Hôm nay Lý Cảnh Thiên bận bù đầu bù cổ, cố gắng làm cho xong việc để ngày mai đi Úc cùng cô. Trình Tú Dao đã khoẻ hơn, vé máy bay đã đặt, hành lý đã được sắp xếp chỉ cần Lý Cảnh Thiên giải quyết xong đống văn kiện trên bàn nữa là xong. Bây giờ là bảy giờ tối, anh chưa ăn tối mà vẫn còn ở công ty làm.
Lễ tân gọi cho anh
-“ Chuyện gì?”
-“ Giám đốc, có người muốn gặp anh”
-“ Cho vào”
Anh nghĩ là Trình Tú Dao đến nên cũng không truy hỏi là ai vì dù dì hôm nay anh và cô có hẹn đi ăn tối ở ngoài. Khi cánh cửa đẩy vào, anh vẫn ngồi làm việc không để ý mấy
-“ Em ngồi đợi anh một lát, sắp xong rồi”
-“ Cảnh Thiên”
Giọng nói này không phải của cô nhưng lại rất quen thuộc đối với anh, Lý Cảnh Thiên ngước lên nhìn. Anh sững người, là Lâm Quỳnh Chi.
-“ Anh…”
Chẳng phải mẹ anh nói là đã đưa cô sang Đức rồi sao?
-“ Quỳnh Chi”
Nghe Lý Cảnh Thiên gọi tên mình, Lâm Quỳnh Chi chạy đến ôm lấy anh.
-“ Sao anh không đi tìm em”
Lý Cảnh Thiên từ từ gỡ tay Lâm Quỳnh Chi ra
-“ Em về đi”
-“ Cảnh Thiên, anh không cần em sao?”
-“ Anh biết rồi…”
Cô ta sững sờ nhìn anh, cô ta đã quá coi thường Lý gia rồi.
-“ Em về đi, để người nhà Lý gi thấy thì không hay. Từ nay đừng tìm anh nữa”
-“ Cảnh Thiên, anh coi em là gì hả? Hai năm qua anh và anh chẳng phải rất hạnh phúc sao?”
-“ Tôi sẽ bồi thường cho em…”
Anh nhìn Lâm Quỳnh Chi, con người anh quen lúc trước không phải như thế này, anh muốn gọi bảo vệ đưa cô ta đi nhưng Lâm Quỳnh Chi đã ôm anh từ phía sau.
-“ Em phải sống thế nào chứ?”
Lâm Quỳnh Chi thật ra đến đây cũng chỉ để đòi chút tiền bồi thường tuổi thanh xuân nhưng vẫn muốn vòi vĩnh Lý Cảnh Thiên.
-“ Cảnh Thiên…”
Trình Tú Dao bất chợt bước vào, cô nhìn thấy cảnh một cô gái khác ôm lấy chồng mình.
-“ Là cô, cô đã cướp anh ấy từ tôi”
Lâm Quỳnh Chi bước đến định dạy Trình Tú Dao một bài học nhưng rất may bảo vệ đã đến và mang cô ta đi. Căn phòng chỉ còn lại hai người, cô và anh.
-“ Em…đến để ăn tối cùng anh”
Anh nhìn thấy trên tay cô còn hộp cầm theo một hộp cơm
-“ Anh…”
Lý Cảnh Thiên tiến đến thì cô lùi lại một bước
-“ Em đã nói gì…trong hai năm tới đừng để cô ta xuất hiện trước mặt em mà”
-“ Mọi chuyện không như em nghĩ, là cô t…”
Chưa để Lý Cảnh Thiên nói hết cô đã chen lời
-“ Em không muốn nghe, nếu như em được chọn…”
Đời cô như một chú chim bị giam trong lồng vậy, cô không thể tự lựa chọn bất cứ thứ gì
-“ Em sẽ không lấy anh…”
Tại sao cô lại đưa đôi mắt đẫm lệ đó nhìn anh chứ? Đây đâu phải là một cuộc hôn nhân có tình yêu…vừa nãy cô ở ngoài đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của hai người biết sẽ đau nhưng cô vẫn mở cửa.
Anh cũng chẳng hiểu nỗi bản thân, tại sao lại sót xa khi nhìn cô khóc chứ, thứ tình cảm anh giành cho cô…là tình yêu sao?
