Gian nan ăn xong bữa trưa tình yêu mà bạn trai cũ chuẩn bị xong, Lâm Cừ bớt chút thời gian đi gặp ông chủ sau lưng mấy người Diêm Kiến Hoa - Quý Ly cho Trì Tang mượn người.
Là người một tay sáng lập tập đoàn thương giới mới nổi Quý thị, mặc dù hiện tại Quý Ly đã ba mươi tám tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ khoảng ba mươi, thời gian cũng không lưu lại bao nhiêu dấu vết trên người hắn.
Hắn đeo kính gọng vàng, dáng người thon dài, khuôn mặt trắng nõn thon gầy nhìn qua không giống thương nhân, ngược lại cả người phong độ trí thức giống một giáo sư văn học.
Đối mặt với Lâm Cừ địa vị ngang hàng, thái độ Quý Ly không kiêu ngạo không siểm nịnh, thẳng thắn thừa nhận chuyện mình cho Trì Tang mượn vệ sĩ: "Lâm tổng tìm tôi, là vì chuyện của mấy người Diêm Kiến Hoa phải không?"
Lâm Cừ bị thái độ của Quý Ly làm cho sửng sốt, sau đó cảnh giác gật đầu hỏi: "Không sai. Mạo muội hỏi một câu: Quý tổng và Trì Tang quen biết như thế nào, vì sao Tiểu Trì lại mượn người của anh?"
Quý Ly mỉm cười, pha cho Lâm Cừ một tách trà: "Không có gì không thể nói, Quý mỗ khi còn nhỏ lưu lạc đầu đường, từng được cha mẹ Trì Tang thu lưu, lại bỏ tiền cho tôi đi học. Tôi có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ ân tình của Trì gia."
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Cừ hòa hoãn hơn: Một người biết báo đáp ân tình, luôn làm cho người ta kính trọng.
Quý Ly giơ tay làm động tác "Mời", bưng ly trà trước mặt lên nhấp một ngụm: "Lâm tổng cũng biết, trước đây tôi phát triển ở thành phố B, sau khi biết Tiểu Trì gặp chuyện không may, tôi suốt đêm chạy tới thành phố H, may mắn Lâm tổng cứu được cậu ấy, nếu không..."
Nói xong, trong lòng hắn còn sợ hãi thở dài, Lâm Cừ nhớ lại chuyện lúc đó, trong lòng cũng thầm may mắn.
"Sau khi gặp Tiểu Trì, tôi muốn đưa cậu ấy đi, nhưng cậu ấy nhất định không chịu đi, nói muốn báo đáp ân tình của Lâm tổng, còn không cho tôi tiết lộ thân phận." Quý Ly nói đến đây, bất đắc dĩ dang hai tay: "Chuyện sau đó Lâm tổng cũng biết rồi!"
"Tôi thấy Lâm tổng đối với cậu ấy chiếu cố có thừa, không còn chỗ nào có thể nhúng tay, đang chuẩn bị về thành phố B trước, Tiểu Trì đột nhiên gọi điện hỏi mượn người... Lần đầu tiên cậu ấy mở miệng với tôi, tôi vốn đã cảm thấy mình mắc nợ cậu ấy, làm sao có thể không đồng ý chứ?"
Đối với lời nói của mình, Quý Ly có thể cam đoan tính chân thật là 100% - hắn thật sự được vợ chồng Trì thị thu lưu giúp đỡ, chẳng qua hắn không cố ý nói rõ là Trì gia nào mà thôi.
Quý Ly nói tới đây, Lâm Cừ đột nhiên nhạy bén nhận ra khác thường: "Nếu anh sớm đã biết cha mẹ Trì Tang qua đời, lại nhớ kỹ phần ân tình này, vì sao không nhận nuôi cậu ấy? Cho dù Trì Tang được cậu ruột nhận nuôi, chẳng lẽ nhiều năm như vậy anh cũng không trở về xem cậu ấy sống thế nào sao?"
Thấy vẻ mặt khinh bỉ như nhìn một tên đạo đức giả của Lâm Cừ, Quý Ly giơ chén trà lên che đi khóe miệng hơi co giật, yên lặng nhận lấy cái nồi này.
Tuy rằng lúc vợ chồng Trì thị chết đuối, ngay cả Trì Tang ở đâu Quý Ly cũng không biết, nhưng nếu Trì Tang không muốn bại lộ thân phận, vậy hắn cũng chỉ có thể phối hợp.
Quý Ly yên lặng an ủi chính mình: Không bại lộ thân phận cũng tốt, nghe nói Trì Tang hiện tại đang nói chuyện yêu đương cùng Lâm Cừ, vừa lúc có thể nhân cơ hội nhìn xem nhân phẩm họ Lâm có vượt qua bài kiểm tra hay không.
