Tần Nhược Lam và Lăng Thành Vinh ngồi đối diện nhau, vì tối hôm qua cô quá say nên anh đưa cô về nhà mình. Không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
-“ Em về đây”
Cô đứng lên lấy túi xách
-“ Đứng lại, tôi cho bảo vệ khoá cổng rồi, em không ra được đâu”
Cô quay lại nhìn anh
-“ Giờ anh muốn em làm sao?”
-“ …”
Cô đặt túi xách xuống ngồi trước mặt anh
-“ Bắt cóc em hả?”
-“ Em đi Pháp làm gì?”
-“ Du học chứ làm gì? Em được nhận vào nhạc viện Paris rồi”
-“ Vậy là em tự ý bỏ đi rồi tôi thành bạn trai cũ của em hả?”
-“ Thì sao? Tôi còn một tương lai ở phía trước. Chúng ta chấm dứt ở đây được rồi”
Ánh mắt Lăng Thành Vinh chùng xuống, anh nhìn người con gái anh yêu một cách buồn bã. Cô đang giấu anh điều gì đó, anh biết. Tần Nhược Lam luôn tự ti vì của mình. Cô là con riêng của ông Tần và một nghệ sĩ phòng trà. Được nuôi nấng ở Tần gia, lớn lên và mang họ Tần đã là đặc ân rồi. Cô không dám với cao đến Lăng gia…Tần Nhược Lam chỉ muốn được yên mà thôi.
-“ Anh yêu em. Nhiêu đó chưa đủ sao, Nhược Lam”
-“ Nếu anh yêu tôi…hãy để tôi đi đi”
Lăng Thành Vinh nhìn Tần Nhược Lam, anh cho người mở cổng để cô rời đi. Tần Nhược Lam rời khỏi Lăng gia, mắt cô đã đẫm lệ. Cô không muốn nói những lời làm tổn thương Lăng Thành Vinh. Nhưng mẹ của anh đã tìm gặp cô, bà Lăng yêu cầu cô tránh xa con trai bà. Cô cảm thấy bản thân mình không xứng với anh, một đứa con ngoài dã thú thì không xứng được yêu thương…
...----------------...
Trình Tú Dao đang ở trong phòng bệnh cùng các bác sĩ nội trú, cô chỉ dẫn một cách hết sức tận tình cho các bác sĩ ngoại khoa mới.
-“ Vậy bây giờ chúng ta làm gì nữa?”
Cô hỏi các bác sĩ mới
-“ Lấy mô mạch từ đường tĩnh mạch”
Cô chú ý một cô bác sĩ nội trú vừa mới phát biểu, bác sĩ nội trú đã ít mà bác sĩ nội trú nữ còn ít hơn
-“ Đúng, em tên gì?”
-“ Hạ Diệp Vân, em đến từ đại học Melbourne”
-“ Đó cũng là trường của chị”
Hạ Diệp Vân cuối người
-“ Tiền bối”
-“ K-không cần đâu em”
Một y tá vội vã chạy vào phòng bệnh
-“ Bác sĩ Trình có ở đây không?!!!”
-“ Tôi đây”
-“ Bên này cần chị”
Cô liền giao lại mọi chuyện cho bác sĩ Khang rồi chạy đi cùng với y tá.
-“ Chuyện gì cần tôi?”
-“ Vừa có một vụ tai nạn xe buýt của một trường trung học, có quá nhiều học sinh bị thương. Bệnh viện thành phố không đủ bác sĩ nên phải chuyển đến bệnh viện chúng ta”
-“ Bệnh viện thành phố không đủ bác sĩ?”
Cô sững người nhìn khung cảnh trước mắt, hàng chục em học sinh bị thương được đưa vào bệnh viện. Nhân viên cứu hộ liên tục đưa các nạn nhân vào, bệnh viện nháo nhào cả lên.
-“ Bệnh nhân này không còn sự sống nữa, đưa người khác đến đây”
Một học sinh nam kéo lấy tay cô
-“ Chị, chị không thể bỏ bạn em như vậy được, chỉ phải làm gì đó chứ chị là bác sĩ mà.”
-“ Chị xin lỗi nhưng bạn của em đã ngừng tim rồi, không còn dấu hiệu sống nữa”
Cô tiếp tục chạy đến chỗ nạn nhân khác
-“ Chị Trình”
-“ Đưa vào phòng bệnh đi, tôi sẽ tới ngay”
Cô quan sát xung quanh, tất cả các bác sĩ khác đều có mặt rồi nên cô chạy theo bệnh nhân vừa rồi. Các thiết bị liên tục báo động khẩn
-“ Ngưng hoạt động điện vô mạch, y tá Giang”
Cô liên tục ép tim ngoài lồng ngực cho bệnh nhân rồi dặn dò y tá
-“ Chuẩn bị epinephrine, cứ 3 phút là tiêm một mũi rõ chưa?”
-“ Dạ rõ!”
Hồi sức tim phổi không có tác dụng
-“đưa tôi kim C để chọc màng ngoài tim”
Cô nhìn đại một cô bé đang sợ hãi núp một góc
-“ Em kia, em là bác sĩ nội trú sao? Tới giúp tôi hồi sức tim phổi nhanh lên”
Sau một lúc, bệnh nhân đã được cứu cô và bác sĩ nội trú kia mới được thả lõng, nhưng không bao lâu cô lại phải chạy đi giúp nạn nhan khác.
Kết thúc một ngày mệt mỏi, tay chân Trình Tú Dao rã rời. Ngày nào cũng như ngày nào hết, hôm nay cô đổi ca trực đêm với đồng nghiệp để về nghỉ ngơi. Về tới Lý gia là đã 23h đêm, cô vào phòng đã nằm xuống giường. Lý Cảnh Thiên lúc nãy có nhắn là anh đi ăn bàn chuyện làm ăn với đối tác quan trọng sẽ về trễ nên cô đi ngủ trước. Cơ thể nhức mỏi cùng với hàng tá suy nghĩ trong đầu, cô bỗng tự hỏi tại sao lúc trước mình lại chọn làm bác sĩ đa khoa. Mà cũng dễ hiểu…là bà Trình ép cô và Trình Vũ Phong làm bác sĩ đa khoa.
Cô không còn sức nhấc nỗi tay nữa, đành để đèn sáng ngủ luôn.
...----------------...