Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 2: Kiếp trước (1)




“Mục Ý, em nói cho tôi biết chuyện này là như nào?”

Tôi cố gắng kiềm chế bản thân trước khung cảnh quần áo la liệt dưới sát còn hai người kia thì đang đè nhau trên giường.Tôi hằn giọng hỏi Mục Ý, gương mặt không giấu nổi sự tức giận nhìn chằm chằm vào đôi uyên ương trước mặt.

Mục Ý thấy vậy thì liền đẩy Yến Phong ra, hớt ha hớt hải chạy về phía tôi, hai tay hắn nắm lấy cái tay đang siết thành quyền không ngừng run rẩy của tôi. Trên gương mặt hắn bắt đầu xuất hiện vài giọt nước mặt, đôi mắt ngập nước long lanh tựa như một chú mèo con nhìn tôi. Nào có ai lại có thể dễ chịu được khi thấy mỹ nhân rơi lệ chứ.

“Anh Thần, chuyện không phải như anh nghĩ đâu. Em và anh ta không có làm loại việc đó. Anh Thần, anh tin em mà đúng không? Tình yêu của chúng ta sao có thể vì chuyện này mà bị lay chuyển được.”

Nhìn gương mặt lã chã nước mắt của Mục Ý lòng tôi đau như cắt. Trước giờ mỗi lần Mục Ý làm sai hắn luôn bày ra dáng vẻ đáng thương này, những lúc đó tôi sẽ không tự chỉ được mà mềm lòng tha thứ cho hắn.

Nhưng lần này sai lầm của hắn đã không thể cứu vãn được nữa. Hắn đã đi quá giới hạn của bản thân cũng như điều kiêng kị trong hôn nhân. Một kẻ phản bội liệu có đáng để được tha thứ không? Nếu như người đó tôi, thì câu trả lời sẽ là “không”.

Tôi hất văng tay hắn ra, nhìn gương mặt kinh ngạc của hắn. Lòng tôi chỉ cảm thấy chua xót cho mối tình không hồi kết này. Cố gắng giữ bình tình, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt Mục Ý nói:

“Đủ rồi, Mục Ý chúng ta ly hôn đi. Tôi không thể tha thứ cho chuyện mà cậu làm được. Trong hôn nhân nếu một trong hai người có người ngoại tình thì cuộc hôn nhân đó sẽ không thể bền lâu được. Thà rằng ta cứ dứt khoát chấm dứt ngay tại đây đi trước khi mọi chuyện xảy ra tệ hơn.”

“Ha ha. Trước khi mọi chuyện xảy ra tệ hơn sao? Từ khi nào vị đại tá si tình của chúng ta lại trở nên tỉnh táo và triết lý hơn vậy?”

Yến Phong từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ im lặng bỗng lúc này lại lên tiếng. Hắn nhìn tôi với vẻ mặt bất cần, rồi nhếch miệng cười đểu.

“Trước giờ luôn nghe nói đại tá Hứa Thần vốn là một kẻ si tình. Như một cái đuôi lúc nào cũng kè kè Mục Ý, ấy vậy mà bây giờ lại tuyệt tình ly hôn chỉ vì thấy tôi và cậu ấy ở chung một phòng khách sạn thôi sao? Không ngờ ngài đại tá của chúng ta lại đa nghi đến vậy. Hay là nói ngài đại tá đây đã cạn tình rồi.”

Hắn ta từ từ tiến lại gần chỗ tôi, bỗng hắn dí sát mặt về phía tôi, dùng giọng điệu khiêu khích thì thầm vào tai tôi.

“Hoặc cũng khi anh có tình yêu mới nên mới quyết định ly hôn dứt khoát như vậy nhỉ?”

“Tên khốn này!! Anh tưởng ai cũng bẩn như anh chắc!!”

Tôi đẩy Yến Phong ra tính cho gã một cú đấm, nhưng lại bị Mục Ý ngăn lại.

“Đủ rồi!! Anh Thần anh có thể bình tĩnh nói chuyện lại đi được không?! Đừng có lúc nào cũng động tay động chân như vậy.”