Nghĩ vậy, Quý Ly đáp trả Lâm tổng bằng ánh mắt khinh bỉ: Hừ! Nói mình vong ân phụ nghĩa, người nào đó trâu già gặm cỏ non, còn không biết xấu hổ chút nào!
Nếu đã nhận cái nồi này, vở kịch vẫn phải diễn tiếp, Quý Ly lộ ra biểu tình hối hận nói: "Lúc trước đúng là tôi suy nghĩ không chu toàn, luôn cho rằng người thân dù sao cũng tốt hơn người xa lạ... Cậu ruột lại thu dưỡng Trì Tang trước, tôi là người ngoài, cũng không tiện cùng cậu ruột người ta cướp người."
Thấy Quý Ly nhận sai, Lâm Cừ cũng không đuổi cùng giết tận nữa. Cho dù chính mình thực hiện "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo", cũng không thể yêu cầu mọi người đều trở thành hình mẫu đạo đức tiêu chuẩn.
"Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo": Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.
Nhưng mà nghĩ lại, Lâm Cừ lại có chút bất mãn với Quý Ly: "Trước khi Quý tổng cho mượn người, cũng không nghĩ đến việc hỏi Trì Tang mượn người để làm gì sao?"
"Chuyện này..." Quý Ly sửng sốt một chút, cười khổ nói: "Tiểu Trì nói với tôi là muốn tham gia họp lớp, muốn dẫn người đi qua bổ sung tràng diện, tôi cũng không nghĩ nhiều - dù sao người trẻ tuổi mà, có chút lòng hư vinh cũng là chuyện bình thường!"
"Anh nghĩ vậy là sai rồi, Tiểu Trì không phải loại người hư vinh như thế!" Lâm Cừ trầm giọng nói: "Cậu ấy tuyệt đối sẽ không vì thể diện mà đi làm loại chuyện này, hơn nữa vạn nhất cậu ấy thật sự muốn mượn người, vì sao không hỏi tôi?"
Quý Ly bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét đầy miệng thức ăn cho chó, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười: Tôi hiểu rõ Trì Tang hơn anh! Tôi mới là người giám hộ được cha mẹ Tiểu Trì chỉ định, thậm chí có thể coi là anh trai của hắn. Anh nửa đường nhảy ra thì có gì mà đắc ý!
Hơn nữa, Quý mỗ tôi là người đã kết hôn, đã sinh con, đã miễn dịch với thức ăn cho chó, cậu khoe khoang như vậy cho rằng tôi sẽ ghen sao?
Nhưng mà, Quý Ly dù sao cũng không có khả năng đem những lời này quăng vào mặt Lâm Cừ, vì thế hơi khẩn trương hỏi: "Xin lỗi, chẳng lẽ Tiểu Trì mang những người này đi làm chuyện gì không tốt sao?"
Lâm Cừ đối với Quý Ly cũng không thật sự tin tưởng, cho nên cũng không đem chân tướng nói thẳng ra, mà chỉnh sửa lại một chút, nói là Trì Tang chuẩn bị đi làm lại bị hắn ngăn cản.
Diêm Kiến Hoa bên kia hắn đã bịt miệng, dù sao cũng là nhược điểm không lớn không nhỏ, nếu có thể Lâm Cừ không muốn cho Quý Ly còn chưa quen biết biết sự thật.
Nghe Lâm Cừ kể xong, Quý Ly ngả người dựa sát vào phía sau, không thèm để ý cười nói: "Cũng chỉ là một tên côn đồ, Tiểu Trì nguyện ý trút giận cho Lâm tổng, Lâm tổng nên cao hứng mới phải!"
Thấy Lâm Cừ muốn nói gì, Quý Ly vội vàng cướp lời: "Tôi biết Lâm tổng bảo vệ Tiểu Trì, không hy vọng cậu ấy vì việc này mà lý lịch xuất hiện vết nhơ, nhưng..."
Quý Ly lập tức nhìn chằm chằm Lâm Cừ, chất vấn: "Nếu Tiểu Trì thật sự xảy ra chuyện, chẳng lẽ Lâm tổng khoanh tay đứng nhìn sao?"
"Đương nhiên sẽ không!" Lâm Cừ không chút do dự nói: "Tôi còn sống ngày nào, liền tuyệt đối sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện như vậy!"
Vì an toàn của Trì Tang, Lâm Cừ quyết không keo kiệt sử dụng một ít "mánh khóe bên ngoài" không thể xuất hiện trên mặt bàn.
