Nam Chủ Này Ta Che Chở

Chương 30: Tiểu đáng thương nghịch tập (30)




Ngay tại thời điểm Bùi Tư Đình bị tẩy não, Trì Tang đang ở Lâm gia xa xôi lập tức nhận được cảnh báo hệ thống: "Chủ nhân, kẻ cướp đoạt sử dụng thuật thôi miên đối với Bùi Tư Đình, Bùi Tư Đình lại bị Chu Vũ Hinh tẩy não!"

"Cái gì?" Trì Tang lắp bắp kinh hãi, vội vàng hỏi: "Khí vận trên người cô ta hẳn là không còn bao nhiêu, còn có khí vận dùng để thôi miên sao?"

Hệ thống cũng có chút kinh hãi: "Chắc là cô ta dùng khí vận tích góp được ở các tiểu thế giới trước. theo lý thuyết, hệ thống lược đoạt giả tuyệt đối sẽ không cho phép cô ta làm như vậy, nhưng hiện tại cũng chỉ có duy nhất khả năng này!"

Nó nói với ngữ khí càng ngày càng lo lắng: "Chủ nhân, Chu Vũ Hinh bị kích thích điên rồi! Nói không chừng cô ta sẽ để Bùi Tư Đình tới giết nhân vật chính, a... hoặc cũng có thể là tới giết ngươi. Mặc dù giết nhân vật chính sẽ bị pháp tắc thanh toán, nhưng cô ta có khí vận khổng lồ hộ thể, không phải tự mình động thủ nói không chừng vẫn còn gánh vác được!"

Trì Tang ngay lập tức cảm thấy may mắn, may mắn lúc trước hắn biết nhìn xa trông rộng, để hệ thống lưu lại một ấn ký trên người Bùi Tư Đình, nếu không lần này nói không chừng bị lật thuyền trong mương.

Đồng thời hắn lại có chút nghi hoặc: "Hệ thống, nếu Chu Vũ Hinh đã phát hiện Bùi Tư Đình có vấn đề, tại sao còn xuống tay với cô ấy? Cô ta tự tin là chúng ta sẽ không phát hiện?"

Hệ thống vừa nghe, lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực: "Ta là hệ thống Thiên Đạo, không giống như hệ thống lược đoạt giả rác rưởi kia, chỉ có ta mới có thể hoàn mỹ dung nhập vào tiểu thế giới mà không bị phát hiện, cũng chỉ có ta mới có thể phát hiện khí tức của lược đoạt giả!"

Thấy Trì Tang vẻ mặt hoài nghi, hệ thống tiếp tục ôm hết trách nhiệm: "Chủ nhân yên tâm đi, Chu Vũ Hinh không có khả năng đoán được chúng ta là Thiên Đạo phái tới, nếu không cô ta đã sớm chạy trốn từ lâu rồi, làm sao còn dám đến vuốt râu hổ?"

Trì Tang nhìn hệ thống, ở trong lòng âm thầm phun tào: Cũng may danh tiếng hệ thống Thiên Đạo tương đối dọa người. Nếu không, để cho cô ta biết hệ thống Thiên Đạo ngươi có bộ dạng như vậy...... Chậc chậc!

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, hệ thống vừa mới cảnh báo xong, Bùi Tư Đình liền gọi điện thoại tới cho hắn, hẹn gặp mặt ở quán cà phê gần nhất.

Thấy Chu Vũ Hinh đặt mục tiêu lên người mình, Trì Tang cảm thấy an tâm hơn một chút. Kỳ thật hắn cũng không quá lo lắng cho Lâm Cừ: Dù sao cũng là nhân vật chính, lại đoạt lại phần lớn khí vận, làm sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện như vậy?

Chu Vũ Hinh hẳn là cũng biết điểm này, cho nên lựa chọn xuống tay bên này.

Lúc Bùi Tư Đình bước vào quán cà phê đã hẹn, Trì Tang đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, xác định trên người cô không mang theo hung khí như dao găm hay vũ khí giết người nào khác - điều này cũng không có gì kỳ quái, Bùi Tư Đình dù sao cũng là phụ nữ, nếu như muốn giết người, phương thức đầu độc đương nhiên sẽ bí ẩn hơn, tỷ lệ thành công cũng lớn hơn.



Sau khi xác định tạm thời không có nguy hiểm, Trì Tang chủ động nghênh đón, dùng bàn tay quen thuộc túm lấy tóc cô.

Bùi Tư Đình:?!

Cũng may lần này hệ thống hành động rất nhanh, không để cho chủ nhân mất quá nhiều thời gian túm tóc.

