Cao Tự đang ngồi đối diện với Thanh Thần, cả hai tự giác đi ra ngoài để canh cửa còn lại để Lạm Tranh và Bạch Vĩ chăm sóc cho Hoàn Nhi. Cao Tự ngẩng đầu nhìn Thanh Thần đang thất thần nhìn bên ngoài ô cửa sổ.
Đôi mắt đen như mực của y như phủ một tầng hơi sương mờ ảo, Cao Tự không hiểu sao nhưng hắn cảm nhận được sự lo lắng của y.
"Đừng lo, Hoàn Nhi sẽ ổn thôi". Cao Tự mở miệng trấn an người trước mặt.
"Làm sao cậu chắc chắn điều đó?!". Thanh Thần quay đầu lại nhìn Cao Tự vẻ mặt lạnh lùng.
Cao Tự bị đôi mắt này nhìn trúng có chút rùng mình, hắn vội cúi đầu xuống không dám nhìn y, màu đen mực đó vài ngày trước còn vì một giấc mộng mà chạy đến chỗ hắn và Lạm Tranh chỉ để xác định cả hai có khóc hay không, nhưng hiện tại cũng là màu đen mực này nhưng lại mang sát ý rất nặng với hắn, khiến hắn chẳng dám ngẩng đầu lên.
Thanh Thần cảm thấy ánh mắt mình nhìn đối phương không ổn, liền thu lại tâm trạng khó chịu của mình. "Làm sao cậu chắc chắn như vậy".
"Ah, tôi biết anh khó chịu vì chuyện của Hoàn Nhi, mọi chuyện là do tôi đã chỉ dẫn mọi người đường đi nguy hiểm như vậy, lần...lần sau...". Sẽ không như vậy nữa...
Câu nói cuối cùng bị hắn nuốt vào trong cuống họng đang khó chịu của mình, hắn nghĩ còn lần sau ư? Y hiện tại hận hắn lắm...
"Chuyện của Hoàn Nhi anh cứ yên tâm, người kia sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì đâu". Cao Tự nói chắc như đinh đóng cột, bàn tay phải nắm chặt thành đấm của cậu cũng bị nắm đến mức trắng bệch, tay trái còn lại của cậu thì nắm chặt lấy cổ tay.
"Người kia mà cậu nói là ai?". Thanh Thần cảnh giác nói.
"Anh đừng lo, người kia sẽ không làm hại mọi người đâu, tôi lấy tính mạng mình để đảm bảo". Cao Tự luống cuống trả lời, hắn hình như lỡ lời rồi, chỉ vì sợ y sẽ lại hiểu lầm nên đã lỡ nói những chuyện không nên nói.
"Ha, cậu cũng xem thường mạng sống của mình rồi? Nếu người kia như cậu nói sẽ bảo vệ Hoàn Nhi, vậy cậu nói xem hắn có bảo vệ cậu không? Một kẻ mở miệng ra là toàn lấy tính mạng để bảo đảm?". Đôi mắt y tràn đầy khinh thường với lời nói dối vô nghĩa này của hắn, sẽ có kẻ mạnh tới mức bảo vệ bọn họ sao? Nếu bảo vệ vậy sao lại để Hoàn Nhi bị thương, cả y cũng bị thương nặng khi hộ tống Đại hoàng tử đến bây giờ!?
Cao Tự cảm nhận được sự khinh thường trong lời nói của y, nhưng hắn không phản bác lại, hắn chỉ cúi đầu sâu xuống, thiếu điều muốn úp mặt vào mặt đất, khẽ lắc đầu. "Người kia sẽ luôn vì mọi thứ mà bảo vệ mọi người, riêng chỉ có bọn tôi là sẽ không được người kia bảo vệ thôi".
"Vì sao?". Thanh Thần có chút thú vị mà hỏi lại.
"Vì người kia không yêu thương bản thân mình". Đầu hắn cúi thấp xuống rất sâu nên Thanh Thần không thể thấy được nụ cười thê lương của hắn. "Tên đó sẽ vì mọi người mà tàn nhẫn với bản thân của mình".
"Liên quan gì sao?".
"Anh sẽ không hiểu đâu, anh chỉ cần biết là Hoàn Nhi chắc chắn sẽ an toàn, nên anh không cần lo lắng đâu, vì thế anh đừng lo lắng nữa".
"Liên quan gì đến cậu? Nếu cậu nói về bản thân cậu thì tôi đang rất lo lắng đấy".
Cao Tự nghe vậy thì hơi ngẩng đầu lên, nhưng còn chưa ngẩng lên được một nửa liền nghe thấy câu tiếp theo của y.
"Tôi lo lắng cậu sẽ dẫn mọi người vào chỗ nguy hiểm, tôi chưa từng giảm sự đề phòng của bản thân về hai người, cậu và Lạm Tranh, giao tính mạng của Hoàn Nhi cho Lạm Tranh tôi cũng lo lắng lắm, nhưng không thể làm gì khác, vì hắn là thần y duy nhất trong nhóm, còn cậu...đừng để tôi bắt bài của cậu, nếu tôi phát hiện cậu có dấu hiệu bất thường thì tôi không ngại giết người để bảo vệ hoàng tử và Hoàng Nhi đâu".
