Lý Cảnh Thiên từ từ tìm đường lên phòng của cô, tầng số 2 bên phải. Vừa ở tầng 1 anh đã gặp phải thử thách, Trình Vũ Phong chưa ngủ và anh ta đang nói chuyện điện thoại.
-“ Hạ gia?”
-“ Để đó đi, tôi sẽ từ từ lo liệu tuyệt đối không được bức dây động rừng. Hạ gia là gia tộc không dễ đối phó”
Anh đứng phía sau bức tường, anh sơ ý để chân đụng trúng cái thùng rác bên cạnh. Trình Vũ Phong để ý, thôi tiêu, để anh ta phát hiện là mai anh sẽ được lên trang nhất của báo thường nhật.
Một bàn tay kéo lấy anh kịp lúc
-“ Dao Dao”
-“ Em chưa ngủ hả?”
Trình Vũ Phong đi đến kiểm tra, anh nhìn thấy đèn phòng cô vẫn còn sáng liền nhắc nhở.
-“ Ngủ sớm đi đừng thức đọc mấy cuốn sách dày cọm đó nữa, em muốn bị bệnh tim hả?”
Cô không thể trả lời vì đang bị Lý Cảnh Thiên cưỡng hôn, cô thở không nỗi liền đánh mạnh vào vai anh, anh trai cô mà bước vào thì khó coi lắm.
-“ Em có ở trong phòng không đấy?”
Trình Tú Dao lấy hết sức đẩy anh ra rồi nói vọng ra ngoài
-“ Rồi rồi đi ngủ liền, anh về phòng dùm em cái”
-“ Mai anh đến Lý gia đưa đơn ly hôn hộ em luôn nên em ngủ nhiều hơn một chút đi”
Không gian trở nên yên tĩnh khi Trình Vũ Phong rời đi nhưng tâm trạng của Trình Tú Dao không hề bình yên. Cô cảm thấy một sự mâu thuẫn sâu sắc giữa cảm giác bị lấn át bởi tình cảm của Lý Cảnh Thiên và những ký ức đau đớn từ quá khứ.
-“ Tú Dao…”
Lý Cảnh Thiên mở lời, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói của anh. Cô đứng quay lưng lại, thở ra một hơi dài như để xua tan những cảm xúc đang dâng trào.
-“ Anh không nên đến tìm em giờ này đâu”
-“ Anh xin lỗi”
-“ Anh không cần phải xin lỗi, chúng ta đâu ai có lỗi đâu”
-“ Tú Dao…”
-“ Em…em không biết tại sao hôm đó em lại khóc, chắc tại dồn nén quá nhiều cảm xúc cho nên anh cũng đừng để tâm”
-“ Sao anh lại không để tâm được?”
Cô quay lại nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Cảnh Thiên. Sự hiện diện của anh như một cơn bão đang cuốn trôi mọi lý trí của cô.
-“Cảnh Thiên, em…chính em còn không hiểu nỗi cảm xúc của mình, em không biết thể hiện tình cảm…nhưng em thích cảm giác được ở cạnh anh. Anh quá dịu dàng nhưng cái dịu dàng đó không chỉ giành riêng cho em, em rất khó chịu”
Lý Cảnh Thiên bước đến ôm chầm lấy cô, hai người đều cảm nắng đối phương nhưng không nhận ra.
-“ Về nhà với anh đi”
Cô cứ mặc kệ để anh ôm, cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh
-“ Anh lại uống rượu sao?”
-“ ừm”
-“ Ở lại đây đi, ngày mai rồi hẳn đi, để bảo vệ thấy là không hay đâu”
-“ Tú Dao, anh không muốn mất em…”
Cô không biết đây là lời thật lòng hay là lời trong lúc say anh vẫn hay nói với Lâm Quỳnh Chi nhưng cô đã xem cuộc hôn nhân này là dĩ vãng rồi, cô đẩy anh ra.
-“ Anh ngủ trên giường đi, em ngủ sofa”
-“ Em đang nghĩ anh say sao?”
