?” Vũ Khánh Cương lau mặt một cái, vợ chỉ thích hợp ngồi ở trong phòng làm việc thôi.
“… Có thể!” Hứa Tư Văn cắn răng một cái, mẹ kiếp nhất định phải leo qua!
Hứa Tư Văn dùng một loại tư thế khiến vẻ mặt mọi người thảm không nỡ nhìn bò lên lưới sắt, lúc nhìn xuống, Vũ Khánh Cương rất có tự giác mở cái ôm ra: “Nhảy đi, anh đón!”
Người phía sau Vũ Khánh Cương đã nhịn không được nở nụ cười!
Hứa Tư Văn nhắm mắt lại, dù sao thì Vũ Khánh Cương là của mình, hắn không đón mình thì ai đón? Sau đó y liền nhảy xuống!
Đợi khi ngã vào trong một lồng ngực quen thuộc, Hứa Tư Văn liền mở mắt ra, cười híp mắt nhìn Vũ Khánh Cương.
Cái tên Vũ Khánh Cương này ước lượng thân hình vợ đang ôm trong tay: “Sau này ăn nhiều một chút, xem thân người nhẹ hều này gió to cũng có thể thổi bay đi.”
Sau khi thả vợ xuống, ông chủ Vũ tương đối quyết đoán vung tay lên: “Ai vào chỗ nấy!”
Một nhóm người lập tức tản ra, động tác thành thục thoạt nhìn chính là tội phạm chuyên nghiệp!
“Vợ, đi, hai ta cũng đi dạo một chút!” Vũ Khánh Cương kéo Hứa Tư Văn giống như đi dạo phố mà chui tới chui lui dưới mấy cây ăn quả trĩu đầy rẫy quả lớn.
“Em vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chui vô vườn trái cây nhà mình làm ăn trộm đó.” Từ chỗ Vũ Nguyên Cát, Hứa Tư Văn đã biết vườn trái cây này là do Vũ Khánh Cương quyên góp cho làng, nói là quyên góp, kỳ thực tất cả đều là Vũ Khánh Cương ra tiền, nói là của Vũ gia cũng không quá đáng.
“Chỉ là muốn cái bầu không khí này thôi!” Vũ Khánh Cương kéo Hứa Tư Văn đứng dưới một cây ăn quả, coi trọng mấy quả mận đỏ rực, vươn tay liền hái một quả xuống, xoa xoa ở trên người, rộp rộp một cái liền cắn một nửa xuống!
“Còn chưa rửa anh đã ăn!” Bệnh sạch sẽ của Hứa Tư Văn phát tác.
“Yên tâm đi vợ, tất cả mọi trái cây trong vườn đều tinh khiết thiên nhiên, không ô nhiễm!” Chính Vũ Khánh Cương ăn còn chưa đủ, còn hái một quả cho Hứa Tư Văn.
“Làm sao anh biết?” Hứa Tư Văn ghé sang nhìn nhìn, ngửi ngửi, cuối cùng mới cắn một ngụm nhỏ, mùi vị rất đậm, mận tươi mới chính là không giống trên thị trường bán.
“Hàng năm anh đều cho vườn trái cây này kinh phí ngân sách, mua nông dược phân hóa học, kết quả tiền đều bị hai lão già đó tiêu hết, hai người bọn họ sợ bị người ta nhìn ra, liền ngày ngày trông cây ăn quả, còn lấy chút phân nhà nông bón vào cây ăn quả, tiền bớt được thì lấy ra xài.” Lúc nói Vũ Khánh Cương có chút chỉ tiếc rèn sắt không thnàh thép, sau đó liền bình thường trở lại: “Nhưng mà thời gian lâu dài cũng có chỗ tốt, đồ ở trong này cũng làm cho người ta yên lòng ăn, tuyệt đối ăn không bệnh!”
“Từ lúc cây trái kết quả, người trong làng liền đến hái ăn, mẹ nó vậy mà còn bị họ đòi tiền, xong bị đám người cậu hai hù dọa, liền không dám duỗi móng vuốt nữa, nhưng lại lấy cái lưới sắt vây lại, không cho người ta tùy tiện vào, muốn vào phải đến tìm bọn họ lấy chìa khóa.”
Hứa Tư Văn hiểu rõ, đây là cái gì cũng phải bắt chẹt người khác một phen!
“Sau đó anh liền để cho mọi người vào hái, nửa đêm vào hái! Tổn thất bao nhiêu thì hai người họ phải bồi thường tiền! Chút tiền mà bọn họ tham được, đều ngoan ngoãn phun ra cho anh!”
Vũ Khánh Cương vừa nói vừa hái được mấy quả mận đỏ rực bỏ vào trong túi quần áo, ngay cả trong túi Hứa Tư Văn cũng nhét vài quả.
Bên kia có người vung đèn pin cầm tay, chợt hiện đến mấy lần!
“Vợ, đi!” Vũ Khánh Cương vừa thấy liền lôi kéo Hứa Tư Văn chạy về phía lưới sắt.
“Làm sao vậy?” Hứa Tư Văn chưa từng làm trộm, lần này tới đây cũng là vì vườn trái cây này cũng coi như đồ của Vũ Khánh Cương.
“Vườn trái cây nuôi hai con chó, tám phần là đã tới!”
Hứa Tư Văn vừa nghe chân liền mềm nhũn!
Y không sợ bị người ta phát hiện, nhưng y sợ bị chó cắn!
“Leo lên!” Vũ Khánh Cương đẩy đẩy mông vợ, cảm giác không tệ, hắn còn bóp bóp!
Lúc này Hứa Tư Văn khẩn trương, căn bản là không chú ý tới, không thì không thể không giẫm cho Vũ Khánh Cương mặt đầy dấu giày!
Hứa Tư Văn leo lên, Vũ Khánh Cương và những người khác cũng bắt đầu leo theo, chờ Hứa Tư Văn leo đến một bên khác, đám người Vũ Khánh Cương đều đã rơi xuống đất!
“Vợ, đến!” Vũ Khánh Cương mở tay ra, làm một tư thế ôm với Hứa Tư Văn.
Hứa Tư Văn nhanh chóng nhảy xuống…
Hết chương 201