Sau khi tỉnh táo lại, trong nháy mắt Bùi Tư Đình toát mồ hôi lạnh. Lúc này trong túi áo của cô có một lọ thuốc nhỏ, nếu như Trì Tang không đánh thức cô, cô sẽ tìm cơ hội đem nó bỏ vào trong ly nước của Lâm Cừ và Trì Tang.

"Cô có khỏe không?" Trì Tang ôn hòa hỏi.

Bùi Tư Đình nắm lấy tay áo Trì Tang, lo lắng nói: "Trì tiên sinh, Chu Vũ Hinh muốn tôi......"

"Suỵt!" Làm một thủ thế im lặng, Trì Tang ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế: "Đừng gấp, từ từ nói."

Bùi Tư Đình kể lại sự tình đã trải qua một lần, trong lòng còn sợ hãi cắn răng nói: "Trì tiên sinh, chúng ta có nên báo cảnh sát không? Chu Vũ Hinh có âm mưu giết người đã đủ bị kết án rồi!"

Trì Tang suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Chứng cứ không đủ, cuộc nói chuyện giữa cô và Chu Vũ Hinh không được ghi âm, lọ thuốc độc này cũng là cô tự mua. Cho dù báo cảnh sát, cảnh sát cũng không tra được gì."

"Như vậy tiện nghi cho cô ta?" Bùi Tư Đình hiển nhiên rất không cam lòng, Chu Vũ Hinh này quá ác độc, lại để cho cô đi đầu độc giết người, đây là muốn cô đi tìm chết còn gì!

"Đừng lo, sau này sẽ có cơ hội xử lý cô ta!" Trì Tang trấn an một câu, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đẩy qua cho cô.

"Đây là thù lao tôi đã hứa với cô, cô cầm tiền rồi ra nước ngoài trốn một thời gian, tránh bị Chu Vũ Hinh trả thù."

Trì Tang nói xong, trên mặt lộ ra một tia áy náy: "Lần này là tôi suy nghĩ không chu toàn, khiến cho cô phải chịu ủy khuất. Lát nữa tôi sẽ gửi thêm mười vạn vào thẻ này, coi như bồi thường cho cô."

Bùi Tư Đình nhận được thẻ, nhất thời tâm trạng nở hoa. Chờ nghe Trì Tang nói sẽ cho cô một khoản tiền bồi thường, một tia oán hận sinh ra vì bị thôi miên cũng biến mất không còn chút nào.

"Cảm ơn Trì tiên sinh! Sau này nếu có chỗ nào cần tôi, cứ liên lạc với tôi nhé!"

Bùi Tư Đình cao hứng cảm ơn Trì Tang, bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Bùi Tư Đình đi rồi, Trì Tang đột nhiên cảm thấy bất an một cách khó hiểu, giống như có chuyện gì không tốt sắp phát sinh.

Hắn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi quán cà phê, mới vừa đi tới cửa, hệ thống liền phát ra âm thanh hoảng sợ: "Chủ nhân, Lâm Cừ ám sát ở ngoại thành, bị người đâm hơn mười nhát, đã đưa đi bệnh viện cấp cứu!"

Đầu óc Trì Tang "Ong" một tiếng, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Hắn vội vàng đỡ lấy lưng ghế dựa bên cạnh, tận lực bình tĩnh nói: "Hệ thống, sao lại xảy ra chuyện này? Tình huống cụ thể như thế nào?"

Hệ thống hoàn toàn hoảng sợ: "Ta không biết! Ta chỉ có thể cảm nhận được sinh mệnh nhân vật chính rất nguy kịch, cái khác cũng không rõ ràng lắm!"

Trì Tang cũng không lãng phí thời gian truy hỏi, vài bước đi ra cửa lớn, mở cửa xe ngồi vào ghế sau.

Hắn đang định gọi điện thoại cho trợ lý Tôn hỏi thăm, hệ thống đột nhiên hoảng sợ cực điểm nhào vào trong lòng hắn: "Chủ nhân, xong rồi! Thiên Đạo vừa mới phát lệnh truy nã đối với hung thủ mưu sát nhân vật chính, đối tượng truy nã viết chính là tên của ngươi!"

Không đợi Trì Tang phản ứng, chú Lý tài xế đã lo lắng mà đem di động giơ tới trước mặt hắn: "Trì tiên sinh, Lâm tổng bị người đâm bị thương, hiện tại trên mạng điên cuồng truyền tin hung thủ chính là cậu!"

Trì Tang tiếp nhận điện thoại di động, nhìn thấy tin tức nhiệt độ cao nhất là .

