Nắm Lấy Tay Anh - Anne

Chương 62: (ngoại truyện): Dư âm




Vào một buổi tối, trời mưa bão bên ngoài khiến đứa trẻ bị hoảng sợ. Cô dỗ giành mãi nhưng đứa trẻ trong vòng tay cô cứ khóc không ngừng. Người làm thì hôm nay xin nghỉ, Trình Nguyên Khang thì có chuyện bận ở công ty nên phải về trề, Trình Vĩ Phong thì ở nhà ông bà nội. Bây giờ trong căn biệt thự lạnh lẽo này chỉ có hai mẹ con cô.

Cô không còn quan tâm đến việc anh có thật sự bận hay không. Từ lâu, cô đã quen với việc anh vắng mặt trong những lúc cô cần nhất. Những ngày đầu kết hôn, cô còn mong ngóng, trông chờ. Nhưng giờ đây, trái tim cô đã quá chai sạn trước những thất vọng chồng chất.

Đứa trẻ trong tay cô khóc lớn hơn, khiến cô không khỏi lo lắng. Cô kiểm tra nhiệt độ trên trán con, không có dấu hiệu sốt, nhưng rõ ràng đứa bé đang bị sợ hãi. Chu Uyển Lan nhẹ nhàng đong đưa con trong tay, nhưng sự mệt mỏi khiến mắt cô cay xè.

-"Ngoan, mẹ đây mà con. Đừng khóc, mẹ đây mà. Hay con thấy khó chịu ở đâu sao?"

Cô đứng dậy, đi qua lại trong phòng, lòng tràn ngập sự đơn độc. Bước chân nhẹ nhàng đưa cô đến cửa sổ, nơi ánh đèn đường mờ ảo chiếu rọi vào bóng dáng mảnh mai của cô. Bất chợt, cô thấy ánh đèn pha của chiếc xe quen thuộc dừng trước cổng. Trình Nguyên Khang cuối cùng cũng trở về.

Cánh cửa phòng bật mở. Trình Nguyên Khang bước vào, quần áo anh vẫn còn ướt sũng vì mưa, gương mặt anh có chút mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn sắc lạnh, chẳng hề bộc lộ cảm xúc gì. Anh nhìn về phía giường, thấy vợ mình ôm con, mặt cô cúi xuống, những lọn tóc ướt dính vào gò má nhợt nhạt.

" anh về rồi" nhìn thấy vợ đang cố gắng dỗ dành con trai đang khóc. Anh khẽ đi đến, cảm nhận được sự đe doạ cô lùi lại phía sau." Em ăn gì chưa?"Nghĩ lại thì chắc cô vẫn chưa ăn tối. Bận bịu với con và người làm thì hôm nay xin nghỉ nên cô vẫn chưa có thời gian nấu cơm.

Trình Nguyên Khang tiến lại gần giường, đôi tay anh chần chừ một lúc trước khi đặt lên vai cô. Anh nhẹ nhàng cúi xung, bđ trẻ khi tay v, m nóv o lg. Đứa trẻ tẫn cn hóc, nhưng dới vg tay mạnh mẽ và vững chãi của cha, nó dần dịu lại.

Cô đứng lặng, nhìn cảnh tượng trước mắt mà trong lòng ngổn ngang trăm mối suy nghĩ. Cảnh tượng này đáng lẽ phải là điều bình dị, hạnh phúc nhất của một gia đình, nhưng với cô lúc này, nó chỉ là một sự trớ trêu.

-"Để anh dỗ con," Trình Nguyên Khang nhẹ nhàng nói, nhưng trong mắt anh không có sự ấm áp nào hướng về phía cô.