-“ C-cảnh Thiên…em không…”
Lý Cảnh Thiên kéo cô vào lòng
-“ Anh không hề say”
-“ Em biết anh không say”
Cô định tháo tay anh ra nhưng anh lại ôm quá chặt, chặt đến nỗi thở cũng khó khăn
-“ Anh, thả em ra đi”
Cô phản khán nhưng không thể
-“ Rốt cuộc anh muốn gì, chúng ta đâu có tình yêu. Giải thoát cho cả hai chẳng phải tốt sao? Chẳng phải đêm tân hôn anh đi tìm Lâm Quỳnh Chi sao? Bây giờ sao anh đến tìm em”
Cô khựng lại
-“ Ngày mai em sẽ sang Úc…biệt thự Chu gia cần người chăm sóc hơn nữa chi nhánh bệnh viện Trình thị cũng đang thiếu người cho vị trí trưởng khoa ngoại”
Anh từ từ thả lỏng, cô quay lại nhìn anh, tay anh di chuyển xuống thắt lưng của cô. Nếu như đêm nay anh không đến coi như anh chính thức mất cô
-“ Em…em muốn một đứa con. Sau khi có một đứa trẻ em hứa sẽ không quay về Đại Lục nữa”
Lý Cảnh Thiên bất ngờ với câu nói của cô, cô không có ý định tái hôn nên cô muốn một đứa trẻ, cô cũng muốn làm mẹ.
-“ Được!”
Anh bước đến bên cô, nếu là một đứa con thì dễ rồi hơn nữa đứa trẻ đó biết đâu sẽ lại gắng kết hai người. Ông bà Lý và ông bà Trình không nỡ để cháu mình sống thiếu thốn tình cảm từ cha mẹ đâu.
Cô bị anh hôn đến mức khó thở, nghĩ đến chồng mình và người khác cũng từng thân mật như thế cô không kiềm được mà đánh mạnh vào vai Lý Cảnh Thiên, anh cũng mặc kệ để cho cô trút giận. Cô cũng chỉ là nghĩ quá nhiều thôi, dù đã 31 tuổi nhưng anh và Lâm Quỳnh Chi chưa từng phát sinh quan hệ…
Anh từ từ cởi khoá váy của cô xuống, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Biết cô khó chịu với mùi rượu anh cố gắng xoa dịu cô.
-“ Anh sẽ nhẹ nhàng”
-“ Nhanh đi”
Trình Tú Dao tắt điện, cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ của bản thân. Dù là thế cô vẫn không kiềm được mà ôm lấy tấm lưng trần của anh, cả người cô nóng rang, dù đang mở điều hoà trong phòng ở mức 28 độ nhưng dường như hai người ai cũng đều thấy nóng.
Khi Lý Cảnh Thiên nhẹ nhàng hôn lên làn da nhạy cảm của Trình Tú Dao, sự mềm mại và ấm áp của cơ thể anh làm cô cảm thấy như mình đang chìm vào một cơn mê say mơ hồ. Đôi tay anh, dù cứng cáp và mạnh mẽ, giờ đây lại trở nên dịu dàng khi vuốt ve cô. Cô cảm thấy nỗi đau và sự xáo trộn trong lòng mình dường như tan biến trong sự gần gũi này, nhưng đồng thời, sự mâu thuẫn trong lòng cũng không dễ gì dứt bỏ.
Những giây phút trôi qua trong im lặng, chỉ có tiếng thở nặng nhọc và những cảm xúc dâng trào không thể diễn tả bằng lời. Trình Tú Dao cuối cùng cũng cảm thấy sự mệt mỏi bao trùm lên toàn bộ cơ thể, nhưng trong lòng, sự xáo trộn vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn. Cô ôm chặt lấy Lý Cảnh Thiên, cảm giác như sự hiện diện của anh là điều duy nhất làm cô cảm thấy vững vàng giữa những cơn sóng cảm xúc hỗn loạn.
...----------------...