“Mục Ý sao em lại …”

Tôi ngỡ ngàng trước hành động đó của Mục Ý.

Mục Ý đỡ Yến Phong rồi nhẹ nhàng ân cần hỏi hắn có sao không. Còn tôi thì chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ anh anh em em.

Thay vì ở bên cạnh chồng mình, em ấy lại chọn ở cạnh nhân tình? Ha ha, sao tôi còn có thể trông mong được vào thứ tình yêu thối nát này được nữa chứ.

Nhìn thấy người mình yêu bênh vực kẻ thù của mình lòng tôi đau đến lạ thường.

Trước giờ tôi luôn tin rằng tình yêu của chúng tôi là thứ mạnh mẽ nhất, không gì có thể làm lung lay đưỡ.Nhưng có lẽ tôi đã nhầm rồi, trong mối quan hệ này chỉ có mình tôi là kẻ ngu ngốc tin rằng chúng tôi là người yêu thực sự của nhau thôi.

Trước mặt người ngoài Mục Ý luôn tỏ ra chúng tôi là một cặp vợ chồng hạnh phúc,đến khi về nhà thì em ấy không còn tỏ ra quan tâm tôi giống như ở bên ngoài. Ban đầu tôi còn tưởng rằng là do em ý ngại nhưng có lẽ tôi đã nhầm Bởi vì Mục Ý chưa bao giờ nói câu “Em yêu anh” với tôi. Có khi người nọ đã nói đúng tôi và Mục Ý vốn không dành cho nhau.

“Ngày mai tôi sẽ bảo luật sư mang đơn đến nhà. Sau khi ký thì em đưa cho luật sư, họ sẽ giải quyết phần còn lại. Đó là những gì còn lại mà tôi muốn nói với em. Tôi đi đây.”

Sau khi tôi rời khỏi đó tôi có nghe thấy tiếng Mục Ý gọi mình lại. Nhưng tôi không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước.

Về đến nhà tôi liền thu dọn quần áo rời khỏi đây, sắp tới tôi có một chuyến công tác nên có thể tạm thời tránh mặt Mục Ý một thời gian cho đến khi chúng tôi ly hôn xong.

Đợt này do bên phía Nam của đế quốc đang bị trùng tộc tấn công, quân đội đành phải cử một lượng quân tinh nhuệ đến đó. Yến Phong cũng có mặt trong đợt xuất binh lần này. Hắn là thiếu tướng nên không thể nào thiếu mặt hắn được.

Trong thời gian này không ít lần Mục Ý gọi điện cho tôi, tất cả đều bị tôi cúp máy. Gọi không được hắn liền nhờ bố mẹ gọi cho tôi.

Tôi không nói cho họ việc chúng tôi ly hôn, chỉ nói công việc bận rộn nên không có nghe máy. Thấy mọi việc không thành Mục Ý cũng không làm phiền tôi nữa.

Còn phía bên này.Trong lúc làm nhiệm vụ không ít lần Yến Phong gây khó dễ cho tôi. Nhưng tôi không để tâm những điều đó, trong đầu tôi hắn không khác gì tên hề đang làm trò.

Chẳng việc gì phải để tâm tới kẻ như vậy. Lần này cuộc chiến kéo dài hơn so với bình thường, dường như đây có thứ gì đó trùng tộc muốn lấy cho bằng được.

Cứ mỗi khi quân đội chúng bị chúng tôi đánh cho sắp thua thì lại có một quân chi viện đến với số lượng còn nhiều hơn so với đội quân đi chiến đấu chính. Phải mãi ba tháng sau mới kết thúc.

Lúc đang chuẩn từ chiến trường trở về thì tôi lại bị một tên quân sĩ đánh lén. Không biết lúc đó gã đã tiêm thứ chất lỏng gì vào trong người tôi, chỉ biết một lúc sau thì tôi dần mất đi ý thức.

“Đại tá Hứa!! Đại tá Hứa!! Mọi người mau lên đại tá gặp nguy hiểm rồi!!”