Quý Ly nhìn kỹ Lâm Cừ một hồi, cảm thấy hài lòng cong môi, nâng chén trà lên uống một ngụm: "Đã như vậy, Lâm tổng cũng không cần quá mức lo lắng - nếu Lâm tổng có lòng tin bảo vệ Tiểu Trì thật tốt, hôm nay tôi sẽ gọi mấy vệ sĩ kia trở về!"
Bên này hai người trưởng thành đang ấu trĩ mà tranh sủng, Chu Vũ Hinh đã lâu không xoát cảm giác tồn tại, lúc này cũng đang tranh thủ thời gian quyến rũ Lục Minh Sanh.
Quán bar Lãng Khách xa hoa trụy lạc.
Chu Vũ Hinh mặc váy hai dây màu đen, phác họa đường cong duyên dáng của cô, cô đang nghiêng người tựa vào quầy bar, ngón tay thon dài nhợt nhạt cầm ly đế cao, đem từng ly từng ly rượu màu hổ phách rót vào cổ họng.
Không lâu sau, hai mắt Chu Vũ Hinh mê ly nằm nhoài trên quầy bar, bộ dạng say đến không biết đêm nay là đêm nao.
Vài người đàn ông độc thân vẫn luôn chú ý cô từ xa, thấy cô say, lập tức bạo gan lại gần: "Người đẹp, một mình à, có muốn uống một ly với anh không?"
Lời còn chưa dứt, tay đã như không có chuyện gì mà khoát lên vai Chu Vũ Hinh, bartender thấy thế lập tức lại can thiệp: "Tiên sinh, vị tiểu thư này có bạn, mời ngài rời đi!"
"Mày quản cái gì?" Người đàn ông rất khó chịu, bartender cũng không khách khí, cảnh cáo: "Tiên sinh, nếu anh tiếp tục vô lễ với cô gái này, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Người đàn ông bị thái độ kiên quyết của hắn dọa sợ, cũng không dám gây chuyện thêm, đành phải tức giận bỏ đi.
Chu Vũ Hinh lục lọi lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số điện thoại, đầu dây bên kia vừa mới nhận cuộc gọi liền ủy khuất khóc ròng: "Lâm Cừ, tên khốn nhà anh! Tôi bị người khi dễ anh cũng mặc kệ, hu hu hu..."
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, thăm dò hỏi: "Cô là...... tiểu thư Chu Vũ Hinh?"
"Anh còn gọi thẳng họ tên tôi!" Chu Vũ Hinh đột nhiên giận dữ gầm lên: "Anh chính là động vật máu lạnh, thanh danh của tôi đều bị anh hủy hoại gần hết, hiện tại anh hài lòng chưa?"
Đối phương trầm mặc, Chu Vũ Hinh ngừng một chút, giọng nói đột nhiên trở nên yếu ớt bất lực: "Lâm Cừ... anh đừng bỏ mặc em nữa có được không? Lâm Cừ, bây giờ em đang ở quán bar Lãng Khách... anh tới đón em được không? Nơi này có rất nhiều người xấu, em thật sự rất sợ!"
Lúc này, Lục Minh Sanh còn đang ở tiệc rượu nghe bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ, cảm giác giống như có một cái móc câu nhỏ câu lấy hắn đi tìm cô gái say rượu nhận lầm người kia.
Hắn từ trong ký ức đào ra ký ức về Chu Vũ Hinh, lần đầu gặp gỡ đó quả thực khiến hắn có chút rung động. Lúc ấy hắn còn rất tiếc nuối vì không thể nếm được mùi vị của cô. Không nghĩ tới cơ hội liền chủ động đưa tới cửa nhanh như vậy.
Huống chi, cô còn là người phụ nữ của đối thủ một mất một còn Lâm Cừ! Nhân loại đều có bản năng tranh cường háo thắng, đồ ăn cướp được ăn vào luôn cảm thấy thơm hơn, dùng lời của Lục tổng mà nói: "Phụ nữ của đối thủ cạnh tranh, đáng để nếm thử!"
Lục Minh Sanh còn có chút tâm tư khác: Người phụ nữ này từng gây cho Lâm thị nhiều phiền toái như vậy, thực sự làm cho hắn xem không ít chuyện cười của Lâm Cừ, nếu như có thể hoàn toàn bắt được cô, để cho cô tiếp tục đi gây rắc rối cho Lâm Cừ, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?
"Quán bar Lãng Khách sao?" Lục Minh Sanh sờ sờ cằm, rời khỏi tiệc rượu, vui vẻ khởi động xe.
Lục Minh Sanh không biết là, sau khi Chu Vũ Hinh cúp điện thoại, một người phụ nữ đột nhiên xông vào quán bar Lãng Khách.
