Đứa trẻ sinh ra phải nằm lồng kính ngay lập tức. Nguy. Ngọc Nghiêng nghe tin con gái bị ức hiếp tại nhà chồng thì tức giận. Bà ngay lập tức đến bệnh viện, nhìn thấy Trình Nguyên Khang đang ở ngoài phòng bệnh với cơ thể phờ phạt. Bà xông đến nắm lấy cổ áo anh
-" cậu nghĩ con gái ta không thể gả vào nhà nào khác nữa nên mới gả đến Trình gia sao? Hay là Trình gia các người cao quý quá? Nếu con gái tôi có mệnh hệ gì cậu chịu hết trách nhiệm sao?"
Bà Chu đẩy mạnh Trình Nguyên Khang về phía sau. Bà bước vào phòng bệnh với vẻ mặt đầy tức giận, đôi mắt đỏ ngầu. Bà nhìn thấy con gái mình nằm trên giường, thân hình gầy guộc và mệt mỏi sau ca sinh non. Chu Uyển Lan yếu ớt, đôi mắt nhăm nghiền, hơi thở khó khăn.
Ngụy Ngọc Nghiêng cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Bà đi chậm lại, bước đến bên giường con gái, nhẹ nhàng vuốt tóc Chu Uyển Lan. Giọng bà khẽ run lên:
-"Uyển Lan, mẹ đây..."
Nhưng Uyển Lan không đáp, vẫn chìm trong cơn mê man. Ngụy Ngọc Nghiêng cảm thấy đau đớn không thể tả.
Cô con gái kiêu sa, mạnh mẽ mà bà luôn tự hào giờ đây chỉ còn lại sự yếu đuối và tuyệt vọng. Bà Ngụy cắn chặt răng, ánh mắt trở nên sắc lạnh khi nghĩ về tất cả những gì mà con gái mình phải chịu đựng.
Sự im lặng giữa họ trở nên ngột ngạt, chỉ còn lại âm thanh máy móc từ lồng kính và hơi thở yếu ớt của Chu Uyển Lan.
Ngụy Ngọc Nghiêng siết chặt tay, rồi thở dài, quay lại nhìn con gái một lần nữa. Bà biết, từ giờ phút này, mọi chuyện sẽ không còn như trước.
Chu Gia Thành bây giờ đang ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn đứa trẻ đang ở trong lồng kính, cơ thể nhỏ bé còn không đủ sức để tự thở.
Chu Gia Thành chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Ông là một tỷ phú, một người có quyền lực, có thể điều khiển cả một đế chế kinh tế khổng lồ, nhưng đứng trước sinh mạng bé nhỏ của đứa cháu, ông chẳng thể làm được gì ngoài việc chờ đợi. Ông không thể dùng tiền hay quyền lực để mua lại sức khỏe hay an toàn cho cháu mình.
Anh mắt ông đượm buồn, nhớ lại những ngày Chu Uyển Lan còn nhỏ. Con gái ông, từng là tiểu công chúa của gia đình, luôn mạnh mẽ, tự tin và kiêu hãnh. Vậy mà giờ đây, cô lại đang phải chịu đựng nỗi đau không thể tưởng tượng được. Từ khi gả vào Trình gia, mọi thứ dường như thay đổi. Ông đã nhiều lần tự hỏi, liệu quyết định để con gái kết hôn với Trình Nguyên Khang có phải là một sai lầm?
Ngồi xuống ghế ngoài hành lang, Chu Gia Thành cúi đầu, hai bàn tay siết chặt lại. Ông đã chiến đấu cả cuộc đời, xây dựng một đế chế vững mạnh cho gia đình, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ lại nằm ngoài tầm với của ông. Chỉ có hy vọng mỏng manh rằng đứa bé sẽ vượt qua được thử thách này, và con gái ông sẽ không phải gánh thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Tiếng máy móc trong phòng chăm sóc đặc biệt vang lên đều đặn, như nhịp đập trái tim của ông, lấp đầy không gian với một sự lo lắng tột cùng.
