Lý Cảnh Thiên không hề uống rượu mà cứ như đang say vậy, nhìn thấy mắt cô đẫm lệ còn ửng đỏ. Anh nhận ra mình đã lỡ lời.
"“Anh..xin loi"
Anh đưa tay định lau đi những dòng lệ đang chảy dài trên má Trình Tú Dao. Cô đã nhanh tay tự lau nước mắt cho bản thân
-"Em...em không hay khóc đâu, không biết tại sao dạo này em lại khóc nhiều như thế."
Sóng mũi cay làm cô vô cùng khó chịu, nhanh chóng lấy khăn giấy ra lau nước mắt. Trong lòng thầm trách bản thân, Trình Tú Dao đã quen với việc chịu đựng một mình thế nhưng cô lại khóc trước mặt Lý Cảnh Thiên đến tận hai lần.
Lý Cảnh Thiên ôm cô vào lòng, cái ôm chặt đến mức cô cảm thấy đau
" Đau, đau em"" Anh xin lỗi"Lý Cảnh Thiên nới lỏng tay
-" Em...ý em là em có thể yếu đuối trước mặt anh sao?"
Cô tựa vào ngực Lý Cảnh Thiên không nói gì
-" Em có thể dựa dẫm vào anh không? Em làm gì anh cũng được, Trình Tú Dao."
Bàn tay cô từ từ vuốt ve khuông mặt điển trai của Lý Cảnh Thiên, vuốt ve mái tóc mềm mại của anh. Lý Cảnh Thiên không nói không rằng lao đến hôn cô.
" Um, Thiên"" Anh xin lỗi, anh đã lớn tiếng với em"" Chúng ta về nhà rồi nói, ở đây quá chật chội"Anh không để những lời của cô vào tai mà cứ tiếp tục hôn. Đầu tóc của cô rối bù lên vì anh, nếu là ở nhà thì được nhưng hiện tại hai người đang ở trên xe.
-" Cảnh Thiên...dừng lại thôi. Em đau"
Lý Cảnh Thiên bây giờ mới nhận ra anh đã dùng lực bóp chặt lấy eo cô rồi còn giữ lấy cổ tay cô khiến vết hằn đỏ in trên da.
Sau một lúc, anh đi ra ngoài để bình ổn tâm trạng còn cô thì cố gắng chỉnh lại trang phục.
Son cũng lem rồi, trên cổ của cô thì toàn vết hôn của anh. Trình Tú Dao thút thít mở cửa xe ra
" Anh, đi về"" Chúng ta đi bộ về đi"Bây giờ cô mới để ý, xe đã tấp vào khu nhà từ lâu. Bảo vệ khu nhà của cô sẽ lái xe về đúng vị trí của nó. Trình Tú Dao và Lý Cảnh Thiên đi bộ lên một con dốc để về nhà. Gót chân của cô bây giờ rất đau, dù đã mang dày đế bằng nhưng vết thương hôm qua đã xưng đỏ.
Anh đi theo phía sau cũng nhìn thấy cô khó chịu vì đau nhưng không dám tiến lên, anh sợ lại làm cô đau.
Bước vào nhà, bây giờ đã 6 giờ tối. Anh biết cô không có tâm trạng nấu ăn nên hôm nay anh vào bếp một hôm.
-" Em đi tắm đi"
Trình Tú Dao đứng phía sau Lý Cảnh Thiên vài giây, lặng lẽ quan sát anh nấu ăn. Cô nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy anh từ phía sau, vòng tay ấm áp của cô khiến anh cảm nhận được một tình cảm chưa từng có đang dần trao trong cơ thể. Anh tắt bếp, quay lại nhìn cô với ánh mắt thâm tình
-" Em mệt không?"
'“Met”
Anh bế cô ra sofa, không biết lấy dũng khí ở đâu mà Trình Tú Dao cau lấy cổ anh. Lần đầu cô chủ động hôn anh,
Lý Cảnh Thiên cũng đáp lại cô. Hai người hôn nhau từ nhà bếp ra phòng khách.
Anh đặt cô ngồi lên tay vịn của sofa rồi cuối người xuống
" Em hứa đi"" Hứa gì?"" Hứa sẽ yêu anh"" Bao nhiêu chưa đủ chứng minh sao?"Anh đúng là đã rơi vào lưới tình với Trình Tú Dao rồi, bây giờ cô làm gì anh cũng thấy đáng yêu. Anh để cô ngã người về phía sau, bên trong chiếc áo cổ lọ của coi là làn da trắng nỏn.
Mân mê mái tóc cô chán chê anh lại nhẹ nhàng đặt tay lên má cô, ánh mắt họ giao nhau, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người. Hơi thở của cô trở nên dồn dập khi anh cúi xuống, đôi môi anh tìm đến môi cô, mang theo cảm giác ấm áp và an toàn. Họ chìm vào nụ hôn nồng nàn, quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại cảm giác yêu thương và khát khao mãnh liệt.
Anh đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy vết bầm trên cổ tay và chân của cô.
-" Chúng ta đến đây thôi"
Anh gục xuống ngực của cô, Trình Tú Dao ôm lấy anh. Cô vuốt ve mái tóc mềm mại của Lý Cảnh Thiên. Tối hôm qua hai người ai cũng không ngủ được, hôm nay còn bị Chu Uyển Lan mắng một trận. Chắc là ai cũng đã thấm mệt
" Cho anh ôm một lát"" ừm"" Một lát" của Lý Cảnh Thiên là một tiếng sau cô vẫn chưa thấy anh định thả cô ra. Có lẽ đêm qua mệt quá nên bây giờ anh ngủ quên luôn rồi, cô cũng dần cảm thấy buồn ngủ. Hai người chìm vào giấc ngủ bao giờ không hay...