Phía sau bài viết kèm theo rất nhiều ảnh chụp liên quan đến vụ án, có Lâm Cừ cả người đầy máu được đưa lên xe cứu thương, có "Chính mình" trên người dính đầy máu rời khỏi hiện trường vụ án, còn có "Chính mình" và Lâm Cừ cùng nhau rời khỏi công ty... Các loại chứng cứ đều chỉ ra một kết luận - người đả thương chính là mình.



Thấy Trì Tang trầm mặt không nói gì, tài xế Lý nhịn không được hỏi: "Trì tiên sinh, cảnh sát rất nhanh sẽ tìm tới, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Đi bệnh viện trước, chú biết Lâm Cừ ở bệnh viện nào không?" Trì Tang trầm giọng phân phó, biểu tình trên mặt lại có vẻ rất bình tĩnh.

Tài xế Lý hoảng sợ, cẩn thận xác nhận: "Hiện tại cậu có hiềm nghi lớn nhất, đi bệnh viện còn không phải là..." tự chui đầu vào lưới sao?

"Tôi không phải là hung thủ, tôi có gì phải sợ?"

Trì Tang một bộ trấn định tự nhiên. Tài xế Lý do dự muốn nói lại thôi nhìn hắn, cuối cùng vẫn khởi động xe.

Nếu như không phải lúc xảy ra vụ án vừa vặn ở cùng một chỗ với Trì Tang, ngay cả tài xế Lý cũng sẽ cho rằng Trì Tang là hung thủ, nhưng tình hình hiện tại cực kỳ bất lợi đối với Trì Tang. Trừ khi......

"Trì tiên sinh, cậu có anh em song sinh sao?" - Lý tài xế đầy cõi lòng chờ mong hỏi, hiện tại cũng chỉ có khả năng duy nhất này.

"Không có." Trì Tang cũng không uyển chuyển chút nào, hắn không định lấy cớ có anh em song sinh để thoát tội.

Tài xế Lý hít sâu một hơi khí lạnh, cảm thấy thế giới này đột nhiên có chút huyền huyễn.

Quay ngược thời gian về lại bốn mươi phút trước.

Lâm Cừ đang làm việc ở công ty, Trì Tang đột nhiên tới tìm hắn, thần thần bí bí yêu cầu hắn đi cùng đến một nơi.

Đối với yêu cầu của Trì Tang, Lâm Cừ từ trước đến nay đều không cự tuyệt được, cho nên mặc dù cảm thấy đối phương trầm mặc hơn trước rất nhiều, Lâm Cừ cũng chỉ cho rằng hắn có việc gì đó khó xử, còn an ủi hắn vài câu, chủ động lái xe chở hai người tới địa điểm đã định.

Bước lên vùng đất ngoại thành, Lâm Cừ nhìn hoàn cảnh hoang tàn vắng vẻ, lại nhìn Trì Tang có chút quỷ dị, cảm giác quái dị trong lòng đột nhiên tăng lên.

"Tiểu Trì, hôm nay em làm sao......"

Hắn còn chưa hỏi xong thì có mấy vệ sĩ cao lớn từ xung quanh lao ra, không nói hai lời xoắn hai tay của hắn về phía sau đem hắn chế phục. Tên cầm đầu lấy di động từ trên người Lâm Cừ giao cho Trì Tang.

Đồng thời vệ sĩ phía sau đá một cước vào đầu gối hắn, Lâm Cừ bất ngờ không kịp đề phòng bị đè quỳ trên mặt đất, không thể động đậy.

Lúc hắn gian nan ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trì Tang ném điện thoại di động xuống đất, lấy búa sắt ra đập từng cái từng cái xuống điện thoại di động, cho đến khi điện thoại bị đập nát, vỡ vụn tới mức hoàn toàn không còn nhận ra, mới lộ ra một biểu tình vui sướng.

"Lâm Cừ, anh cho rằng tôi kêu anh tới đây làm gì? Cùng anh lêu lổng dã hợp sao?" Trì Tang ném búa sắt đi, cười giễu cợt, nhìn Lâm Cừ với ánh mắt đầy hận ý: "Đừng có mơ!"

Lâm Cừ vẻ mặt bình tĩnh nhìn lướt qua quần áo của Trì Tang: Hôm nay Tiểu Trì mặc một thân quần áo mới từ đầu đến chân, giá trị không dưới sáu con số. Tiểu Trì từ trước đến nay luôn tiết kiệm, mỗi lần mình mua quần áo cho em ấy đều bị ngăn lại, em ấy chưa bao giờ ăn mặc như thế này.