Cô nhường bước, để anh ngồi xuống ghế với đứa trẻ trong tay. Trình Nguyên Khang nhẹ nhàng đưa đứa bé qua lại, vừa dỗ dành vừa nói nhỏ, giọng anh trở nên dịu dàng bất ngờ. Đứa bé dần dần im lặng, rồi cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Chu Uyển Lan đứng yên trong một góc phòng, đôi mắt trống rỗng nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô chưa bao giờ phủ nhận rằng Trình Nguyên Khang có thể là một người cha tốt, nhưng sự hiện diện của anh trong vai trò người chồng thì hoàn toàn thiếu vắng. Những giây phút anh dành cho con, dù ít ỏi, vẫn khiến cô cảm thấy mình bị đấy ra khỏi cuộc sống của anh, như một mảnh ghép không còn cần thiết. Trái tim cô đã dần dần chai sạn, lớp vỏ cứng rắn bảo vệ cô khỏi những tổn thương mà anh đã gây ra, từng chút một.

Khi đứa bé đã ngủ say trong vòng tay của Trình Nguyên Khang, anh khẽ đặt nó vào nôi, rồi quay người lại nhìn cô.



Ánh mắt anh muốn nói điều gì đó, nhưng không có từ ngữ nào thốt ra. Anh biết rằng giữa họ, khoảng cách không chỉ là những cuộc cãi vã hay sự bất đồng. Đó là sự rạn nứt không thể hàn gắn, một bức tường vô hình dựng lên giữa hai người mà cả hai đều không biết phải làm thế nào để phá bỏ.

"Uyển Lan..." Anh cất tiếng, giọng nói khẽ như cơn gió thoảng qua. "Anh.….""Anh nên về phòng đi," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng quyết đoán. "Con cần nghỉ ngơi, và em cũng vậy."Anh muốn nói điều gì đó, muốn giữ cô lại, nhưng rồi nhận ra rằng chẳng còn gì để nói. Bước chân nặng nề của anh rời khỏi căn phòng, để lại cô một mình trong bóng tối.

Khi cánh cửa khép lại, căn phòng trở nên yên ắng. Mưa bên ngoài vẫn rơi, nhưng bên trong chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ của đứa bé.

Thời gian là liều thuốc chữa lành những vết thương, đã một năm trôi qua kể từ khi con trai thứ của Trình gia ra đời.

Đứa trẻ rất ngoan, trong lòng của Chu Uyển Lan thì con trai cô luôn được đặt lên đầu trái tim.

Ngày hôm nay Trình Nguyên Khang lại về trễ, sau khi ru con ngủ xong cô mới có thời gian rảnh cho riêng mình.

Lê những bước chân nặng nề xuống nhà bếp để kiếm gì đó ăn tạm. Cô thấy nhà bếp đang sáng đèn, đã 11 giờ khuya rồi người làm chắc chắn đã về nơi ở nghỉ ngơi. Vậy ai đang ở trong nhà bếp?

Đi lại gần cô mới thấy, đó là Trình Vĩ Phong

-" Đại thiếu gia"

Trình Vĩ Phong đang lục lọi đồ ăn trong tủ lạnh thì nghe thấy Chu Uyển Lan gọi tên mình. Cậu hốt hoảng đóng tủ lạnh lại

-" M-mẹ"

Dù không thích Trình Vĩ Phong nhưng dù gì một năm này cậu vừa thiếu vắng tình thương của ba lại không nhận được sự chăm sóc của mẹ nên nhìn cậu ốm đi rất nhiều.

" Con làm gì giờ này vậy?"" Con đói...con muốn nấu gì ăn nhưng người làm đã về hết rồi ạ,..."" con ăn tối chưa?"" Dạ rồi"Chu Uyển Lan mở tủ lạnh ra nhìn thấy còn vài miếng cá hồi và rau sà lách nên lấy chúng ra sơ chế.



" M-mẹ...em ngủ rồi ạ?"" ừ, vừa mới ngủ"Trình Vĩ Phong nhìn mẹ kế của mình với vẻ bối rối, có lẽ cậu không ngờ rằng vào giờ này, Chu Uyển Lan lại là người chuẩn bị bữa ăn cho cậu. Trước đây, cậu luôn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Chu Uyển Lan quá lớn, không chỉ bởi cô là vợ kế của ba cậu mà còn vì sự lạnh lùng cô thường dành cho cậu. Nhưng vào khoảnh khắc này, Chu Uyển Lan đang đứng trước mặt, không có vẻ gì là xa cách, chỉ đơn giản là một người mẹ đang chăm sóc con trai của mình.