Đồng tử Cao Tự mở to, mồ hôi chảy một lúc càng nhiều, cơ thể không ngừng run rẩy, cắn chặt môi dưới, bàn tay bị cậu nắm đến trắng bệt, khóe mắt và sống mũi cay đến đáng sợ, một nỗi uất ức dâng lên trong lòng nhưng cậu chẳng dám nói, hận không thể đứng lên chạy đến một chỗ nào đó khóc nấc lên.
May mắn thay Lạm Tranh đúng lúc nói vọng ra từ trong phòng với hắn. "Cao Tự này, lấy giúp tớ chút nước muối".
Cao Tự nghe giọng Lạm Tranh nói thì cứ như được ơn đại xa, vội đứng lên không dám nhìn Thanh Thần thêm nữa, cậu bối rối lấy ly nước muối mang vào cho Lạm Tranh, rồi không dám đi ra nữa, mặc cho Lạm Tranh thì thầm hỏi hắn xảy ra chuyện gì?
Cao Tự chỉ lắc đầu mỉm cười nhẹ. "Bên ngoài Thanh Thần bảo tớ vào trong, sợ tớ bị trúng độc".
Lạm Tranh nghe vậy cũng không nói gì nữa, anh làm sao không biết Cao Tự nói dối chứ, lời nói dối tệ hại, nếu bên ngoài nguy hiểm thì sẽ chẳng đến lượt hắn đi vào đâu, người vào đây có khi là Thanh Thần thì đúng hơn, hắn sẽ nỡ để y bên ngoài trong khi nguy hiểm tràn ngập vậy sao?
Nhưng Lạm Tranh cũng không muốn hỏi nhiều, anh biết dù có gặng hỏi thì kẻ này cũng chẳng chịu hé miệng nửa lời, khóe mắt anh chợt lướt qua cánh tay phải của Cao Tự khẽ cau mày, anh tính nói gì đó nhưng Cao Tự hình như phát hiện ra liền lắc đầu, hắn ngẩng đầu nhìn Lạm Tranh khẽ nói bằng khẩu hình miệng.
"Người kia không biết, đừng nói gì cả thuốc sẽ không đủ cho cả hai đâu".
Lạm Tranh cau mày, vội đứng lên kéo Cao Tự ra khỏi phòng, dẫn hắn đến cúi gian phòng phía dưới, tức giận nhỏ giọng mắng. "Cậu ngốc à? Bị khi nào, không lẽ lúc cậu đánh quái vật ban nãy?".
Cao Tự khẽ gật đầu, tay hắn bị Lạm Tranh vén lên, cổ tay hắn có một vết cào sâu nhưng không có máu bởi lẽ máu của hắn giờ đây đã biến thành màu tím đậm, khuôn mặt trắng hồng của Cao Tự cũng không còn như ngày thường nữa, đôi mắt có chút dại ra.
"Người kia vì sao lại không biết!". Lạm Tranh cau mày, anh không hiểu? Vì sao lại không phát hiện ra...
"Không lẽ...". Lạm Tranh bị loại suy nghĩ của mình làm cho có chút hụt hẫng.
"Ừm, vì người bị thương không chỉ có mình tớ, sự chú ý của người nọ đều đặt lên Hoàn Nhi rồi, vì thế nên nếu có người đến cứu thì cũng chỉ có đủ thuốc cho một người". Hắn không biết vì sao bản thân mình lại thản nhiên đến vậy, cứ như việc này rồi sẽ xảy ra vậy.
Hắn biết người kia chắc chắn sẽ không nhẫn tâm để hắn bị thương như này, nếu có thì hắn đã chết từ khi vào làng rồi, hẳn là người kia cũng không thể điều khiển được việc này, và việc hắn bị thương hiện tại cũng có thể đã bị thứ gì đó tác động vào.
"Nhưng nếu có người đưa thuốc thì hẳn phải mang nhiều chứ! Dù sao thì cũng phải đề phòng cho mọi người!?". Lạm Tranh nôn đến điên lên rồi.
Cao Tự mỉm cười, nhìn Lạm Tranh. "Cậu đoán xem nếu lần sau có ai một trong ba người bị thương thì người đem ra tế sẽ là ai?".
Lạm Tranh cau mày, khẽ cúi đầu. "Nếu hoàng tử bị thương Hoàn Nhi sẽ là người đi lấy, nhưng Thanh Thần chắc chắn sẽ không để Hoàn Nhi đi, vì thế mà y sẽ đi, vậy thì người bị đem ra hiến tế...". Anh không dám nói lên suy nghĩ của bản thân nữa, sở dĩ người kia đã cho anh một đường lui rồi, nhưng Cao Tự thì không vì hắn không có giá trị.
Cao Tự mỉm cười. "Vì thế nên hiện tại thuốc giải chỉ có thể cho một người, một chút nữa cậu giúp tớ được không? Chúng ta đánh nhau đi, hãy làm tớ ngất đi tạm thời như vậy tớ sẽ không vì bị độc phát ra mà ngất trước mặt mọi người".