Kết hợp với hành vi hôm nay Tiểu Trì thoải mái hào phóng đến công ty tìm mình, rõ ràng cũng không phải vì che dấu tai mắt người khác. Lấy phong cách làm việc của Tiểu Trì, nếu như chỉ muốn lừa gạt mình đi tới đây, tại sao không làm bí mật hơn một chút?

"Anh đang nhìn cái gì?"

Lâm Cừ còn chưa suy nghĩ xong, Trì Tang đột nhiên cho hắn một bạt tai, hung tợn mắng: "Đồng tính luyến ái ghê tởm, tôi muốn thu thập anh đã lâu rồi! Nếu không phải muốn lợi dụng anh đối phó với cậu của tôi, anh nghĩ tôi đồng ý lên giường với anh sao?"

Ánh mắt Lâm Cừ chớp động: Sai rồi! Lần đầu tiên của mình và Tiểu Trì là sau khi Tào Quốc Khánh bị kết án, nếu như không phải Tiểu Trì chủ động, mình tuyệt đối sẽ không bao giờ có bất cứ hành động mạo phạm nào với em ấy. Nếu em ấy chỉ có ý lợi dụng mình, căn bản không cần làm đến mức này.

Người này không phải Trì Tang!



Lâm Cừ nhìn người trước mắt càng nhìn càng xa lạ, trong lòng đột nhiên khẳng định như thế.

Khuôn mặt và dáng người giống nhau như đúc, nhưng lời nói, hành động và một số động tác nhỏ đều giống như hai người khác nhau.

"Anh giả chết cái gì? Nói chuyện!" Thấy Lâm Cừ phản ứng không giống như dự đoán, đối phương có chút lúng túng, không khỏi tát hắn thêm một bạt tai.

Mặt Lâm Cừ bị đánh nghiêng qua một bên, hắn trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy thống khổ cùng thâm tình.

Hắn giống như một tù nhân bị người yêu buộc tội, khó khăn mở miệng nói: "Tiểu Trì, xin lỗi! Hôm đó tôi uống hơi nhiều...Tôi còn tưởng rằng cậu nguyện ý."

Ánh mắt "Trì Tang" sáng lên, suýt chút nữa đắc ý cười ra tiếng: Hóa ra Lâm Cừ thật sự ép buộc Trì Tang! Cô đã nói mà, tình cảm của hai người sao có thể phát triển nhanh như vậy, nhất định là họ Trì dùng chiêu "Say rượu loạn tính"!

"Nguyện ý?"

"Trì Tang" biểu lộ vẻ chán ghét đến cực điểm, hung quang trong mắt hận không thể xé hắn thành tám khúc: "Có phải anh cảm thấy bản thân quá tốt đẹp rồi không? Tôi đường đường là một thẳng nam tiền đồ sáng lạn, lại nguyện ý để cho một "lão nam nhân" như anh áp?"

Lâm Cừ ảm đạm cúi đầu, giống như không thể thừa nhận đả kích như vậy.

Khóe miệng "Trì Tang" nhếch lên đầy đắc ý, lại tiếp tục phẫn nộ mắng: "Lúc trước mắt tôi thật sự là bị mù, mới tin tưởng nhân phẩm của anh! Vốn là tôi có chút cảm kích anh, không nghĩ tới..."

Hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười ác độc, ánh mắt nhìn Lâm Cừ như đánh giá cừu non đợi làm thịt: "Anh biết không, tôi đã hợp tác với Lục tổng của tập đoàn Lục thị rồi, hôm nay tôi phế anh, lại đem bí mật công ty trộm được mấy ngày nay bán cho Lục thị, anh đoán xem... Lâm thị của anh sẽ thế nào?"

Lâm Cừ mạnh mẽ ngẩng đầu, sợ hãi lại khiếp sợ nhìn "Trì Tang", vẻ mặt chua xót muốn rơi lệ: "Tiểu Trì, mặc dù tôi có lỗi với cậu, nhưng cũng đã giúp cậu... sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?"

"Trì Tang" cười lạnh một tiếng: "Giúp tôi? Đó chẳng qua cũng chỉ là một cuộc giao dịch, tôi trả giá thân thể, anh trả giá tiền tài, anh còn muốn tôi chấp nhận tình cảm của anh?"

"Động thủ!"

"Trì Tang" cũng không nói nhảm nữa, lạnh lùng ra lệnh. Mấy tên vệ sĩ không chút khách khí, chuyên chọn điểm yếu yếu hại của Lâm Cừ. Lâm Cừ bị khống chế căn bản không thể phản kháng, chỉ chốc lát sau đã bị đánh đến hộc máu ngã xuống đất.