-“ Em sẽ về Trình gia…khi nào anh muốn ly hôn thì tìm em”
Trình Tú Dao bỏ đi, anh kéo tay cô lại
-“ Tú Dao”
-“ Để em yên đi, xin anh đấy”
Trình Tú Dao rời khỏi Lý thị, anh không đuổi theo. Có lẽ để cô bên người khác mới là quyết định tốt nhất, cô trở về Trình gia đúng lúc Trình Vũ Phong vừa từ Chu thị quay về. Cô chỉ đứng ở bên ngoài chứ không vào, trời bên ngoài rất lạnh nhưng cô cũng không mặc áo khoác. Người làm vội vã chạy ra che ô cho cô, nghe thấy ồn ào Trình Vũ Phong chú ý. Anh nhìn thấy bóng lưng em gái mình đang ướt sũng trong làn mưa lạnh.
-“ Tiểu thư vào nhà đi ạ, sẽ bệnh đó tiểu thư”
Giống như cảnh tượng lúc nhỏ, ông bà ngoại phạt hai người họ đứng dưới màn mưa lạnh cho đến khi nhìn thấy hai anh em không chịu nỗi nữa mới cho vào nhà. Lúc nào Trình Tú Dao cũng chịu không nỗi mà bị bệnh, lúc nào cũng là Trình Vũ Phong chạy đi tìm sự giúp đỡ khi em gái lên cơn sốt vào nửa đêm.
-“ Dao Dao!”
Anh vội vàng chạy khoác áo cho cô, lo lắng nhìn cô
-“ Sao em về nhà? Lý Cảnh Thiên không đi cùng em hả? Sao em không vào nhà? Trả lời anh đi!”
-“ Em không muốn”
Cô oà khóc như một đứa trẻ, bình thường Trình Tú Dao chẳng bao giờ khóc cả. Một người làm vội vã chạy vào nhà tìm ông bà Trình.
-“ Em không muốn kết hôn, em muốn đi Pháp, em muốn học nghệ thuật, em muốn chơi Piano, em muốn gặp dì…Em không muốn sống ở đây nữa” cô càng nói càng khóc lớn hơn
Ông bà Trình nghe người làm nói cũng chạy ra ngoài xem tình hình. Nhìn thấy con gái mình rũ rượi, bà Trình sốt ruột hỏi
-“ Dao Dao, ai làm gì con? Con nói mẹ nghe mau lên”
-“ Mẹ!”
Trình Vũ Phong ngăn bà tiến đến, anh lắc đầu. Chính bà là người khiến cô trở thành thế này, tốt nhất bà đừng đến đây nếu không tuyến phòng bị tinh thần cuối cùng của cô sẽ sụp đổ mất.
-“ Em nói không muốn kết hôn vậy thì ly hôn, em muốn đi Pháp vậy ngày mai đi Pháp, chúng ta vào nhà đã. Em sẽ bị cảm nếu cứ đứng dưới mưa thế này đó”
Trình Vũ Phong vỗ về em gái
-“Ly hôn? Lý Cảnh Thiên làm gì con?”
Ông Trình cuối cùng cũng lên tiếng
-“ Nếu ba muốn con tiếp tục đau khổ thì cứ tiếp tục để con làm con dâu Lý gia, đây là hôn sự ba mẹ chọn mà”
Cô nhìn về phía ông bà Trình đang sững sờ. Trình Vũ Phong dìu cô vào nhà. Bàn tay Chu Uyển Lan nắm chặt lại, bà tức giận…Con gái mà bà nâng niu như bảo bối mà Lý Cảnh Thiên lại chà đạp cô như một tờ giấy.
...----------------...
Ông bà Lý bực mình với thằng con trai của mình, cứ một tháng là lại cãi nhau.
-“ Con muốn làm mẹ tức chết hả?”
-“ Mẹ, anh hai có gia đình riêng rồi. Mẹ cứ nhúng tay vào làm gì? Để anh ấy tự lo đi”
Lý Thuý Hiển nói
-“ Con…bây giờ tới lượt con phải không?”
-“ Con không có ý cãi mẹ, con chỉ đang nói lên quan điểm của mình thôi. Mẹ trách anh hai thì anh và chị có thể sống với nhau cả đời hả?”
Ông Lý ngồi kế bên bây giờ mới lên tiếng
-“ Thuý Hiển nói đúng, em cũng đừng quan tâm nữa. Cảnh Thiên tự lo được”
Lý Cảnh Thiên không nói không rằng mà bỏ đi
-“ Con đi được thì đi luôn đi”
...----------------...