Chu Gia Thành đứng dậy, thu hết can đảm đi về phía phòng bệnh của con gái. Mỗi bước chân ông nặng nề, như gánh cả bầu trời lo âu và khắc khoải. Trái tim ông dường như đang bị bóp nghẹt, nhưng ông biết mình phải giữ bình tĩnh, không thể để Uyển Lan thấy được sự yếu đuối của ông. Cô cần sự mạnh mẽ, cần sự động viên từ cha hơn bao giờ hết.
Ở phòng bệnh lúc này, Chu Uyển Lan đã tỉnh dậy. Nhìn thấy Nguy. Ngọc Nghiêng cô bật khóc nức nở.
" Mẹ, con xin mẹ...con không muốn ở Trình gia nữa. Mẹ đưa con về nhà đi"" Mẹ làm sao quyết định được chứ, tất cả đều nằm ở cha con"Chu Uyển Dung quỳ xuống bên giường bệnh của chị gái. Cô giữ lấy tay mẹ rồi cầu xin
" Mẹ, cha chắc chắn không để chị ở lại đó đâu. Mẹ đưa chị về đi"" Uyển Lan sẽ ở lại Trình gia" Chu Gia Thành bước vào phòng bệnh. Những câu nói của ông bóp nát trái tim của hai người con gái. Chu Uyển Dung không thể tin vào tai mình mà đi đến trước mặt cha." Cha, cha nói gì thế? Cha đâu phải không thấy những gì chị phải chịu đựng?""Con không hiểu đâu, Uyển Dung," ông bắt đầu. "Hôn nhân của Uyển Lan không chỉ là chuyện gia đình đơn giản.Nó là sợi dây ràng buộc giữa Chu gia và Trình gia - giữa hai thế lực tài phiệt có ảnh hưởng bật nhất lên kinh tế.
Cha đã dành nhiều năm để xây dựng đế chế này, và cha không thể để nó sụp đổ vì cảm xúc nhất thời."
Ông dừng lại một chút, ánh mắt hướng về cửa sổ, nơi ngoài kia là thế giới của quyền lực và danh vọng mà ông đang nắm giữ.
-"Con nghĩ rằng ly hôn chỉ là chuyện riêng của Uyển Lan sao? Đằng sau hôn nhân này là hàng loạt hợp đồng, thỏả thuận tài chính lớn. Chu gia chúng ta không chỉ có vị thế trong ngành dầu mỏ mà còn kết nối với hàng loạt tập đoàn tài chính lớn khắp thế giới. Một lần rạn nứt trong mối quan hệ này sẽ kéo theo cả sự sụp đổ về tài chính, không chỉ với Trình gia mà còn với chúng ta."
Chu Uyển Lan nhìn cha mình, đôi mắt đỏ hoe. Cô không thể tin những lời ông nói, cảm giác như bị phản bội bởi chính người cha mà cô từng tin tưởng tuyệt đối.
"Cha, không lẽ vì tiền bạc mà cha có thể bỏ qua hạnh phúc của con sao? Con đã bị ức hiếp, bị khinh rẻ ở Trình gia... Mỗi ngày sống ở đó là một cơn ác mộng đối với con," cô nghẹn ngào, giọng run rẩy." Con không chịu nồi nữa..."Chu Gia Thành quay lại, đối diện với ánh mắt đau đớn của con gái. Ông tiến đến gần giường, đặt tay lên vai cô.
-"Uyển Lan, cha hiểu những gì con đang phải chịu đựng. Nhưng hôn nhân này không chỉ là sự liên kết giữa hai người, mà là trụ cột của những giao ước lớn. Những hợp đồng trị giá hàng tỷ đô la, các dự án mà cả Trình gia và
Chu gia đã đặt cọc tất cả. Nếu con ly hôn, mọi thứ sẽ đổ vỡ. Cổ đông sẽ mất niềm tin, đối tác quốc tế sẽ rút lui, và điều này có thể gây ra một cuộc khủng hoảng tài chính không lường trước được."