Cô lặng lẽ rửa rau và cắt cá hồi, chuẩn bị bữa ăn đơn giản cho Trình Vĩ Phong. Trong lòng cô, biết rằng mình chưa bao giờ thực sự yêu thương cậu như một người mẹ kế nên có. Nhưng nhìn cậu bé, gầy gò hơn trước, sống trong sự thiếu thốn tình cảm từ cả ba lẫn mẹ, lòng cô chợt dâng lên cảm giác thương xót.

Trình Vĩ Phong lúng túng đứng bên cạnh bàn ăn, không biết nói gì thêm. Cậu đã quen với việc bị bỏ mặc, dù ở nhà hay ở trường. Những bữa tối cậu thường ăn một mình, những lần cậu trở về nhà mà không có ai chào đón.

Nhưng giờ đây, bầu không khí khác hẳn, ít nhất là vào lúc này, cậu không cảm thấy mình hoàn toàn cô đơn. Cậu muốn gặp em, từ lúc Chu Uyển Lan về nhà thì cậu vẫn chưa được gặp em trai.

" Con...con lên thăm em được không ạ?"“Ha?"Y-ý con là con chỉ nhìn em ấy ngủ thôi, con chưa được gặp mặt Vũ Phong.." cậu bé lúng túng"Con đi đi, miễn là đứng làm em tỉnh giấc"" Vâng. Con sẽ cẩn thận." Cậu bé phấn khởi chạy lên phòng thăm em trai.Khi bữa ăn đã hoàn thành, Chu Uyễn Lan đặt đĩa cá hồi và rau lên bàn, mời Trình Vĩ Phong ngồi xuống. Cậu nhìn đĩa thức ăn trước mặt, vẻ cảm kích lộ rõ trên gương mặt.

-"Con có thường ăn khuya như thế này không?" Chu Uyển Lan hỏi, vừa ngồi xuống đối diện cậu.

Trình Vĩ Phong cúi đầu, không trả lời ngay. Sau một lúc lâu, cậu khẽ đáp: "Thỉnh thoảng thôi ạ... Con hay về muộn từ trường, và... không có ai chờ con cả."

Chu Uyển Lan lặng lẽ nghe, không ngắt lời. Cô hiểu rằng cậu đang cố giãi bày những cảm xúc mà từ lâu đã bị kìm nén. Chính cô cũng nhận ra mình đã vô tình bỏ rơi cậu, một phần vì những mâu thuẫn trong lòng, một phần vì sự tồn tại của đứa con mới sinh. Cô nhìn đồng hồ, hôm nay đúng là quá trễ rồi mà Trình Nguyên Khang vẫn chưa về

" Ba con hôm nay sao chưa về nhỉ?"" Bình thường đều vào ngày này ba sẽ về trễ"" Tại sao thế?"" vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ con..."Chu Uyển Lan sững người, phải rồi...Trình Nguyên Khang không phải là loại người cạn tàu ráo máng.

"Con... con xin lỗi, mẹ," Trình Vĩ Phong khẽ nói, cảm nhận được bầu không khí lúng túng. "Con không nên nói ra điều này."" Con có nhớ mẹ không?"" Khi con biết nhận thức thì đã không còn mẹ rồi nên... nhưng mà con có một tấm ảnh của mẹ. Là của bà ngoại để lại cho con"Cậu bé chạy đi lấy tấm ảnh. Chu Uyển Lan nhớ mang máng rằng mẹ của cậu bé là một ca sĩ phòng trà không mấy nỗi tiếng và qua đời vì tai nạn xe ô tô.

-" Đây ạ"

Chu Uyển Lan càng khó tin hơn, người trong ảnh là Vũ Phương Nhậm- mẹ ruột của Trình Vĩ Phong và...cô ấy giống hệt Hạ Phương Y. Giờ thì Chu Uyển Lan hiểu rồi...người luôn lý trí như Trình Nguyên Khang vẫn chưa quên được người vợ cũ nên mới chọn Hạ Phương Y.

" Mẹ sao thế ạ?"" À.. không có gì. Con ăn xong thì đi ngủ ngay nhé, thức khuya không tốt"