Thiên Kiếm Môn dạo này không khí vô cùng thoải mái, các đệ tử vui vẻ hẳn ra.Tu hành cũng có tiến bộ, nguyên nhân sâu xa là Lâm Ngôn Hy đã trở về.
Bọn họ được quay về lại cuộc sống căn bằng giữa tu luyện, nghỉ ngơi, ăn uống.Lúc Lâm Ngôn Hy trở về đã dành thời gian mà làm bánh cho họ, quan trọng là số lượng có hạn!.
Đúng kiểu nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết.Chứ Thiên Kiếm Môn bao nhiêu đệ tử thế này, y một mình nấu chắc xỉu nha.
Cho nên cũng chỉ làm vài trăm cái, tặng các đệ tử mà thôi.Nhưng bọn họ cũng cảm thấy xúc động lắm rồi, khi Lâm Ngôn Hy trở về không khí trong tông môn liền khác hẳn.
Có trời mới biết, khi Lâm Ngôn Hy mất tích, Thiên Kiếm Môn rơi vào bầu không khí căng thẳng cùng u ám đến cực điểm.Đám đệ tử cũng căng da đầu mà vừa tu luyện không được lơ là, vừa phải cẩn thận, sợ lại làm sư thúc, sư bá hay thậm chí người tính tình tốt như trưởng môn cũng nổi nóng.
Thời gian đó quả nhiên là kinh khủng vô cùng.
Lúc này đây khác với bầu không khí hài hòa ở Thiên Kiếm thì…
Ma giới.
Cung điện của Ma Tôn Sở Hiên, nếu Lâm Ngôn Hy ở đây nhất định sẽ nhảy dựng lên.Sau đó sẽ ngó vào xem, kẻ mà trong nguyên tác đem y ném cho đám tâm phúc cưỡng hiếp đến chết có hình dáng ra sao?.
Bên trong cung điện u ám, ánh sáng từ bên ngoài loe lóe chiếu vào trong.Tia sáng yếu tới dừng lại ở giữa cung điện to lớn, đóm sáng vừa lúc chỉ chiếu tới trước mặt người ngồi trên ngai vàng của ma tộc.
Nam nhân ngược sáng, có thân tình cao lớn, nằm ngã người trên ngai.Tay cầm một bình rượu, chậm rãi rót vào trong ly, sao đó nâng lên mà tiêu sái từ từ uống.
Trong bóng tối, chỉ thấy được một đôi mắt lạnh băng nhưng đầy nham hiểm.Trên trán xuất hiện một đóm sáng màu đỏ, nhìn giống một ngọn lửa.
Người nọ dường như vô cùng bình tĩnh mà uống rượu, khi nghe báo cáo của thuộc hạ mình về cuộc tấn công tiên phái Thiên Kiếm Môn, tại đại hội tu tiên.
Kết quả của cuộc đánh lén này là thất bại, nam nhân ngừng lại động tác uống rượu.Tay cầm cái ly bằng chất liệu quý giá và hoa văn tinh sảo, hắn mân mê một lát, rồi bốp mạnh.
" bộp " cái ly trong tay vang lên một tiếng, hóa tro bụi bay theo gió, tiếng rượu chảy tí tách dưới nền gạch chất liệu quý hiếm.Đám thuộc hạ âm thầm hít một hơi, im lặng chờ phản ứng của vương bọn họ.
Quả nhiên để chứng minh cho suy nghĩ, chủ nhân của bọn họ thật sự tức giận, bằng một tiếng cười tuy không phải lớn, nhưng đặc biệt vang dội trong đại điện rộng lớn nhưng im lặng này.
" ha ha ha ha ha ha "
" các ngươi bảo đã chuẩn bị rất kín đáo, đã đánh lén còn thất bại, nực cười!" Sở Hiên tức giận, quanh thân khí thế cuồng cuộng, nụ cười nhanh chóng vụt tắt, chỉ còn giọng nói cùng ánh mắt lạnh băng.
Đám thuộc hạ nhất chí cùng nhau im lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.Không ai nói lời nào, đến đầu cũng không dám ngẩn lên.
Bọn họ biết ma tôn đại nhân thật sự tức giận, đúng lúc này Sở Hiên nhìn về phía nam nhân đang quỳ một chân, im lặng ở đó không dám ngẩn đầu.
" Dạ Lang, Mục Nhã Trúc hắn cũng ở đó?"
" vâng " Người được điểm danh, liền cung kính nói.
" có tên họ Mục ở đó, mà các ngươi cũng dám manh động, chưa kể Trưởng Môn Thiên Kiếm Môn cũng không phải đèn cạn dầu?!" Sở Hiên tức giận đến cười ra tiếng.
Hắn không biết nói như thế nào với kế hoạch đánh lén lần này, vốn tin tưởng nên giao hoàn toàn cho bọn họ, nhưng đám này quá ngu ngốc!.Lần xuất binh lần này, vốn mục đích chính là giết hết các thiên tài của lũ tiên nhân này.
Nhưng bây giờ lại thành ra ma tộc tổn thất, Thiên Kiếm Môn nào đèn cạn dầu dễ đối phó chứ!.
" Lưu Trường Vọng, ngươi tự đi chịu phạt.Lần này kế hoạch do ngươi đề xuất" Sở Hiên phiền chán nói, tên này càng ngày càng làm hắn thất vọng mà.
Kẻ bị điểm tên, liền đứng dậy hành lễ rồi rời đi.Trong ánh mắt lóe lên tia ngoan độc.
Sở Hiên xoa trán mà thở dài, xua tay cho đám người rời đi.Trận này thất bại, hắn cũng hiểu được.
Những kẻ này không phải đối thủ của Mục Nhã Trúc, huống hồ còn có những phong chủ, rồi còn cả Trưởng Môn Thiên Kiếm Môn.Đây đều là cao thủ trong giới tu tiên, lần này đúng là quá khinh thường người rồi!.
Thấy bại không xấu hổ nhất bằng việc để đám tu hành giả kia nghĩ ma tộc chỉ có bao nhiêu kẻ này, nghĩ ma tộc yếu ớt đến nổi không có ai ra trận được cả!.
Nhắc đến Mục Nhã Trúc, Sở Hiên lại không tránh khỏi nhíu mày.Lần này nghe bảo hắn vì một đồ đệ mất tích mà lo lắng không yên, Sở Hiên cảm thấy thú vị.
Sở Hiên cùng Mục Nhã Trúc quen biết nhau mấy trăm năm.Từ lúc mà hắn còn là hoàng tử ma tộc, chưa lên làm ma tôn, còn Mục Nhã Trúc thì chỉ là một đệ tử, không phải Mục tiên tôn lẫy lừng bây giờ.
Trước đó hai người còn là bằng hữu thân thiết, nhưng sau này Mục Nhã Trúc biết Sở Hiên là ma tộc, liền không một chút do dự muốn giết hắn!.Từ bằng hữu trở thành kẻ thù không đội trời chung, gặp ở đâu giết ở đó!.
Sau này trận đại chiến tiên ma lần hai, cả hai thành kẻ địch chính thức.Mà kẻ có thể đối đầu với ma tôn Sở Hiên cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà Mục Nhã Trúc là một trong số đó.
Thân từng là bằng hữu cũ, cho nên Sở Hiên hiểu rõ nhất tính cách của Mục Nhã Trúc.Hắn chưa từng vì ai mà thể hiện ra sự lo lắng rõ ràng như vậy.
Cho nên Sở Hiên vô cùng tò mò về người đệ tử này.