"Vũ Hinh, Vũ Hinh em ở đâu?" Bùi Tư Đình lo lắng nhìn quanh quán bar.
Nghe thấy tiếng gọi của cô, Chu Vũ Hinh vốn đang nằm úp sấp trên quầy bar đột nhiên toàn thân cứng đờ, vội vàng bất động thanh sắc lấy tóc che mặt.
Đáng tiếc bartender hiển nhiên là người không có ánh mắt, hắn vẫn lo lắng Chu Vũ Hinh bị người chiếm tiện nghi, hiện tại thấy đối phương hình như là người thân hoặc bằng hữu, lập tức nhiệt tình hô lớn: "Người đẹp, cô đang tìm vị tiểu thư này sao?"
Bùi Tư Đình nghe tiếng, giẫm lên giày cao gót "cộp cộp cộp" đi tới, vừa nhìn thấy Chu Vũ Hinh, lập tức luôn miệng nói cám ơn: "Đúng đúng đúng, chính là cô ấy! Cám ơn anh rất nhiều!"
Bùi Tư Đình nói xong, lập tức dùng sức ôm lấy Chu Vũ Hinh, không khách khí vừa đánh vừa mắng: "Nha đầu chết tiệt này, sao lại không khiến người bớt lo như vậy! Một mình chạy đến nơi này uống rượu! Bị người khi dễ thì làm sao bây giờ?"
Nói xong lại ôm lấy Chu Vũ Hinh sụp đổ òa khóc nói: "Em có biết chị lo lắng cho em thế nào không? Một tên Lâm Cừ liền hại em thành như vậy, nếu không may lại xuất hiện thêm một tên đàn ông không đứng đắn...... Hu hu hu, nếu em xảy ra chuyện, em muốn chị sống như thế nào đây!"
Bùi Tư Đình xuống tay không nặng không nhẹ, đấm Chu Vũ Hinh đến nhe răng trợn mắt thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cũng không thể tiếp tục giả bộ say được nữa, chỉ đành đáng thương hề hề khóc nói: "Chị, sao chị lại tới đây?"
Bartender ở bên cạnh giải thích: "Chị gái của cô lo lắng cho cô, đêm hôm khuya khoắt chạy tới tìm cô." Nói xong, vừa hâm mộ lại vừa trách cứ nhìn thoáng qua Chu Vũ Hinh, hiển nhiên bị Bùi Tư Đình làm cho cảm động.
Lúc này Bùi Tư Đình lại lo lắng hỏi: "Vũ Hinh, em có bị người khác khi dễ không? Có người không biết xấu hổ chiếm tiện nghi của em không? Có thì em nói cho chị biết, chị đi giết chết hắn!"
Nói xong đưa tay lên sờ khắp người Chu Vũ Hinh., Chu Vũ Hinh bị cô sờ xoạng vừa chật vật vừa mất mặt, nhanh chóng thanh minh: "Chị, chị Bùi, không ai khi dễ em đâu. Chị yên tâm đi."
"Không có thì tốt!" Bùi Tư Đình lúc này mới yên tâm, kéo tay Chu Vũ Hinh nói: "Vũ Hinh, mau trở về cùng chị đi! Em xem em uống nhiều rượu như vậy, tổn thương thân thể nhiều lắm. Trở về chị nấu canh giải rượu cho em!"
"Chị, chờ em một chút..." Chu Vũ Hinh bị Bùi Tư Đình mạnh mẽ kéo ra ngoài, trong lòng sụp đổ không thôi: Lục tổng của cô! Lục tổng vất vả lắm mới cắn câu, cô bỏ đi không phải sẽ thất bại trong gang tấc sao?
Nhưng mà, Chu Vũ Hinh đắp nặn nhân cách chính là giữ mình trong sạch, ôn nhu săn sóc, cô cũng không thể nói cho Bùi Tư Đình biết mình cố ý tới đây quyến rũ đàn ông chứ?
Cho dù cô mạo hiểm sụp đổ hình tượng để lưu lại, có Bùi Tư Đình là côn quấy rối ở đây, chuyện tốt của cô và Lục Minh Sanh cũng không thành.
Bởi vậy, mặc dù Chu Vũ Hinh không hài lòng, mỗi bước đi đều tràn đầy lưu luyến nhưng vẫn bị Bùi Tư Đình mạnh mẽ lôi đi.
Nửa giờ sau, Lục Minh Sanh chạy tới quán bar Lãng Khách, vẻ mặt nghi hoặc đứng ở trước quầy bar: Chu Vũ Hinh đâu, bị ai mang đi?