Chu Uyển Dung cắn răng, nước mắt chảy dài trên má. Cô không tin được rằng vì tiền bạc mà cha mình lại bỏ mặc hạnh phúc của chị gái.
-"Vậy ra tất cả chỉ là vì lợi ích kinh doanh? Vậy còn cuộc đời chị con thì sao? Còn những đau khổ mà chị ấy phải chịu đựng thì sao, cha?" Cô nghẹn ngào, giọng đầy tuyệt vọng.
Chu Gia Thành quay lại nhìn cả hai cô con gái của mình, ánh mắt ông trở nên trầm lắng.
-"Cha không muốn điều này xảy ra, nhưng trong thế giới tài phiệt, cảm xúc cá nhân chỉ là thứ yếu. Cha làm điều này không chỉ vì tài sản, mà còn vì tương lai của cả gia đình. Nếu Chu gia mất đi vị thế, thì tương lai của các con cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cha biết con không hiểu bây giờ, nhưng sau này con sẽ hiểu..."
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Những lời nói của ông đã bóp nát trái tim của Chu Uyển Lan và Uyển Dung. Hai chị em nhìn nhau, nhận ra sự bất lực của mình trước thế giới đầy toan tính mà cha họ đang điều khiển.
Câu nói của Chu Gia Thành không chỉ làm tổn thương hai người con gái mà con xuyên thẳng qua trái tim của một người mẹ.
Nhưng mọi chuyện đã định. Tất cả là vì tương lai của Chu gia...Chu Uyển Lan bật cười thành tiếng nhưng nước mắt rơi không ngừng. Nếu biết trước có kết cục này, cô thà không mang họ Chu còn hơn.
Chu Uyển Lan bật cười thành tiếng, nhưng đó không phải là tiếng cười của hạnh phúc hay nhẹ nhõm. Đó là tiếng cười cay đắng, nghẹn ngào, xen lẫn nỗi đau không thể nào diễn tả bằng lời. Nước mắt lăn dài trên má, từng giọt chảy xuống như đốt cháy tâm hồn cô.
-"Buồn cười, đây là người tốt mà cha đã chọn cho con. Đúng là một người rất tốt," cô nói, giọng đầy châm biếm, ánh mắt đanh lại nhìn vào cha mình.
Nguy. Ngọc Nghiêng không thể đứng nhìn con gái trong tình cảnh này mà không cảm thấy lòng đau đớn. Bà lập tức tiến lại gần con, nắm lấy tay Uyển Lan, cố gắng trấn an cô.
-"Uyển Lan, con bình tĩnh lại đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn mà. Cha con cũng chỉ muốn điều tốt nhất cho con thôi," bà dịu dàng nói, nhưng lời an ủi của bà chỉ như một chiếc kim châm vào nỗi đau sâu thẳm trong lòng Uyển Lan.
Chu Uyển Lan lắc đầu, cố gắng hất tay mẹ ra, nhưng sức cô lúc này đã quá yếu. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của
Chu Gia Thành, vẻ mặt kiên quyết và không khoan nhượng.
-"Sân khấu đã dựng xong hết rồi," cô nói, giọng đầy thách thức và uất hận. "Con nhất định sẽ diễn cho xong vỏ tuồng này. Cha cứ xem!"
Người cha quyền lực mà Uyển Lan từng kính trọng giờ đây trở thành biểu tượng của sự giam cầm trong mắt cô.
Uyển Lan tự nhủ, nếu cô không thể thoát ra khỏi bi kịch này, cô sẽ biến nó thành vở diễn cuối cùng của mình. Một vở diễn mà cô là người duy nhất biết kết cục.