Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 565: Tô kiêu ngạo tràn ngập khí phách (5)




Chương 565: Tô kiêu ngạo tràn ngập khí phách (5)

Editor: May

“Vậy Tô tổng có yêu sớm ở cao trung không?”

“Cái này phải hỏi Tô tổng...” Đường Noãn nhớ không rõ rốt cuộc mình đã không nói chuyện Tô Chi Niệm bao lâu rồi.



Từ sau lúc tốt nghiệp trung học, anh và cô liền giống như là người trong hai thế giới, hoàn toàn không có chút xíu giao nhau.



Một năm qua cô nhìn thấy anh cũng chỉ có mấy lần, nhưng lại bởi vì nhờ Tống Thanh Xuân.





Anh là nỗi đau ở đáy lòng cô, cũng là mộng ở đáy lòng cô.



Dù là đã qua nhiều năm như vậy, trong đêm khuya, cô vẫn sẽ mơ đến anh.





Đêm nay cô ở trên bữa tiệc nhìn thấy Tô Chi Niệm, khỏi nói đáy lòng đã có bao nhiêu kích động.



Cô luôn rất muốn tìm một cơ hội, lên tiếng chào hỏi hoặc nói một câu với anh, nhưng từ đầu đến cuối lại không thể có cơ hội.




Hiện tại cô nghe có người hỏi như vậy, do đó sau khi trả lời xong, liền thuận thế quay đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm, mặt mày cong cong hỏi: “...!Tô tổng, bọn họ đang hỏi anh lúc cao trung, có yêu sớm hay không kìa?”

Tô Chi Niệm giống như là không nghe thấy lời nói của Đường Noãn, vẻ mặt lãnh đạm, một tay cầm điện thoại di động, một ngón tay không ngừng lướt ở phía trên, giống như là đang chơi game.



Lời nói của Đường Noãn, cứ như vậy bị Tô Chi Niệm ung dung thản nhiên xem nhẹ.



Vốn mọi người đều cảm thấy hứng thú với cuộc sống riêng tư của Tô Chi Niệm, cho nên lúc Đường Noãn hỏi Tô Chi Niệm tình huống ở cao trung, lực chú ý của tất cả mọi người trên bàn ăn đều ở trên lời nói của Đường Noãn.



Cho nên, Tô Chi Niệm trầm mặc, khiến cho không khí bàn ăn bỗng chốc liền tẻ nhạt xuống.





Chẳng qua may mà mọi người cũng đã quen bộ dạng này của Tô Chi Niệm, cho nên bàn ăn yên tĩnh khoảng hai phút, liền có người đúng lúc mở miệng, hòa hoãn không khí: “Tô tổng và Đường tiểu thư là bạn học cao trung, nhiều năm sau còn có thể gặp mặt ở trên một bàn ăn, đây ngược lại là một chuyện tốt khó có được, dù sao Đường tiểu thư và Tô tổng cũng phải uống một ly vì duyên phận này.”

“Đúng, đúng, đúng, uống một ly.” Có người phụ họa theo, thậm chí có người đã gọi phục vụ rót rượu cho hai người.



Hoàng tổng thấy hưng trí của mọi người cao như vậy, nghiêng đầu, thấp giọng nói một câu với Đường Noãn: “Đi, kính Tô tổng một ly.”

Đường Noãn nằm mơ cũng muốn kính Tô Chi Niệm một ly rượu, cô ta thấy người một bàn đều phụ họa như vậy, thuận thế liền bưng ly rượu, khoan thai đi về phía Tô Chi Niệm.




Cô ta vừa tới bên cạnh Tô Chi Niệm, còn chưa mở miệng nói chuyện, Tô Chi Niệm chơi điện thoại di động, bỗng nhiên liền cất điện thoại di động đi, nghiêng đầu, dùng giọng nói trầm thấp nói với Trình Thanh Thông bên cạnh, không biết nói nhỏ một câu gì, sau đó Trình Thanh Thông liền tiến đến bên tai anh, nói một đoạn rất dài.



Đường Noãn bưng ly rượu, chỉ đành đứng buồn tẻ chờ ở bên cạnh.




Thật vất vả Tô Chi Niệm mới ngồi thẳng thân thể, trên mặt Đường Noãn lập tức tràn ra tươi cười: “Tô tổng, em kính anh...”

Hai chữ phía sau của Đường Noãn còn chưa nói xong, Tô Chi Niệm bỗng nhiên lại mở miệng nói hai chữ “Được rồi”, sau đó liền quay đầu, lại thì thầm với Trình Thanh Thông.





Rõ ràng mọi người nhìn đến đây, liền biết, Tô Chi Niệm đây là coi thường trần trụi với Đường Noãn.



Đường Noãn giống nhau lòng dạ biết rõ, cô ta lúng túng đứng ở một bên, nụ cười trên mặt đều sắp không nhịn được.



Qua khoảng năm phút, Tô Chi Niệm mới kết thúc trò chuyện với Trình Thanh Thông, giống như là hậu tri hậu giác phát hiện được có người đứng ở bên cạnh mình, quay đầu, nhìn lướt qua Đường Noãn, sau đó đưa tay ra, bưng ly rượu trên bàn lên.



Đường Noãn nhìn thấy cử động này của anh, cho rằng anh là muốn uống rượu với mình, đáy lòng nhất thời mừng thầm một trận, lúng túng và khó chịu vừa nổi lên liền tan thành mây khói trong chớp mắt, nụ cười trên mặt cũng trở nên đặc biệt xinh đẹp sáng rỡ: “Tô tổng, em...”.