Chuyện quái gì vậy?!! Sao anh trai lại liên quan tới vụ này.
Tôi lấy điện thoại gọi điện cho Lý Miêu, những tài liệu mà cô ấy điều tra được còn điều gì mà tôi chưa biết nữa.
Đầu dây bên kia bắt máy: “Alo.”
“Lý Miêu, đống tài liệu liên quan đến tổ chức bí mật ở phía Bắc là sao?”
“Đống tài liệu đấy lẫn vào tài liệu tôi đưa cậu à. Thảo nào tôi tìm mãi không thấy. Thì như cậu thấy đó,cái tổ chức đó là do anh trai cậu cầm quyền. Ban đầu tôi cũng khá bất ngờ định điều tra hết rồi mới nói với cậu. Ai ngờ cậu lại phát hiện ra hết rồi.”
Từng dòng chữ trên tài liệu, dù muốn tin hay không tôi cũng bắt buộc phải tin thôi.
Tôi bất giác cắn môi, chẳng lẽ anh trai thực sự muốn tạo phản.
“Alo, alo Hứa Thần.”
Tiếng gọi của Lý Miêu cắt mạch suy nghĩ của tôi.
“Tôi đây, cậu nói tiếp đi. Chuyện này là như nào.”
Lý Miêu nhẹ nhàng nói:
“Tôi còn tưởng cậu đã biết tổ chức này rồi. Mấy hôm nay tôi có nhận một vụ về việc điều tra tổ chức này. Cậu cũng biết mà việc bí mật thành lập một tổ chức huấn luyện là một một tội đáng chết. Nó có thể được coi như tội phản quốc.”
“Lúc thấy người đứng đầu là anh trai cậu tôi cũng khá sốc. Dẫu gì thì Hứa gia vốn là một bề tôi trung thành với hoàng đế. Chưa kể Hứa Yên Tô cũng rất được lòng vua. Hơn nữa cậu có nhớ trước tôi bảo với cậu về việc hoàng thái tử đang chế tạo vũ khí không—“
“Đợi đã Lý Miêu, xin lỗi vì cắt ngang cậu nhưng người nhờ cậu điều tra chuyện này là ai vậy?”
“Người đó sao… nói thật thì tôi cũng không biết nữa. Chúng tôi chỉ luôn liên qua máy tính chưa từng gặp mặt ngoài đời bao giờ. Mà cậu biết đó tôi không bao giờ làm việc kiểu như vậy thế nhưng người này lại gửi tiền cho tôi luôn. Nhà tôi thì không thiếu tiền nhưng tiền đưa tôi cũng không từ chối được nên đành phải bắt tay vào việc thôi.”
Không gặp mặt trực tiếp mà lại làm việc qua tin nhắn sao? Cái này rất đáng ngờ, người này rất có thể là một trong số các nhân vật chính.
“Được, vậy nếu có thông tin gì về người đó thì cậu nói cho tôi biết.”
Lý Miêu nghe vậy thì cười cười trêu tôi.
“Hứa Thần cậu có vẻ bận tâm tới người này hơn vụ của Mục Ý nhở. Sao tự nhiên lại quan tâm tới hắn vậy?”
“Cậu biết còn hỏi. Hắn điều tra anh trai tôi sao tôi lại có thể không quan tâm được. Phải rồi chẳng phải cậu muốn nói về việc chế tạo vũ khí của hoàng thái tử sao, nói tiếp đi.”
Lý Miêu nhiều lúc cứ được đà là lại trêu cho tới khi tôi tức thì thôi. Cô gái này, từ hồi cấp 3 cho đến giờ vẫn chả thay đổi gì, chả hiểu cô Lục sao lại có thể chịu lấy cậu ta được.
“Nhiều lúc tôi nghĩ Lục tiểu thư đúng là giỏi thật khi chinh phục một người như cậu đó.”
“Linh Linh á, cậu nói gì vậy? Cô ấy chính là yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên đó.”
Chết tiệt, quên mất cậu ta bị bệnh cuồng vợ yêu.
“Vợ tôi ấy à, cô ý không chỉ xinh đẹp mà còn—“
“Thôi, đừng cậu mau nói tiếp việc kia đi.”
Tôi có thể nghe thấy được đầu dây bên kia tiếng cười của Lý Miêu rất ròn rã nhưng ngay sau đó có một tiếng bốp một phát, tiếng cười cũng ngừng.
“Được rồi, được rồi tôi hơi quá đà rồi. Vợ tôi cô ấy cũng sắp cho tôi ngủ ở sofa luôn rồi.”
“Chúng ta cùng nói tiếp vụ việc kia thôi…”
Từ câu chuyện Lý Miêu kể, những vũ khí mà hoàng thái tử âm thầm chế tạo lại đang được cung cấp cho tổ chức bí mật mà anh trai tôi đứng đầu.
Nhưng cả hai lại không hề biết đối phương là ai. Tức anh trai không hề biết người cung cấp vũ khí cho mình là hoàng thái tử. Theo Lasper cũng không biết hắn đang cung cấp vũ khí cho anh tôi.
Có thể nói tình trạng bây giờ giữa hai người họ có thể gọi là ổn. Quan trọng hơn là bố tôi.
Việc ông ấy đầu tư vào cái tổ chức chế tạo thuốc của hoàng thái tử cũng là một cái cớ để họ viện lý do sau này Hứa gia bị quy vào tội tru di tam tộc.
Số tiền mà bố đầu tư không hề nhỏ, gần như ông đã có thể trở thành một người tài trợ lớn cho tổ chức.
“Mà cậu biết đó, một người tài trợ lớn như vậy không thể không biết bí mật đằng sau cái vỏ bọc là chế tạo thuốc này.”
Tôi nhíu mày, xoa xoa huyệt thái dương.
Bố tôi, ông đã biết toàn bộ thứ đứng đằng sau cái tổ chức này. Vậy tại sao bố vẫn đầu tư vào?
“Hứa Thần, tôi khuyên cậu một cậu. Cậu nên cẩn thận đi thì hơn, người nhà cậu có vẻ như không đơn giản như cậu nghĩ.Huống hồ còn liên quan tới hoàng thái tử. Theo Lasper, hắn không phải một tên dễ đối phó.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Mọi chuyện ngay từ đầu đã phức tạp như này, nếu cứ để nó tiếp tục phát triển mọi thứ sẽ càng rối tung hơn. Rốt cuộc mọi người đang giấu mình chuyện gì? Nếu hỏi trực tiếp họ có nói cho mình biết không.
Ánh trăng sáng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu sáng vào căn phòng tối, điều này càng làm tăng không khí trầm lặng trong phòng.
Trong cuộc đời, mỗi người đều có một ánh trăng sáng để dẫn đường. Nhưng còn tôi ánh trăng sáng đó lại đang dần vụt tắt. Tôi mờ mịt đi tìm sự thật mà muốn biết nhưng lại chả hề thấy.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, bọn họ đều giấu diếm tôi sự thật. Vì sao bố mẹ, anh trai lại không muốn nói cho mình biết chứ? Họ sao lại phải làm những điều này?
Cốc cốc.